từ đồng phục thao đến áo cưới
Chương 38 ghen tị tranh cãi
Sáng sớm, mấy tia nắng mặt trời vào nhà.
Chu Hồng Tuấn nắm tay Tô Hướng Noãn ra cửa, có một số việc, hắn làm to gan, cũng chưa bao giờ muốn giấu diếm.
Dưới lầu, người nên đi đều đi không kém nhiều lắm, lưu lại cũng chỉ có mấy người, đều là trọng yếu.
Thím Vương cười ha hả gọi hai người ăn cơm, Chu Dật Thịnh chuyển ánh mắt qua tay hai người, Chung Mạc Ly cũng vậy, bà phản ứng nhanh, nói một câu, "Tình cảm hai anh em các cậu thật tốt.
Không biết là che giấu hay là nhắc nhở.
Ánh mắt Chu Dật Thịnh tối sầm lại.
Tối hôm qua trời đổ mưa, trời cũng rất trong.
Lúc gần đi, Chu Dật Thịnh bảo Chu Hồng Tuấn ở lại, nói là có chuyện muốn nói với anh.
Chu Dật Thịnh muốn nói gì, Chu Hồng Tuấn vẫn biết.
Sau khi kết thúc kỳ thi cấp ba, anh đi qua Berlin một chuyến, gặp được người mẹ nhẫn tâm bỏ lại mình trong tin đồn kia, đang mang theo các học sinh của cô chụp ảnh ở quảng trường nhỏ Châu Âu, cười tươi như hoa.
Vĩ độ cao và những đám mây mỏng manh, khuôn mặt cô sạch sẽ và trong suốt.
Không phải bộ dáng trong trí nhớ của Chu Hồng Tuấn.
Trong trí nhớ của mẹ luôn khóc, khuôn mặt hồng hồng, không phải nước mắt, chính là vết thương, mới cũ đan xen, phảng phất vĩnh viễn sẽ không tốt.
Đứng bên cạnh mẹ và học sinh là cha mẹ Tô Hướng Noãn, chú dì cậu đã gặp từ nhỏ.
Tình cảm của ba người rất vi diệu, tha thứ cho hắn tìm không ra một từ thích hợp để tính từ.
Mối quan hệ hỗn loạn này, một thế giới hỗn loạn.
Hắn chỉ có thể chạy trối chết.
Đoạn chuyện xưa này cũng không phức tạp, không đủ để Chu Dật Thịnh che giấu, lại giả bộ muốn nói lại thôi.
Chu Hồng Tuấn nắm tay Tô Hướng Noãn, nội tâm đã an bình.
Lúc xuống núi, hai người từ chối yêu cầu đưa đón của tài xế, đường núi yên tĩnh, bọn họ chậm rãi tản bộ.
Tô Hướng Noãn nhớ tới ngày đó Khương Bách nói với cô, giọng nói mềm mại cùng anh nói chuyện phiếm, "Anh trai, anh không sợ chúng ta là anh em ruột sao?"
Cô nhớ lại ngày khai giảng, giáo viên hỏi bọn họ có phải anh em ruột hay không, anh nói đúng, có lẽ bắt đầu từ lúc đó, anh sẽ biết.
Chu Hồng Tuấn ôm bả vai cô, cẩn thận thay cô dời tảng đá vụn chặn đường trước mặt đi, giọng điệu vẫn thờ ơ như cũ, "Vậy thì anh em loạn luân, không phải em vẫn muốn cùng anh trai thử xem sao?"
Tô Hướng Noãn: "......
"Đúng rồi, vừa rồi em nói," Đi đến con đường bằng phẳng, anh buông tay cô ra, rút điếu thuốc ra, đặt lên miệng, nhướng mí mắt, nhìn cô không rõ ý tứ, "Đại hội thể dục thể thao lần trước, Khương Bách nói chuyện riêng với em?"
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "đơn độc".
Đó là vấn đề?
Tô Hướng Noãn: "Ừ.
Anh lại hỏi: "Vào nhà chưa?
Tô Hướng Noãn nhíu mày suy nghĩ một lát, trí nhớ có chút mơ hồ, "Hẳn là không có đi?
Anh nâng cao ngữ điệu, "Nên?
Không có, "cô nhớ lúc ấy anh muốn vào nhà, bị mình ngăn lại," Tuyệt đối không có.
Nếu như ta nhớ không lầm, lúc ấy ngươi còn hàm chứa nồng tinh của lão tử chứ?
Tô Hướng Noãn đỏ mặt.
May mà xung quanh đều là đường núi, người ở thưa thớt, anh nói chuyện mặn không biết xấu hổ, ngay cả cô cũng bị ô nhiễm theo, ánh mắt nhìn Khương Bách cũng không được tự nhiên.
Loại chuyện vô danh này, cậu đừng nhắc tới. "Tô Hướng Noãn nhớ tới trước khi hai người đi, ánh mắt kỳ quái của Khương Bách, giống như mình đã làm chuyện thương thiên hại lý," Lạ thật.
Chỗ nào không yên?
Chu Hồng Tuấn vốn chỉ nửa đùa nửa thật, thấy cô phản ứng lớn như vậy, cắn điếu thuốc, nhỏ giọng nói với cô, "Đêm qua, em nói với anh ấy ba câu, trước khi đi còn nói một câu.
Đây là trước mặt tôi. Lúc tôi không ở đây thì sao? "Dừng lại, anh còn nói," Hơn nữa, lúc cô nhìn anh ấy hốc mắt hồng hồng, còn không chỉ một hai lần.
Không hiểu sao làm cho người ta muốn thao.
Mắt đỏ cũng là ta có thể khống chế?
Đại não Tô Hướng Noãn nhanh chóng chuyển động theo lời hắn nói.
Nếu cô ấy nhớ không lầm.
Bốn câu kia theo thứ tự là.
- "Anh cũng ở đây à.
- "Tôi tự làm là được rồi.
- "Cảm ơn.
- "Tạm biệt.
Tô Hướng Noãn nghiêng đầu nhìn anh, thấy anh đang hút thuốc, cũng không biết là ghen thật hay giả vờ cố ý làm phiền cô.
Cô lựa chọn nhẫn nại giải thích, "Ngoại trừ hai từ giao tiếp hàng ngày, một câu là hàn huyên bình thường, một câu là cự tuyệt.
Anh kéo môi, trào phúng, "Nhớ rất rõ a.
Trong lòng Chu Hồng Tuấn chính là tính tình đạm mạc này, đối với người đối với việc phần lớn không để ý, bình thường cùng người ta nói cười đùa giỡn có thể, nếu thật sự tức giận, dăm ba câu là có thể đâm đối phương đến không còn lời nào để nói.
Đâm vào chỗ đau nhất.
Tô Hướng Noãn dừng bước, "Anh có ý gì?
Hút mạnh một hơi thuốc, môi mỏng phun ra khói, hắn trần thuật sự thật, "Hắn thích ngươi."
Tô Hướng Noãn bóp điếu thuốc của hắn, lửa cháy đến đầu ngón tay, nàng rụt xuống, ngữ khí cũng không chịu nhượng bộ, "Hắn thích ta, ta không thể cùng hắn xã giao bình thường?
Chu Hồng Tuấn trầm mặc, kéo tay cô tiếp tục đi về phía trước.
Tô Hướng Noãn không đáp lại, nhất định phải hỏi đáp án, "Anh nói đi!
Đường núi gập ghềnh, cô đứng không vững sẽ ngã, lại không cho anh đỡ.
Chu Hồng Tuấn không muốn tranh chấp với cô, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm, giọng nói lãnh đạm, mang theo thất vọng, "Cho nên Noãn Noãn, nếu anh đến trường nói chuyện riêng với một cô gái thích anh, em cũng sẽ không khó chịu, phải không?"
Trái tim như bị người nắm chặt.
Giọng anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, học theo dáng vẻ của cô ép hỏi, "Em nói chuyện, có hay không?
Trong núi gió lớn, thổi đến nước mắt nàng tuôn rơi.
Cô xoay người, lấy mu bàn tay lau nước mắt lung tung, miệng giận dỗi, "Anh đi đi, anh đi đi.