truy mộng tuổi tác (nhạc mẫu phong tình)
Chương 25
Lưu Thụy Dương vẫn không phản ứng, sau khi lên xe liền trực tiếp rời đi.
Tiểu Phương hiếm khi chủ động lấy lòng, chứng tỏ cô không có ý định ly hôn với mình.
Nếu như không phải Lưu Thụy Dương nổi lên lòng nghi ngờ, phỏng chừng cô cũng sẽ không nghĩ phải đúng lúc bảo vệ quan hệ vợ chồng của hai người.
Đến bệnh viện, mới nhìn thấy wechat mẹ vợ gửi tới.
Nhạc mẫu nói sau này nàng liền thừa nhận mình yêu đương, đỡ cho Tiểu Phương nhìn ra cái gì.
Đây đương nhiên là một ý kiến hay, Lưu Thụy Dương cố ý khen mẹ vợ vài câu.
Buổi chiều, phó viện trưởng Thẩm gọi điện thoại tới, bảo ông đến văn phòng.
Ân sư. "Lúc Lưu Thụy Dương vào bệnh viện, là phó viện trưởng Thẩm tự mình mang theo, bất tri bất giác trở thành quan hệ thầy trò, hơn nữa phó viện trưởng Thẩm vẫn rất tán thưởng hắn.
Kêu hắn ngồi xuống, Thẩm phó viện trưởng quan sát hắn vài lần mới nói: "Lưu Thụy Dương à, tôi muốn về hưu."
"Ta biết, không phải nửa năm sau sao?"
"Ngươi liền phản ứng như vậy?"
Lưu Thụy Dương có chút mờ mịt: "Ngài không phải đã đến tuổi rồi sao? Sẽ không có người không cung kính với ngài chứ? Người đi trà lạnh a. Ngài yên tâm đi, mặc kệ ngài có ở đây hay không, vĩnh viễn đều là ân sư của ta, mặc kệ lúc nào, hai ngày ba tết ta khẳng định sẽ về nhà. Ta tuyệt đối sẽ không làm đệ tử vong ân phụ nghĩa kia.
Phó viện trưởng Thẩm cười khổ vài tiếng: "Còn gì nữa?
Còn nữa... "Anh ngây ngẩn cả người.
Thấy Lưu Thụy Dương không trả lời được, lúc này mới chủ động nói: "Chủ nhiệm khoa các anh phải điều đi, tôi cũng phải về hưu.
Giữa hai người này......
Cậu nhóc này. "Phó viện trưởng Thẩm buồn bực:" Nói rõ với cậu đi, chuyện ông ấy điều đi, sau mồng một tháng năm sẽ tuyên bố, đến lúc đó cậu thay thế.
Tôi? "Lưu Thụy Dương chỉ vào mình, hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.
Chính là cậu. "Phó viện trưởng Thẩm nói:" Rất giật mình, trực tiếp nhảy lớp làm chủ nhiệm khoa. Tôi sắp về hưu rồi, trước khi đi, tôi phải sắp xếp cho cậu một chút, cũng không uổng công thầy trò tôi.
"Không phải, ân sư." Lưu Thụy Dương vẫn không thể tin được, cảm thấy việc này có chút đầm rồng hang hổ, mình mới vào bệnh viện vài năm, làm chủ nhiệm khoa căn bản là chuyện không thể nào: "Đây là ý của ngài, hay là của viện trưởng?"
Đương nhiên là của tôi rồi. "Phó viện trưởng Thẩm nói:" Cô yên tâm đi, bên lão Đinh tôi sẽ đi hoạt động. Ông ấy đáp ứng cũng phải đáp ứng, không đáp ứng cũng phải đáp ứng. Năm đó nếu không có tôi, ông ấy không ngồi được viện trưởng. Bây giờ tôi phải về hưu, nhân tình này nên trả.
Nhưng ân sư......
Cậu cái gì cũng không cần nói. "Phó viện trưởng Thẩm khoát tay:" Tôi sẽ sắp xếp cho cậu, sau mồng một tháng năm hai chuyện sẽ cùng công bố, nói trước cho cậu biết, cậu cũng có thể chuẩn bị tư tưởng. Nhưng hiện tại không thể nói cho bất luận kẻ nào.
Phụ khoa còn có vài cái tư lịch so với mình già hơn, chính mình cái sau vượt cái trước, nhất định sẽ có người không phục.
Mặc kệ người khác làm gì, chẳng lẽ còn do bọn họ định đoạt. Cậu cứ để tâm vào bụng tôi. "Phó viện trưởng Thẩm ngáp một cái:" Được rồi, cậu về đi, tôi phải đi nghỉ một lát, tối hôm qua đánh bài muộn quá.
Lưu Thụy Dương cúi người thật sâu.
Trên đường trở về cả người đều bay trên không trung.
Bất ngờ này đối với hắn mà nói cũng quá lớn.
Nhất là Thẩm phó viện trưởng còn có cháu ngoại trai cũng làm việc ở bệnh viện.
Nhưng trước khi về hưu, lại muốn sắp xếp cho mình thật tốt.
Phần ân tình này làm cho hắn cảm động không thôi.
Bình tĩnh lại, tâm tình của hắn tự nhiên cũng có chút lâng lâng.
Đáng tiếc việc này tạm thời không thể nói ra ngoài, ở trong bệnh viện đè nén một buổi chiều, về đến nhà thấy chỉ có mẹ vợ ở trong phòng khách, xông lên trực tiếp đem mẹ vợ ôm lên.
Con làm gì vậy, mau thả ta xuống. "Nhạc mẫu kinh hoảng hô.
Lưu Thụy Dương ôm mẹ vợ dạo một vòng: "Con sắp làm chủ nhiệm khoa rồi.
Thật sao?
Đương nhiên là thật, ta chỉ nói cho ngươi một người, ngươi không được nói với người khác a, bây giờ còn không thể nói.
Nhạc mẫu liên tục gật đầu, đưa lên nụ hôn thơm.
Cùng lúc đó truyền đến tiếng khóa cửa chuyển động, hai người đều bị dọa sửng sốt, Lưu Thụy Dương nhanh chóng thả nhạc mẫu xuống, vào WC.
Lúc đi ra, mẹ vợ đã đi nấu cơm. Phong đang ở trong phòng.
Lưu Thụy Dương, cậu vào đây một chút.
Lưu Thụy Dương không phản ứng, trực tiếp đi thư phòng, cầm lấy bản thảo cương mục nhìn.
Tiểu Phương chạy nhanh tới, ngồi vào tay vịn ghế, khoác vai anh: "Kêu anh sao không phản ứng, Thiến Thiến đang ngủ, mau đi tắm đi.
Bây giờ tắm cái gì. "Lưu Thụy Dương đẩy cô một cái, lạnh nhạt nói:" Lát nữa anh còn có việc phải ra ngoài.
Có ý gì chứ. "Tiểu Phương tức giận nói:" Buổi sáng đã không để ý tới em, bây giờ vẫn vậy, em đâu có chọc giận anh.
Thấy Lưu Thụy Dương chỉ lo vùi đầu đọc sách, Tiểu Phương đứng ở bên cạnh ôm tay ngây người một hồi, kéo ghế dựa ra phía sau, trực tiếp ngồi vào trong lòng anh, yếu ớt nói: "Lưu Thụy Dương, có phải anh không yêu em nữa không?
Lưu Thụy Dương thật muốn bộc phát ra, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ có thể nhẫn nại.
Liền nói: "Em không nói sớm, mấy ngày nay anh đều tự mình giải quyết, không có tinh thần. Hôm khác đi.
Tiểu Phương nhìn chằm chằm vào mắt hắn, chớp chớp mắt, chảy ra một ít vẻ mặt thương cảm.
Cậu đi xem TV đi.
Tiểu Phương lắc đầu, nhào lên vai anh: "Đi tắm đi, em có cách.
Lưu Thụy Dương phát hiện mặc dù thê tử cùng mình thân mật như vậy, cũng không thể kích thích ra phản ứng sinh lý của mình, trong lòng ngược lại có một loại chán ghét.
Hơn nữa hành động của nàng như vậy quá mức không tầm thường.
Tuyệt đối không phải áy náy, nếu là áy náy, cô sẽ không lạnh nhạt với mình suốt hai năm.
Trừ phi là quan hệ giữa nàng và tình nhân nổi lên biến hóa ác tính, nàng mới có thể nhớ tới trong nhà mình còn có trượng phu, cần cho hắn một ít ôn nhu.
Ăn cơm. "Nhạc mẫu đi tới cửa thư phòng, thấy hai người bọn họ như vậy, vội vàng xoay người rời đi.
Tiểu Phương vội vàng đứng lên, lau khóe mắt.
Lúc ăn cơm, nhạc mẫu vẫn cúi đầu.
Tuy rằng trước đó cô vẫn yêu cầu Lưu Thụy Dương không thể vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến tình cảm với Tiểu Phương.
Nhưng hiện tại nàng đã không khống chế được tâm tình của mình, nữ nhi cùng con rể thân mật, để cho trong lòng nàng có chút khó chịu.
Ăn cơm xong, Lưu Thụy Dương nói mình còn có việc, liền vội vã rời khỏi nhà.
Ở bên ngoài đến hơn mười một giờ mới về nhà.
Lúc đưa tay cầm cửa phòng, trong lòng rất không được tự nhiên, quay đầu trực tiếp nằm xuống sô pha.
Buổi sáng là bị nhạc mẫu đánh thức, hỏi hắn như thế nào ngủ ở bên ngoài.
Quá mệt mỏi, vốn định ngồi một lát, kết quả ngủ thiếp đi.
Nhạc mẫu than nhẹ một tiếng: "Sau này không được như vậy nữa, ta không hy vọng chuyện của hai chúng ta khiến con không muốn ngủ chung với Tiểu Phương.
Lưu Thụy Dương lắc đầu.
Mẹ, tối hôm qua Lưu Thụy Dương không có...... Hai người......