tỷ tỷ cùng đệ đệ
Chương 14: Phó Tử ngươi muốn đi Mỹ?!
Phó Đóa, em béo lên rồi.
Đóa Nhi và bạn thân cùng nhau uống trà chiều, bạn thân vô cớ nói một câu, sau đó chống đầu nhìn cô.
Cô còn phát hiện, Phó Đóa không chỉ béo lên đơn giản như vậy.
Phó Đóa đã từng bị quá nhiều tình thương, tai mắt Phi Dương, đuôi lông mày gợi lên, không chỗ nào không lộ ra khí chất của nàng cũng không phải là thiện nữ, nhưng hiện tại, nàng ngay cả khóe mắt cũng ôn hòa, khí sắc cũng hồng nhuận.
Phó Đóa nghe khuê mật nói như vậy, vội vàng bưng mặt của mình kinh hô: "Không thể nào?!
Khuê mật nghiến răng, cười mập mờ nói: "Sao, gần đây được nuôi quá tốt? Cậu nhìn cậu xem, chậc chậc chậc, tớ không muốn nói nữa.
Phó Đóa thở dài, chống mặt, hỏi: "XX, tại sao anh không cảm thấy em và Tiểu Tử như vậy... rất kỳ quái?"
Khuê mật nhún nhún vai: "Quả thật không cảm thấy, hai người bây giờ ngoại trừ lên giường, cảm giác cũng không khác gì trước kia.
Giống như trước kia sao? "Đóa Nhi sững sờ.
Khuê mật đưa tay đẩy trán Đóa Nhi một cái, "Phó Đóa, cậu tỉnh ngủ chưa? sao lại không giống, dù sao mỗi lần hai người ở bên nhau, đều không để ý tới người khác được không?"
***
Phó Đóa trở lại công ty, vẫn luôn nhịn không được nghĩ đến lời bạn thân nói với mình, trước kia cô và Phó Tử thân mật hơn so với các chị em khác sao? Chỉ là nói chính cô quá mức trì độn, vẫn luôn không phát hiện sao......
Phó Đóa nghĩ ngợi, liền đẩy cửa văn phòng đi cùng Phó Tử ra, đi vào mới phát hiện bên trong chật ních mười mấy người, cô sửng sốt, xoay người muốn đi ra ngoài.
Một người đàn ông trung niên phát hiện Phó Đóa, vì vậy gọi cô lại, sau đó vẫy tay với cô, "Đến đây, nếu hai chị em các cậu cùng nhau thương lượng vấn đề này, tôi nghĩ nhất định sẽ toàn diện hơn chúng ta.
Một người khác nghe thấy, cũng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, tỷ đệ các ngươi luôn có thể hợp tác khăng khít, nghĩ ra ý tưởng xuất sắc.
Vượt qua rất nhiều người, Phó Đóa nhìn thấy Phó Tử ngồi ở giữa đám người, hắn bình tĩnh dùng hai tay nắm chặt chống cằm, ánh mắt tựa như báo săn, nhìn thấy trong lòng nàng chấn động.
Hả? Các ngươi...... Đang nói cái gì vậy? "Phó Đóa có chút không hiểu hỏi.
Về chuyện Phó tổng trợ lý sau khi đi Mỹ - -
Mỹ???
Chờ đã, Thanh Tử muốn đi Mỹ sao?
Tai Phó Đóa nổ vang, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Phó Tử, anh không giải thích gì, thoạt nhìn cũng không muốn giải thích gì, chỉ nhìn cô như vậy, nhìn cô...
"Em biết rồi..." Trầm ngâm một chút, "Vậy em và Phó Tử thảo luận trước một chút, tối nay có cuộc họp, các anh đi làm việc trước đi." Phó Đóa trong lòng cực kỳ khiếp sợ, bề ngoài lại bình tĩnh hơn, cô nháy mắt mấy cái cười, liền nói với nhân viên công ty.
Chờ đưa mọi người ra ngoài, hai chân Phó Đóa vẫn như nhũn ra, cõng Phó Tử kéo nắm cửa không nhúc nhích.
Phó Tử đến gần, đưa tay ôm eo nhỏ nhắn của nàng, đem cằm để ở đỉnh đầu nàng cọ cọ: "Tỷ tỷ tối hôm qua sao không mở cửa cho ta?"
Phó Đóa co rút thân thể một chút, nhưng không nói gì.
Thân thể Đóa Nhi vừa thơm vừa mềm, Phó Tử ôm một hồi liền có chút kích động, vì thế siết chặt cô trong lòng, hôn lên sườn mặt cô.
Phó Đóa thật vất vả tìm lại chút sức lực, xoay người mạnh mẽ đẩy Phó Tử ra, quát: "Anh đủ rồi!"
Phó Tử sửng sốt, hai mắt bình tĩnh lại.
Anh thích đi Mỹ... Được, vậy chúng ta cũng nhân cơ hội bình tĩnh một chút đi!"Phó Đóa gạt khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên, cắn môi tức giận đến phát run.
Phó Tử thở dài thật sâu, đi về phía trước ôm Phó Đóa.
Cô tức đến phát hoảng, làm sao chịu để cho anh ôm, vì thế không ngừng giãy dụa, vặn vẹo, Phó Tử dùng hai tay mạnh mẽ áp chế tay của cô, thân thể của cô, hai người dần dần vặn vẹo đánh nhau, mệt mỏi thở dốc.
Phó Tử đột nhiên nắm lấy cằm cô, hôn thật sâu vào trong miệng cô, "Ồ!" Đóa Nhi ngâm một tiếng, toàn bộ tình thế liền xảy ra biến hóa.
Phó Tử đem chân dài cắm vào giữa đùi Đóa Nhi, quần âu màu trắng mỏng manh của cô quá mức mềm mại, bị đánh thẳng vào sào huyệt cô lập tức bị kích thích, Đóa Nhi không muốn cứ như vậy khuất phục, vì thế lui về phía sau.
Phó Tử ôm eo cô đè cô lên tường, chân dài càng khoa trương dùng đầu gối mạnh mẽ ma sát sự mềm mại dưới thân cô, anh cắn lỗ tai cô ngậm, "A...!" Phó Đóa mềm nhũn đến tan rã.
Phó Tử đại chưởng leo lên bộ ngực của nàng, nắm lấy bộ ngực mềm mại của tên đạn thủ kia, Phó Đóa nắm tay chống cự, "Ân... Không cần nữa!!"
Phó Tử nhấc chân Đóa Nhi lên, không ngừng dùng côn thịt cứng lên dưới thân cách quần áo hoàn hảo làm động tác đan xen, "Vì sao không muốn?"
Phó Tử đưa hai ngón tay vào trong áo ngực, kẹp lấy hồng quả trước ngực, cười cười: "Chị cứng rồi, em cũng vậy.
Lúc này Phó Đóa ghét chết Phó Tử, ôm cổ anh, há miệng cắn mạnh bả vai anh một cái.
Ừ! "Phó Tử đau đến kêu rên, nhấc eo cô lên, cũng cắn một miếng trên vai cô.
Phó Đóa cảm giác bả vai đau nhức, hai chân treo giữa không trung mạnh mẽ đá lên, "Anh buông tôi ra!"
Phó Tử đặt Đóa Nhi không an phận lên sô pha, nắm tay cởi quần cô.
Phó Tử! Anh không biết xấu hổ! "Phó Đóa đạp, nhưng lại mâu thuẫn sợ thật sự đá đau anh.
Phó Đóa tay dài chân dài, Phó Tử có chút không trị được cô, vì vậy đè lên người cô, nâng mặt cô, "Suỵt - -! Ngoan, đừng lộn xộn.
Đóa Nhi dùng sức nện ngực anh, "Phó Tử em ghét anh! Ghét anh, ghét anh!!
Phó Tử cúi người, đem đầu của nàng tinh tế ôm vào trong ngực, bàn tay lớn vuốt mái tóc dài của nàng, đợi đến khi nàng mệt mỏi, không hề động đậy nữa.
"Cũng không phải đi rồi sẽ không trở về, làm gì tức giận lớn như vậy? ân?" Phó Tử hôn mặt mày của nàng, hôn môi của nàng.
Vậy sao anh không nói cho em biết... "Phó Đóa bĩu môi không thuận theo.
Phó Tử cười một tiếng: "Thời gian trước chị bận yêu đương, có rảnh nghe em nói chuyện này không?"
Phó Đóa vừa mở miệng, Phó Tử cướp lời: "Thời gian sau lại bận quyến rũ em trai, em bị làm cho đầu óc choáng váng, cho nên quên nói cho anh biết.
Anh... Lấy cớ! "Phó Đóa xoay mặt, hai mắt tràn đầy thương tâm.
Phó Tử dùng ngón tay vẽ lông mày cô, cắn cánh môi cô, "Anh không ở đây, em uống ít rượu một chút, để mẹ nhìn thấy, cũng không ra gì.
Hai mắt Phó Đóa nhanh chóng bịt kín hơi nước.
Phó Tử nói xong, kề môi hôn cổ cô, Đóa Nhi hừ một tiếng, mài mài hai chân, ngâm một tiếng: "Nước Mỹ còn đầy gà đất, cũng không biết ai mới có thể ăn vụng..."
Phó Tử nặng nề nở nụ cười: "Muốn?
Phó Đóa bĩu môi, há mồm cắn môi anh một cái.
Phó Tử cười cười, mượn cơ hội bắt lấy cánh môi của nàng, làm sâu sắc thêm nụ hôn vô tình này.
Phó Tử cách quần vuốt chỗ riêng tư của Đóa Nhi, cảm giác nhiệt khí ướt át bên trong, liền nâng cao sự thô to của mình lại bị cản trở mài mòn.
Đóa Nhi cầm lấy cánh tay Phó Tử, hừ nói: "Cởi quần ra, nếu không sẽ ướt mất..."
Phó Tử nhẹ nhàng đánh mông Đóa Nhi một cái, cô khẽ hô một tiếng, anh hài lòng đè cô hôn, "Chị cũng biết mình ướt lắm sao? Thật sự là dâm đãng.
Đóa Nhi ôm lấy cổ Phó Tử, cắn cằm anh: "Đối với anh mới như vậy.
Phó Tử trong mắt hiện lên tinh quang: "Tỷ tỷ cư nhiên đối với đệ đệ mình mới như vậy sao? Tiểu dâm phụ biến thái.
Anh mới biến thái! "Phó Đóa hừ một tiếng, tự mình động thủ bắt đầu cởi quần.
Đến đây, tỷ tỷ liếm giúp ta một chút. "Phó Tử cởi quần, vuốt ve độ thô cứng của mình.
Phó Đóa thân mật liếc anh một cái, vì thế mở miệng bỏ Tiểu Tử vào trong miệng, đó là mùi cơ thể của Phó Tử mang chút tanh, Đóa Nhi ra sức liếm, không ngừng nuốt xuống chất lỏng anh tiết ra.
Phó Tử thở hổn hển, ngón trỏ hài lòng trêu chọc gò má Đóa Nhi, anh nhìn cây gậy của mình in ra hình dạng trong miệng cô, trong lòng liền sinh ra khoái cảm biến thái hơn.
"A... Chị thật tuyệt... Tê, liếm quy đầu một chút, ân..." Phó Tử ngửa đầu thở dốc, năm ngón tay nắm lấy tóc của cô khống chế tốc độ.
Kỹ thuật khẩu giao của Đóa Nhi rất tốt, hơn nữa cảm thụ kích thích thị giác, Phó Tử luôn đi theo con đường kéo dài có chút xạ ý, vì thế đẩy Phó Đóa ra, đè nặng cô hung hăng hôn, ăn mùi vị của mình.
Cám ơn chị. "Phó Tử sảng khoái, không quên tán dương Đóa Nhi đã cho mình chỗ tốt, sau đó, anh thò tay vào trong quần cô, Đóa Nhi không bao lâu liền thở hổn hển.
A - -! Tiểu Tử đừng bóp nơi đó a...... Em sẽ nhịn không được...... "Phó Đóa run rẩy, khó nhịn đè nén xúc động muốn gào thét.
Đầu ngón tay Phó Tử không ngừng xoa xoa hạt hoa của cô, hoặc là nặng nề câu đùa hạt nhân nhỏ của cô, để cho nơi riêng tư của cô trong chốc lát nước chảy thành sông, trượt đến tay Phó Tử đều là chất lỏng.
A!! "Đóa Nhi há mồm cắn cổ tay mình, dùng mũi hừ ra tiếng, thân thể run rẩy, trước ngực cũng phập phồng kịch liệt.
Phó Tử lấy tay mình ra, giữa năm ngón tay tất cả đều là dịch yêu dính liền, hắn nặng nề cười, rút khăn giấy lau chùi.
Đóa Nhi mê ly hai mắt, còn chưa thể từ trong cao trào bình ổn lại, Phó Tử ôm lấy hai chân cô, kéo cô lại gần trước mặt mình, đỡ gậy thịt không vào không được xoa bóp bên ngoài, khiến Đóa Nhi gần như muốn sụp đổ.
"Tiểu Tử..." Phó Đóa vặn vẹo thắt lưng, thấy dục vọng của Phó Tử càng mãnh liệt hơn, đang muốn chen vào, ai ngờ ngoài cửa có người tới, thấy cửa khóa lại, nghi hoặc gõ một cái.
Tiểu Tử, Đóa Nhi, sao hai người lại khóa cửa?
Là mẹ!
Phó Tử và Phó Đóa nhìn nhau, làm sao bây giờ?!