tưởng tượng năm đó áo xuân mỏng
Chương 8
Tôi đờ đẫn ngồi trên ghế dài trong công viên, tia nắng ban mai hơi xuyên thấu qua lá cây thưa thớt rải khắp bốn phía tôi, từng trận tiếng chim hót tựa hồ đang kể ra thế giới tốt đẹp, người lui tới vận động sớm ném tới ánh mắt tò mò mà đề phòng đối với tôi, nhưng những thứ này đều không liên quan đến tôi.
Trong đầu tôi loạn hong khô, rồi lại không rõ đang suy nghĩ cái gì, các loại hình ảnh ở trong đầu tôi đan xen hỗn loạn sắp xếp, thoáng cái là bóng dáng Tiểu Nhu ở trong phòng bếp chuyên tâm nấu ăn, bỗng nhiên lại kéo trở lại lúc Tiểu Nhu mới sinh ra tôi cách cửa sổ thủy tinh hưng phấn mà tò mò nhìn vật nhỏ thích khóc, da mặt nhăn nhúm trong phòng trẻ con kia, thoáng cái lại là bộ dáng ngày đầu tiên Tiểu Nhu đi học.
Sau đó Tiểu Nhu biến thành Tiểu Phong, chúng ta tay trong tay cùng nhau đi trên đường tan học ta xoay người ác độc nói với nàng con chó cái ngươi, tạm biệt, bỗng nhiên Tiểu Nhu đau thương nói không nên gặp lại ta, Tiểu Phong lại lôi kéo góc áo của ta muốn ta không nên rời khỏi nàng.
Sáng sớm tháng bảy, ta lại cảm thấy toàn thân đều đang phát run, còn tiếp tục như vậy, ta thật sự sẽ điên mất, ta quyết định rời khỏi nơi này.
Công ty chi nhánh Hồng Kông có một di khuyết, một thời gian dài cũng không có ai muốn đi, tôi xung phong nhận việc, ông chủ cũng đáp ứng, sau khi xử lý một ít việc vặt, tôi vội vàng vàng thu dọn hành lý, mang theo hối hận vô hạn rời khỏi Đài Loan, tôi không nói cho bất luận kẻ nào, chỉ trong đêm khuya trước khi đi, tôi đi tới trước cửa phòng Tiểu Nhu, nhét vào một phong thư.
Tiểu Nhu: Tối nay, em trăm mối cảm xúc ngổn ngang, em không biết biểu đạt hối hận cùng áy náy trong lòng như thế nào, anh nói, anh không cần gặp lại em, cho nên, em đi, rời khỏi Đài Loan, đi thật xa, đối với anh như vậy, đối với em đều tốt, em thật sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Đừng thương tâm, đừng khóc, mỗi một giọt nước mắt của em sẽ hội tụ thành đại dương mênh mông trong mỗi một giấc mộng bất an sau này của anh, nhấn chìm anh.
Làm tổn thương em, anh không thể cầu xin em thông cảm, bởi vì anh vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho chính mình, anh hy vọng sự ra đi của anh, có thể mang đi tất cả đau đớn, để lại cho em một không gian mới.
Ta nghĩ khoảng cách và thời gian sẽ là thuốc trị thương không tồi, trong tương lai không xa, hy vọng ngươi có thể thoát khỏi bóng ma này, toàn tâm toàn ý nghênh đón tương lai trẻ trung mà tốt đẹp của ngươi.
Một ngày nào đó, ngươi sẽ gặp được một nam hài càng cưng chiều ngươi thương ngươi, ngươi sẽ cùng hắn vượt qua mỗi một ngày ngọt ngào sau này, ngươi sẽ dần dần quên đi ta, hình ảnh của ta, hết thảy của ta, cuối cùng sẽ trở thành một ấn tượng mơ hồ, mông lung sâu nhất trong đáy lòng ngươi, trong đêm ngươi bình yên ngủ say, sẽ không còn bất kỳ một chút ký ức còn sót lại nào của ca ca hỗn đản vô trách nhiệm như ta.
Tôi rất vui khi thấy kết quả như vậy.
Ta vẫn hy vọng ngươi có thể hạnh phúc mà tốt đẹp sống cả đời này, giống như ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi đã hứa hẹn với chính mình, nhưng ta đã không cách nào thực hiện, sau này, ta rốt cuộc không thể đi theo bên cạnh ngươi thương ngươi, che chở ngươi, đánh đau những tên bại hoại khi dễ ngươi, nhưng ta biết, sẽ có một người, hắn sẽ vui vẻ tiếp tục nhiệm vụ của ta.
Nhưng trước khi hoàng tử xuất hiện, con phải dũng cảm, phải kiên cường, đúng như con nói, sang năm đều là cô gái năm ba!
Anh phải đi rồi, mang theo muôn vàn lưu luyến, tâm tình của anh mâu thuẫn, bước chân chần chờ, nhưng, anh không muốn nói tạm biệt, anh sẽ cầu nguyện cho em trong mỗi ngày sau này!
Đến Hồng Kông, tôi chỉ cho cha tôi tin tức ở Đại Lục, tôi cố ý tránh đi tất cả những gì có liên quan đến Đài Loan, ở trong công ty, tôi là một người không có quá khứ, tôi chưa từng đề cập với bất cứ ai về quá khứ, bất cứ chuyện gì ngoài công việc.
Nhưng tựa như bị nguyền rủa, đủ loại tình cảnh ngày xưa lại quỷ mị như bóng với hình đi theo tôi, ở mỗi một đêm vạn âm câu tịch, sau mỗi một tiếng cười của tôi, tựa như quỷ ảnh hiện lên.
Sau đó, có một cơ hội, tôi dứt khoát di cư sang Anh, tôi nghĩ khoảng cách càng xa, trí nhớ của tôi có lẽ sẽ càng phai nhạt, nhưng không như mong muốn, vì vậy bác sĩ cảnh cáo tôi tiếp tục uống rượu, thần kinh não của tôi sẽ bị rượu xâm chiếm, biến thành một tên ngốc, hàng xóm của tôi gọi tôi là người phương Đông quỷ dị.
Tôi lảng tránh mỗi một cuộc điện thoại trong nhà, vì thế tôi từ trong máy trả lời biết được tin tức Tiểu Nhu yêu đương, kết hôn, mang thai sinh con, tôi cảm thấy một tia an ủi, rồi lại có chút tiếc nuối, nếu như những thứ này là do chính miệng Tiểu Nhu nói cho tôi biết nên tốt bao nhiêu, nhưng tôi lại từ sau đêm Tiểu Nhu lao ra khỏi nhà tôi, rốt cuộc chưa từng nghe thấy qua thanh âm yêu kiều ngọt ngào của cậu ấy.
Cha ở trong máy trả lời oán hận hỏi tôi, có phải định chết già tha hương hay không?
Tôi uống giọt rượu cuối cùng trong ly cạn và tự trả lời: Có lẽ vậy?
Chương cuối cách cửa sổ thủy tinh, tôi có thể nhìn thấy ngọn đèn thành phố phương xa bao phủ trong một tầng sương mù mỏng manh, đúng vậy, tôi nhớ tới mùa này thành phố này chính là thời tiết trời đổ mưa xuân kéo dài, tiểu thư hàng không đang thân thiết dặn dò tất cả hành khách thắt chặt dây an toàn, trong lúc giật mình suy nghĩ của tôi lại bay thật xa thật xa.
"Thưa ngài, máy bay sắp hạ cánh, xin hãy thắt dây an toàn."
Tiếp viên hàng không nở một nụ cười ngọt ngào, nhẹ giọng nhỏ nhẹ kéo tôi trở lại hiện thực, máy bay lượn một khúc cua lớn trên không trung, vững vàng đáp xuống đường băng rộng lớn kéo dài, chậm rãi trượt về phía bãi đỗ máy bay, ánh đèn sân bay ở trong hơi nước phát ra từng vòng sắc thái mỹ lệ, trong lòng tôi bỗng nhiên thấp thỏm bất an, hận không thể cơ trưởng quay đầu máy bay lại cất cánh lần nữa, nhưng đây chung quy là không thể nào, tôi mờ mịt theo đám người bước ra khỏi cửa máy bay, một trận gió mạnh đặc biệt của sân bay xen lẫn mưa bụi thổi tôi lảo đảo một cái, tôi ổn định thân thể, giương mắt nhìn quanh bốn phía, a!
Tuần trước anh cả gọi điện thoại tới nói cho tôi biết, mấy ngày trước trên đường xã giao về nhà chú bị một chiếc xe kéo đụng thành người.
"Ta không biết ngươi rốt cuộc phạm vào tật xấu gì không muốn trở về Đài Loan, nhưng lúc này đây, ngươi dù sao trở về nhìn xem, Tiểu Nhu ánh mắt đều sắp khóc mù rồi!"
Vì thế tôi qua loa thu dọn hành lý, đáp xe buýt bay về quê hương.
Trong đêm tối tôi đi nhờ xe đến bệnh viện, đường cao tốc đêm khuya không có bao nhiêu xe cộ, tài xế mím chặt miệng, chuyên tâm chạy băng băng, đèn đường và bóng cây nhanh chóng bay về phía sau, toàn bộ thế giới chỉ có tiếng lốp xe lướt qua mặt đường ẩm ướt và cần gạt nước quét lại kính chắn gió đơn điệu, tôi rất nhanh lại rơi vào trong trầm tư, mười năm qua, dường như mục đích sống của tôi chính là vì muốn thừa nhận sự tra tấn của chuyện cũ, khi tôi đi ở đầu đường ồn ào, khi tôi cô độc nằm ở giường trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Khi tôi tỉnh táo, khi tôi nằm mơ, những quá khứ mà tôi không muốn nhớ lại lại không lúc nào là không nhúng tay vào xoay quanh trong đầu tôi, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Một hồi tiếng phanh xe đánh thức tôi, đến bệnh viện, tôi cố ý chọn giữa đêm khuya, như vậy có lẽ có thể tránh được rất nhiều câu hỏi và người nào đó?
Tôi nghĩ vậy.
Tôi chần chờ bước chân, thong thả hướng phòng bệnh di động, trong lòng tính toán chờ lát nữa sẽ gặp được người nào, bọn họ sẽ hỏi vấn đề gì, tôi nên trả lời như thế nào, mở cửa phòng, tôi thở phào nhẹ nhõm, trong phòng chỉ có thím nằm ở trên giường ngủ giả, tôi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, vẫn là đánh thức bà.
Nàng ngẩng đầu, híp một đôi mắt sưng phù nghi hoặc nhìn ta.
Thím, Minh Vĩ con đây! Con về rồi!
Minh Vĩ? Sao bây giờ cậu lại tới, về nhà chưa?
Không có, vừa xuống máy bay đã trực tiếp tới đây, đến thăm chú trước.
Ai! Còn nhìn cái gì? Còn không phải cái dạng này sao? "Thím bất đắc dĩ nói, chậm rãi đến gần tai chú:" Gia ảnh, Minh Vĩ về thăm con rồi! Còn nhớ Minh Vĩ không? Tiểu Vĩ à! Tiểu Vĩ hồi nhỏ thường vì Tiểu Nhu mà đánh nhau với người ta! Con có nghe không?
Ta cũng tiến lên phía trước.
Chú, Tiểu Vĩ của cháu đây! Cháu về rồi, chú phải nhanh chóng khỏe lại nha!
Ngón trỏ của chú đột nhiên co giật vài cái, tôi kinh ngạc nhìn thím, nhưng dì lại mặt không chút thay đổi nói: "Bác sĩ nói chỉ là động tác phản xạ đơn thuần, không có ý nghĩa gì, có đôi khi toàn thân chú ấy co giật không ngừng, ôi! nhìn chú ấy sống thống khổ như vậy, còn không bằng đi sớm một chút, đỡ phải chịu nhiều hành hạ này."
Dì tôi lặng lẽ nhìn tôi.
Con à, vừa đi đã mười năm, không tiêu không thôi, ba người anh của con tuy rằng đều di dân ra nước ngoài, tốt xấu gì hàng năm cũng sẽ trở về một hai chuyến, nào giống con?
Tôi lắc đầu.
Thật không hiểu nổi các ngươi người trẻ tuổi, ta còn nhớ rõ, ngươi tại trước khi đi cùng Tiểu Nhu cãi nhau một trận, có phải hay không bởi vì như vậy ngươi mới đi, ta không biết, hỏi Tiểu Nhu nàng cũng không chịu nói, chỉ nói nàng không phụ lòng ngươi, ai!
Tôi không đáp lời, chần chờ hỏi: "Tiểu... Tiểu Nhu có khỏe không?
Ai! Sau khi anh đi, cô ấy một thời gian dài cũng không nói chuyện với chúng tôi, thường hay cáu kỉnh, sau đó thời gian lâu mới khá hơn một chút. Sau đó tốt nghiệp, yêu đương liền kết hôn, sinh một tiểu bảo bảo, rất đáng yêu, hiển nhiên chính là phiên bản của cô ấy khi còn bé, anh phải đến sớm một chút, liền thấy được, tôi đuổi cô ấy về nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai lại tới.
Tôi nghĩ tôi đã đạt được điều tôi muốn biết, thím cằn nhằn đủ loại chuyện sau khi Tiểu Nhu kết hôn, nghe qua đó nên là một gia đình nhỏ hạnh phúc, vợ chồng ân ái, con gái đáng yêu nhu thuận, tôi cảm thấy an ủi, nhưng cũng có chút buồn bã, theo ngoài cửa sổ dần dần sáng lên.
Tôi đứng dậy và nói: "Tôi phải về."
Ai! Lâu như vậy không trở về, cũng nên trở về thăm cha mẹ ngươi!
"Tôi sẽ trở lại London."
Cái gì?! "Thím bất chấp đứng lên," Con vừa mới trở về lại muốn đi?
Bên tôi còn có chuyện rất quan trọng phải xử lý, chờ tôi xử lý xong, rất nhanh sẽ trở lại, máy bay sáng sớm, bây giờ tôi phải đi rồi.
Thím không giữ tôi lại, tôi đón một chiếc taxi chạy tới sân bay, bầu trời sau cơn mưa có vẻ đặc biệt sạch sẽ, mặc dù vẫn còn u ám, tôi hạ cửa sổ xe xuống, để không khí trong lành thổi qua khuôn mặt mệt mỏi của tôi.
Tôi cũng không phải lên máy bay, vé máy bay là buổi tối, tôi chỉ muốn thoát khỏi chuyện sắp phải đối mặt, tuy rằng trước khi trở về đã dự đoán qua đủ loại tình huống có thể xảy ra, cuối cùng, tôi vẫn chạy trốn, bên ngoài lại đổ mưa tầm tã, tôi đi dạo vài vòng trong đại sảnh, thật sự cảm giác mệt muốn chết, liền ngồi ở trên ghế ngủ gật.
Rất nhanh ta lại rơi vào trong mộng thật sâu.
Minh Vĩ? Minh Vĩ?
Có người gọi ta, ta chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là một thiếu phụ trẻ tuổi, khuôn mặt tròn trịa, một đôi mắt to trong veo trong veo sáng ngời, búi tóc búi lên tôn lên khuôn mặt xinh đẹp kia càng thêm thanh tú, ta cơ hồ rời khỏi chỗ ngồi.
Tiểu, Tiểu Nhu!!
Anh! Quả nhiên là anh! "Tiểu Nhu cười cười.
"Mẹ nói với con, tối qua mẹ trở về, sáng sớm lại vội vã rời đi, con muốn chạy tới thử thời vận, quả nhiên con đoán không sai, mẹ căn bản không có máy bay gì phải chạy, mẹ chỉ là lại một lần nữa trốn tránh mà thôi!"
Tiểu Nhu đứng thẳng dậy, ôm lấy đứa bé bên cạnh, tôi nhìn ra ngoài, mưa đã tạnh.
"Mưa ngừng rồi", ta nói không đâu vào đâu, ý đồ hòa tan xấu hổ trong lòng ta, cảnh tượng như vậy, đã sớm vượt qua dự liệu của ta.
Đúng vậy! Năm nay cũng không biết vì sao? Mưa đặc biệt nhiều.
Tôi đưa tay đón lấy đứa bé, sóng vai cùng Tiểu Nhu đi ra ngoài, đứa bé ngoan ngoãn dán mặt lên vai tôi, dọc theo đường đi không ai nói gì, tôi cố gắng sắp xếp lại sự hỗn loạn trong lòng, Tiểu Nhu cúi đầu không biết nghĩ gì nữa, khi đi tới một góc kiến trúc sân bay, bỗng nhiên hai người đồng thời mở miệng: "Anh..." Đây hình như là tình huống thường xảy ra trước kia, hai người đều nở nụ cười, tôi nói: "Anh nói trước."
"Không cần, từ nhỏ đều là ta nói trước, lần này đổi ngươi trước!"
Ta chỉ muốn hỏi, ngươi sống có tốt không?
Ha! Ta cũng muốn hỏi cái này, bất quá ta nghĩ ta không cần hỏi, nhìn ngươi xem, gầy thành như vậy, ngươi xem, tóc của ngươi đều bạc rồi! Ngươi cũng không có hảo hảo chiếu cố chính mình.
Tiểu Nhu nhẹ nhàng vỗ về thái dương của ta, ta có cảm giác muốn đưa tay nắm lấy nàng.
Vậy còn ngươi?
Con khỏe lắm! Mẹ nói với mẹ rồi, con kết hôn rồi, sinh ra tiểu quỷ đầu này.
Tiểu Nhu vươn tay xoa xoa mũi con gái, cô bé cười ha ha, trốn vào lòng tôi: "Anh ấy...... anh ấy đối xử với tôi rất tốt, rất cưng chiều tôi, che chở tôi, giống như...... giống như trước đây.
Tiểu Nhu. "Ta rốt cục nhịn không được nắm tay nàng, vẫn mềm mại như vậy.
Ta không phụ lòng ngươi!
Có gì mà không đúng chứ? Cũng không phải lỗi của anh, đều là em quá tùy hứng, mới làm hại anh đau khổ như vậy. Anh, người nên nói không đúng là em.
Trong mắt Tiểu Nhu lại nổi lên một tầng thủy quang.
Tiểu Nhu, đừng nói như vậy.
Ai! Có đôi khi ngẫm lại, thật sự là tạo hóa trêu người.
Có lẽ là cảm thấy nội tâm ta kích động đi, tiểu hài tử ở trong lòng ta bất an vặn vẹo, Tiểu Nhu nhận lấy.
Quên rồi, tới gọi cậu, cậu biết cô ấy tên gì không?
Cậu.
Giọng trẻ con non nớt, ngọt ngào ngấy ngấy, tôi nhớ tới tình cảnh khi Tiểu Nhu lần đầu tiên mở miệng anh trai tôi khi còn bé.
Thật ngoan, tên là gì?
Tôi tên Niệm Vĩ.
Ta kinh dị nhìn Tiểu Nhu, nàng cúi đầu.
Em cho rằng, cho rằng anh thật sự cả đời này cũng sẽ không trở về Đài Loan, anh, có đôi khi em sẽ hận anh, hận anh thật ích kỷ, cứ như vậy không nói tiếng nào, hại em có rất nhiều rất nhiều lời cũng không kịp nói với anh, một mình anh đi bi thương khổ sở, ngay cả một chút cơ hội để em chia sẻ cũng không để lại cho em.
Không biết từ nơi nào bay tới một đóa bông vải, ta đưa tay vững vàng đem nó nắm ở trong lòng bàn tay, Tiểu Nhu như có điều chỉ nói: "Ca, để cho nó đi đi, ngươi lại tội gì gắt gao nắm chặt nó đâu?
Một trận bén nhọn tiếng máy bay xẹt qua chân trời, Tiểu Nhu tinh tế thanh âm truyền tới: "Ca, đáp ứng ta, mặc kệ ngươi có trở về hay không, ngươi đều phải hảo hảo chiếu cố chính mình, hảo hảo sống qua ngày, được không?"
Tiểu Nhu ba một tiếng che ô.
Ta mới phát giác, bầu trời u ám, chẳng biết từ lúc nào lại nổi lên mưa bụi đầy trời.
- Hết - -