tử nhưng
Chương 1
Hôn nhân của Trần Viễn Sâm và Lương Thư Đồng không có nền tảng tình cảm, hoặc là nói lúc bọn họ kết hôn đã không có tình cảm gì, kỳ thật trong lòng anh vẫn biết rõ ràng, chẳng qua là anh vẫn luôn theo đuổi cô vẫn đang lẩn trốn, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
Lúc trước kết hôn cũng bất quá là bởi vì đêm hôm đó ngoài ý muốn, Lương Thư Đồng có con, tuy rằng hai người đều là sinh viên, nhưng Trần Viễn Sâm nghĩ chỉ cần có thể giữ cô lại, như thế nào cũng tốt.
Anh không thể chấp nhận người yêu thanh mai trúc mã ở đại học yêu người khác, thừa dịp say rượu cưỡng ép cô, còn có con.
Mới đầu Lương Thư Đồng biết mình mang thai cũng muốn phá bỏ, dù sao vẫn là sinh viên, tương lai của cô, lý tưởng của cô, có quá nhiều lý do không chứa nổi đứa bé này.
Nhưng dù sao cũng là huyết mạch trong bụng mình, nếu thật sự khoét xuống vẫn sẽ đau lòng không nỡ.
Cô và Trần Viễn Sâm không phải một chút tình cảm cũng không có, chỉ là trước đó cô không gặp Quý Thượng Hoài.
Lương Thư Đồng vẫn cho rằng cô và Trần Viễn Sâm sẽ tiếp tục như vậy, bọn họ là thanh mai trúc mã, thành phần yêu nhau phần nhiều là bởi vì trước đây ở chung nhiều năm như vậy, càng có vẻ đương nhiên, cô cho rằng bọn họ sẽ không sóng không gió đến già.
Sau khi bị Trần Viễn Sâm cường bạo, vẫn buồn bực không vui, anh vẫn không ngừng xin lỗi, cầu xin cô tha thứ, nói anh nguyện ý chịu trách nhiệm.
Nhưng trong lòng cô càng thêm rối rắm là bởi vì Quý Thượng Hoài.
Cô biết mình cách anh xa hơn, cô mới biết Quý Thượng Hoài cũng có cảm giác với cô, nhưng dáng vẻ của mình khiến cô không thể đối mặt với anh.
Chỉ một lần ngoài ý muốn kia, tâm tình cô sa sút ngay cả mình đã lâu không tới nguyệt sự cũng chưa từng phát hiện, khi nữ sinh cùng phòng nói đến mình đau bụng kinh mới giật mình phát giác ra.
Trong lòng có loại hoài nghi ép nàng không thể thở dốc!
Cô lén lút đi bệnh viện, kết quả kiểm tra dĩ nhiên là đã mang thai 11 tuần, đối với Lương Thư Đồng mà nói quả thực là sấm sét giữa trời quang, cô biết rõ mặc kệ phá thai hay là giữ cô và Quý Thượng Hoài cả đời này là không thể nào.
Đứa nhỏ đã thành hình có nhịp tim đập, một đoàn máu thịt sinh trưởng trong thân thể cô cũng thật sự là tàn nhẫn không hạ quyết tâm làm phẫu thuật, chỉ có thể bất đắc dĩ nói cho Trần Viễn Sâm.
Anh nói bọn họ nên kết hôn, không hoàn toàn là bởi vì đứa nhỏ, anh muốn tranh thủ cô, không cam lòng tình cảm cùng ăn ý nhiều năm như vậy lại bại bởi một người đàn ông quen biết còn chưa tới một năm.
Đứa bé là bước ngoặt của anh, mặc dù lúc đó bọn họ mới năm nhất.
Bởi vì tuổi còn chưa tới, Lương Thư Đồng vẫn nghỉ học, ở nhà Trần Viễn Sâm chờ sinh.
Trần gia đã sớm coi Lương Thư Đồng là con dâu tương lai, cho nên khi Trần Viễn Sâm nói cho người nhà biết tin tức Lương Thư Đồng mang thai, mẹ Trần cũng chỉ cảm thán không nghĩ tới sớm như vậy đã làm bà nội, đứa nhỏ này là trái tim của người già hai nhà, tuy rằng tới sớm một chút, nhưng bọn họ đều đã ngầm thừa nhận quan hệ của hai người, nhận định tương lai bọn họ sẽ kết hôn.
Cũng đều hy vọng Lương Thư Đồng sinh con ra.
Niềm vui sướng của sinh mệnh mới không đủ để hoàn toàn hòa tan tích tụ trong lòng Lương Trữ Đồng, của mình phải làm mẹ, ngoại trừ lúc mới bắt đầu không biết làm sao, sau đó cũng dần dần tiếp nhận sự thật này, tuy rằng trong lúc lơ đãng nhớ tới hắn vẫn sẽ đau đớn trong lòng, nhưng cũng chỉ có thể quy kết là đời này hữu duyên vô phận.
Vai mẹ này có thể chấp nhận, nhưng làm vợ của Trần Viễn Sâm, cô vẫn bài xích.
Một khi trong lòng có một cái bóng như vậy, muốn trở lại trước kia cơ hồ là không thể nào, hai người dần đi xa cũng là chuyện trong dự liệu.
Sau khi đứa nhỏ sinh ra quan hệ giữa bọn họ cơ hồ có thể dùng tương kính như tân để hình dung, nàng cố ý lảng tránh hắn lãnh đạm với hắn.
Trọng tâm cuộc sống của cô toàn bộ đặt ở trên người đứa nhỏ, mà thân phận vợ này là anh ép buộc cho cô, hảo cảm tích lũy nhiều năm như trước tiêu hao hầu như không còn.
Có lẽ cuộc đời này cứ như vậy trôi qua.
Lương Thư Đồng sinh hạ một đứa con gái.
Đặt tên là Trần Tử Nhiên, sinh mệnh nho nhỏ nâng niu trong lòng bàn tay một trận kích động, làm cho hắn muốn dùng hết tất cả nhu tình để đối đãi.
Con gái ông ấy.
Từ nay về sau hắn có cốt nhục tương liên với huyết mạch của mình.
Năm đó hắn mới 19 tuổi.
Sau khi đứa bé ra đời, anh cố gắng nhiều hơn bạn cùng lứa tuổi, anh muốn cho đứa bé một môi trường trưởng thành tốt nhất, dốc hết tất cả của mình.
Anh học thiết kế kiến trúc, đến khi tốt nghiệp đại học đã ký hợp đồng với văn phòng kiến trúc sư xếp hạng top 10 trong nước.
Đến khi anh ba mươi hai tuổi đã là người nổi bật trong cùng ngành nghề trong nước.
Người ngoài nhắc tới Trần Viễn Sâm, đều sẽ trăm miệng một lời khen ngợi hắn một tiếng thanh niên tài tuấn, không chỉ có thanh danh lên cao trong chuyên ngành của mình, còn thành lập văn phòng thiết kế của mình.
Đương nhiên đổi lấy danh tiếng cùng địa vị chính là hắn thường xuyên tiến vào mười hai giờ làm việc có việc thậm chí nhiều hơn.
Hắn trả giá gấp mấy lần so với bạn cùng lứa tuổi.
Chỉ là cuối tuần anh nhất định sẽ ở nhà với Tử Nhiên, chơi với cô, nghe cô kể về giáo viên và bạn nhỏ trong trường.
Trong mắt Trần Tử Nhiên, thời gian ở chung với ba là quý giá nhất, cô rất thích người cha này, tuy rằng bình thường không có nhiều thời gian ở bên cô, nhưng cuối tuần nhất định sẽ cùng cô đi vườn bách thú, tất cả yêu cầu của cô đều được đáp ứng.
Anh luôn cưng chiều cô vô điều kiện như vậy, lúc đối với cô tất cả đều là nụ cười.
Mẹ đối với cô cũng rất tốt, nhưng quan hệ cha mẹ lãnh đạm khi Tử Nhiên còn bé cũng đã phát hiện, tuy rằng bọn họ cố gắng ở trước mặt cô biểu hiện ăn ý.
Nhưng màn biểu diễn của người lớn dưới ánh mắt thẳng thắn và thẳng thắn của trẻ con đã vỡ tan tành!