trùng sinh chi ái “bên trên” ca ca
Chương 5: Hạ Phàm
Ca......
Một nam hài cao lớn đẹp trai ngồi ở bên giường, cầm khung ảnh đặt ở trên tủ đầu giường, ngón tay cách thủy tinh nhẹ nhàng chạm vào người phía trên.
Sau khi nghe thấy giọng nói của Trịnh Tử Quân, không chút hoang mang đặt khung ảnh lại chỗ cũ.
Sao lại khóc? Mắt sưng lên rồi. "Thấy khóe mắt Trịnh Tử Quân phiếm hồng, Hạ Phàm lo lắng đi về phía cậu.
Trịnh Tử Quân dại ra nhìn Hạ Phàm chậm rãi tới gần, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng khi nhìn thấy Hạ Phàm, trong lòng vẫn không kiềm chế được kích động.
Hạ Phàm chỉ lớn hơn hắn mấy tháng, lại cao hơn hắn, cường tráng hơn hắn, Hạ Phàm mười sáu tuổi đã cao 1m8, khi đứng cùng một chỗ với Hạ Phàm, hắn luôn ngưỡng mộ Hạ Phàm.
Gặp ác mộng. "Trịnh Tử Quân cúi đầu nhỏ giọng nói.
"Mặt sao lại sưng lên?", đến gần nhìn thì phát hiện Trịnh Tử Quân không chỉ đỏ mắt, ngay cả mặt cũng sưng lên, bốn ngón tay in trên má phải vô cùng rõ ràng.
Trịnh Tử Quân là em trai bảo bối nhất của hắn, hận không thể h luôn nâng Trịnh Tử Quân trong lòng bàn tay đau đớn, nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Tử Quân, Trịnh Tử Quân mới từ bên ngoài trở về, mắt tròn xoe, khuôn mặt đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo giống như bôi hai bôi son, miệng khéo léo hồng hồng, rất đáng yêu, giống như búp bê sứ.
Hạ Phàm lần đầu tiên nhìn đã thích em trai xinh đẹp đáng yêu này, Ngô Mẫn vẫn giáo dục cậu, phải đối đãi Trịnh Tử Quân như em ruột, cậu là anh trai, nhất định phải cưng chiều em trai, Hạ Phàm sau khi nghe Ngô Mẫn nói quả thực cưng chiều Trịnh Tử Quân lên trời, chỉ sợ là Trịnh Tử Quân muốn ngôi sao trên trời Hạ Phàm cũng sẽ nghĩ hết biện pháp hái xuống đưa đến trước mặt Trịnh Tử Quân.
Qua nhiều năm như vậy, Hạ Phàm chưa từng thấy Trịnh Tử Quân khóc, cho dù bị người khi dễ, cũng chưa từng Trịnh Tử Quân chảy nước mắt một lần, lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Tử Quân khóc, đau lòng đồng thời lại rất lo lắng.
Mặt Trịnh Tử Quân vốn trắng, làn da rất mềm, mà một cái tát vừa rồi của hắn khí lực không nhỏ, cho nên má phải có chút sưng đỏ, phối hợp với đôi mắt đỏ hồng của hắn, thoạt nhìn ta thấy mà thương xót, Hạ Phàm đau lòng nhìn Trịnh Tử Quân, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve dấu ngón tay trên mặt.
Khi tay Hạ Phàm chạm vào mặt Trịnh Tử Quân, Trịnh Tử Quân bất giác rụt về phía sau, Hạ Phàm không chú ý tới, ngón tay cái ôn nhu vuốt ve khuôn mặt sưng đỏ của Trịnh Tử Quân, không đau, có chút nóng.
Vừa rồi có một con muỗi bay đến trên mặt.
Đánh muỗi làm sao có thể đánh mạnh như vậy, mặt đều bị chính ngươi đánh sưng lên, không đau sao?"
"Không đau." Trịnh Tử Quân lắc đầu, đương nhiên không đau, bị xe đụng xương cốt rã rời đau hắn đều thừa nhận qua, huống chi là chỉ là một cái tát.
Anh đi lấy ít đá đắp cho em, thay áo ngủ trước, nếu không sẽ muộn mất.
Nhìn thấy bóng lưng Hạ Phàm biến mất ở cửa, Trịnh Tử Quân mới giơ tay lên sờ sờ làn da bị Hạ Phàm vừa rồi chạm vào, tựa hồ còn có thể cảm nhận được nhiệt độ hơi lạnh kia, Trịnh Tử Quân cảm thấy cả đời này cậu là nhặt được, ông trời cho cậu một cơ hội làm lại, nhất định là vì để cậu đền bù Hạ Phàm, cùng cha mẹ.
Kiếp trước Hạ Phàm không dám đối mặt với tình cảm của mình, đối mặt với phần cấm kỵ này, lựa chọn lùi bước, rời xa, trốn tránh, như vậy kiếp này liền do hắn chủ động, ca ca đáng yêu của hắn, ca ca nhu nhược, mặc kệ phía trước có bao nhiêu khó khăn, hắn đều sẽ kéo tay Hạ Phàm đi xuống.
Đời này, hắn nhất định sẽ không để tình yêu của Hạ Phàm cứ như vậy chôn vùi trong thời gian trôi qua.
Tử Quân? Sao cậu không thay đồng phục, sắp muộn rồi.
Giọng Hạ Phàm cắt đứt trầm tư của Trịnh Tử Quân, Trịnh Tử Quân ngẩng đầu nhìn Hạ Phàm bình tĩnh nói: "Vừa rồi tôi đang suy nghĩ, không cần gấp, còn chưa muộn, lát nữa bảo chú Lý lái xe nhanh một chút sẽ không đến muộn.
Hạ Phàm bị Trịnh Tử Quân chọc cười, cưng chiều sờ đầu cậu, "Đi thay quần áo trước.
Trịnh Tử Quân đứng lên, đưa lưng về phía Hạ Phàm bắt đầu thay quần áo, lúc mặc áo ngủ, trực tiếp cởi ra là được.
Trịnh Tử Quân mỗi ngày đều chơi bóng rổ dưới ánh mặt trời, bất quá vẫn phơi nắng không đen, làn da trắng nõn trong suốt, nắng sớm từ trong cửa sổ chiếu vào, ánh sáng màu vàng rải lên người hắn giống như bịt kín một tầng thánh quang, Hạ Phàm không khỏi nhìn ngây người.
Ca?
Hạ Phàm vội vàng thu hồi tầm mắt, có chút ngượng ngùng, "Lại đây, ta giúp ngươi xoa mặt.
Trịnh Tử Quân và Hạ Phàm ngồi đối mặt nhau, Trịnh Tử Quân tương đối thấp, cần ngẩng đầu, Hạ Phàm cầm túi đá lăn tới lăn lui trên mặt Trịnh Tử Quân, trợ giúp nhanh chóng tiêu sưng, đắp đá xong lại bôi thuốc mỡ, sưng đỏ trên mặt tiêu đi không ít, nhưng còn có dấu đỏ, Hạ Phàm đành phải lấy ra vũ khí bí mật - - kem che khuyết điểm của Ngô Mẫn.
Không nghĩ tới mỹ phẩm của phụ nữ hữu dụng như vậy, ngay cả dấu ngón tay cũng có thể che giấu đi.
Tiểu Phàm, Tử Quân, xuống ăn sáng.
Hôm nay mẹ làm sủi cảo tôm mà con thích. "Hạ Phàm đứng lên nói.
Trịnh Tử Quân đi theo sau Hạ Phàm hai bước, mới nhớ ra cậu không cầm cặp sách, "Ừ, anh, anh xuống trước đi, cặp sách em còn chưa thu dọn.
Ai, đã rời khỏi sân trường nhiều năm như vậy, hiện tại muốn nhặt lại sách vở, trở lại sân trường, ít nhiều có chút không được tự nhiên.
Chỉ bất quá, ai bảo hắn hai mươi bảy tuổi linh hồn muốn chứa ở mười sáu tuổi trong thân thể.
Quên đi, đi học thì đi học đi, không phải còn có Hạ Phàm đi cùng!
Đã nói em rất nhiều lần, buổi tối làm xong bài tập phải thu dọn xong cặp sách, ngày hôm sau cũng không cần vội vàng thu dọn.
Hạ Phàm đi tới cửa, nghe được lời Trịnh Tử Quân nói, lại vòng qua giúp Trịnh Tử Quân thu dọn cặp sách, vừa thu dọn vừa nhắc tới.
Không phải có anh trai ở đây sao? "Có Hạ Phàm hỗ trợ, Trịnh Tử Quân liền đứng một bên nhìn Hạ Phàm bận rộn vì hắn.
Thật sự rất hoài niệm loại cuộc sống này, loại này có thể hướng Hạ Phàm làm nũng, nhìn Hạ Phàm vì hắn bận rộn, chạy lên chạy xuống, lo lắng này lo lắng kia ngày.
"Em à, nếu có một ngày anh trai không ở bên cạnh em, em phải làm sao bây giờ?" Hạ Phàm cười cười khi nghe Trịnh Tử Quân nói.
Không đâu, không phải anh đã nói rồi sao? Chỉ cần em cần anh, anh sẽ ở bên cạnh em.
Trịnh Tử Quân kéo tay Hạ Phàm nghiêm túc nói, hắn vẫn rất để ý kiếp trước Hạ Phàm không nói một lời đã ra nước ngoài, lúc hắn cần Hạ Phàm nhất lại không tìm thấy người.
Hạ Phàm bị thái độ nghiêm túc của Trịnh Tử Quân dọa sợ, hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em đúng không? "Trịnh Tử Quân nhìn ánh mắt Hạ Phàm nghiêm túc hỏi.
"Đương nhiên." Hạ Phàm sờ sờ đầu Trịnh Tử Quân nói, "Đi thôi, xuống lầu ăn sáng, lát nữa muộn, cậu sẽ bị phạt quét đất một tuần, không phải cậu ghét nhất là vệ sinh sao?"
Tử Quân, Tiểu Phàm, các con ăn sáng trước đi, mẹ phải ra ngoài mua chút đồ, chú Lý ở bên ngoài chờ các con. "Ngô Mẫn nói với Trịnh Tử Quân và Hạ Phàm.
Ừ, biết rồi. "Hạ Phàm và Trịnh Tử Quân trăm miệng một lời nói.
Hai người nhanh chóng ăn xong bữa sáng, liền đi ra ngoài, bọn họ sở học cấp ba cách nhà có chút xa, nếu như ngồi xe buýt mà nói muốn hơn một giờ, chính mình lái xe mà nói tương đối nhanh, chừng bốn mươi phút.
Xe đã ở cửa chờ bọn họ, chú Lý vốn là tài xế của Trịnh Thành Công, để tiện cho bọn họ đi học, liền an bài chú Lý sớm muộn gì cũng đưa đón bọn họ.
Lý thúc. "Hai người ngồi vào ghế sau.
Đại thiếu, Nhị thiếu, hôm nay tương đối muộn. "Lý thúc nhìn đồng hồ nói.
Vậy chú Lý lái nhanh lên đi, bọn cháu rất tin tưởng kỹ thuật lái xe của chú. "Trịnh Tử Quân cười nịnh nọt.
Lý thúc đã lớn tuổi rồi, nào có kỹ thuật lái xe gì đáng nói a. "Lý thúc cười nói, ngoài miệng khiêm tốn, bị Trịnh Tử Quân vỗ mông ngựa, trong lòng vẫn rất thoải mái.