tình một đêm ngủ ngày tết đệ đệ
Chương 17
Tô Điềm trăm triệu lần không nghĩ tới ngày đó thấy phụ huynh tới sớm cùng với đột nhiên như thế, ngày đó là kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học của bạn nhỏ Bạch Tô, cô đã sớm đáp ứng sẽ tới cửa trường học chờ anh kết thúc cuộc thi, sợ ảnh hưởng đến cuộc thi của anh, tiểu tử kia bị cô cưỡng chế cấm dục, cũng may cuối cùng một tuần trường học cũng phong bế quản lý, lúc này mới đem trái tim xao động bất định của Bạch Tô vây khốn.
Lại nói tiếp Tô Điềm này liền nhịn không được muốn đỏ mặt, Bạch Tô thế nhưng trộm một cái quần lót của nàng mang đến trường học, có một ngày nàng nửa mê nửa tỉnh nhìn thấy video hắn gửi tới, mới vừa kết nối nam nhân nóng bỏng một cái liền đứng ở trước màn hình, còn có một tiếng gầm nhẹ xuyên thấu qua màn hình truyền tới trong tai nàng, lập tức liền đem nàng dọa tỉnh táo, tập trung nhìn lại, bàn tay to của thiếu niên cầm chính là quần lót của nàng, thở hổn hển đứt đoạn nói chuyện: "Ân...... Tỷ tỷ...... Thật chặt......" Bàn tay to cầm quần lót của nàng ở trên gậy thịt sưng tấy sung huyết nhanh chóng làm bộ trên dưới, kịp phản ứng xảy ra chuyện gì Tô Điềm chỉ cảm thấy bất tri bất giác bị đưa vào Cảm xúc, thân thể đã biết rõ cảm xúc bắt đầu hiện ra tê dại, không tự giác hai chân kẹp chăn bắt đầu cọ xát giảm bớt mất kiên nhẫn trên người, Chờ nàng rốt cục tiết một lần màn hình bên kia nam nhân cũng đã sớm phun ra trọc bạch tinh dịch, bám vào màu đen quần lót thượng càng lộ ra một mảnh dâm mỹ chi sắc, thiếu niên ánh mắt thấy nàng trên mặt ửng hồng càng thêm ám trầm, vừa mở miệng thanh âm khàn khàn: "Tỷ tỷ, tiểu huyệt ngứa?
Dừng một chút, "Không cho phép chính mình chơi, chờ ta thi xong, đem tỷ tỷ sở hữu cái miệng nhỏ nhắn đút cho no nê đấy..." Tô Điềm kịp phản ứng mới biết được chính mình làm cái gì, trong khoảng thời gian ngắn có chút thẹn quá hóa giận, cao trào qua đi cho dù nổi giận thanh âm cũng vẫn như cũ mềm mại: "Hỗn đản, đều tại ngươi!
Tô Điềm liếc mắt một cái liền muốn treo lên cái này không biết xấu hổ nam nhân video, hơn nữa âm thầm quyết định phơi hắn một tuần, kết quả thiếu niên tựa hồ có điều cảm ứng, giành trước một bước mở miệng: "Không cho phép treo!
Không đợi Tô Điềm bắt đầu phản kích nam nhân lại ba giây đồng hồ biến sắc mặt: "Tỷ tỷ ta rất nhớ ngươi a! Chờ ta thi xong, tỷ tỷ muốn mặc cho ta ăn có được hay không?"Vừa nói một bên còn đem ống kính chuyển qua cái kia lại bắt đầu cương dương côn thịt ủy khuất khuất: "Tỷ tỷ, nó nhìn thấy ngươi liền cứng rắn, nhịn được thật vất vả, thật muốn cắm vào tỷ tỷ tiểu tao huyệt......" Tô Điềm tuy rằng mềm lòng nhưng vẫn là không muốn nhanh như vậy để cho hắn thực hiện được: "Hừ!"Trong mắt hiện lên một tia tinh quang thực hiện được, lúc ngẩng đầu lên đã là một bộ khuôn mặt tươi cười ôn nhu: "Vậy tỷ tỷ tùy tiện ta ăn?" Tô Điềm khẽ cắn môi: "Đúng đúng đúng!!!
Lắc lắc đầu đem chính mình từ đoạn ký ức xấu hổ kia đuổi đi, chuông tan học đã vang lên, môn thi cuối cùng cũng kết thúc, cửa trường học chờ đợi phụ huynh cũng càng thêm xao động, Tô Điềm đột nhiên cảm giác mình như thế nào sớm thể nghiệm một phen cảm giác đương gia trưởng?
Lúc thiếu niên khoác một thân ấm áp như ánh mặt trời từ cổng trường đi ra, cô chỉ cảm thấy tiếng người ồn ào xung quanh đều tự động trở thành phim câm, đáy mắt của cô chỉ còn lại thiếu niên sạch sẽ mang theo một thân ấm áp kiên định tới gần cô...
Bạch Tô vừa tới gần Tô Điềm liền không thể chờ đợi được chôn đầu ở chỗ hõm vai nàng, hít một hơi thật sâu, chung quanh tràn đầy hương vị ngọt ngào của nàng, thỏa mãn thở dài: "Tỷ tỷ, ta rất nhớ ngươi..."
Tô Điềm sờ sờ mái tóc tung bay theo gió của thiếu niên: "Thi thế nào hả bạn nhỏ?
Anh bạn nhỏ?
Bạch Tô nghe được ba chữ này ngẩng đầu lên, như cười như không nhìn chằm chằm nàng, sau đó cắn lỗ tai của nàng nói nhỏ: "Tiểu bằng hữu? Ân? Ta nơi nào nhỏ? Là ai ở trên giường khóc hô nói quá thô quá trướng, để cho ta nhẹ một chút?" Nam nhân càng nói càng kỳ cục, hơn nữa không biết còn có thể nói ra lời nặng miệng, Tô Điềm trừng mắt hắn một cái, vội vàng nắm tay hắn muốn rời đi, nam nhân một chút cũng không thèm để ý phô trương thanh thế của nàng, cười đến càng vui vẻ, tiếp tục thì thầm: "Tỷ tỷ, chúng ta về nhà đi, muốn đem tỷ rót đầy......" Hơi thở nam nhân nói chuyện ngay tại trên tai của nàng, Tô Điềm toàn thân cũng bắt đầu nóng lên, từ sâu trong thân thể bắt đầu tuôn ra Một cỗ trống rỗng, lắc lắc tay của hắn làm nũng: "Tiểu Bạch, không cần ở chỗ này nói, chúng ta về nhà..."
Chẳng qua có đôi khi cuộc sống so với phim truyền hình càng kịch tính, Tô Điềm sau này hồi tưởng lại, cảm thấy đi đón bạn trai thi tốt nghiệp trung học xong đã là trong cuộc sống rất ít thấy sự tình, nhưng là càng không thể tưởng tượng nổi chính là, ở cửa trường học còn gặp bạn trai mẹ, bị ép sớm gặp một chút phụ huynh...
Trong phòng ăn mười phần lạnh lẽo, ở trước mặt trưởng bối khí thế cường đại đối diện, Tô Điềm hơi có vẻ câu nệ ngồi ở bên cạnh Bạch Tô, cảm giác toàn bộ không khí trong phòng đều có chút ngưng trọng khó hiểu, thế cho nên cô bắt đầu tự hỏi nếu mẹ anh cho cô một trăm vạn để cô rời khỏi Bạch Tô, vậy cô phải trả lời như thế nào mới tốt...
Tô...... Tiểu thư, không sai chứ? "Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của mẹ Bạch Tô gọi lại suy nghĩ của cô, Tô Điềm vội vàng nói tiếp:" Đúng vậy a di.
"Cô là bạn gái Bạch Tô?" giọng nữ không chút sợ hãi lại vang lên lần nữa, không đợi Tô Điềm trả lời tiếp, thanh âm Bạch Tô hơi có vẻ không kiên nhẫn đã giành trả lời trước: "Tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?"
Mẹ Bạch Tô cũng không tức giận, thậm chí còn mỉm cười: "Đến bên này công tác vài ngày, đi ngang qua bên này đột nhiên nhớ tới cuộc thi hôm nay của con, tiện đường tới xem.
Con trai thi tốt nghiệp trung học, vẫn là đột nhiên nhớ lại, sau đó vẫn là thuận đường tới xem một chút?
Tô Điềm có chút líu lưỡi, nhìn một chút trang điểm tinh xảo nữ nhân nhưng khí chất đạm mạc nữ nhân, Bạch Tô lúc này cũng là một bộ người lạ chớ gần lạnh lùng bộ dáng, hai người khí chất tại lúc này không hiểu độ cao tương tự, giữa mẹ con có loại nói không rõ ràng xa cách, nhưng hai người hiển nhiên tập cho là thường...
Mẹ Bạch Tô nhíu đôi mày lá liễu xinh đẹp, nhìn Bạch Tô nghiêm túc nói: "Nhận định rồi?
Bạch Tô nắm tay Tô Điềm, ánh mắt kiên định nhìn thẳng mẹ cậu: "Ngoại trừ cô ấy, sẽ không có ai khác.
Mẹ Bạch Tô làm bộ như trong dự liệu, gật đầu: "Con thích là tốt rồi, cho tới bây giờ mẹ cũng không có ý định cho con kết hôn thương mại," Tựa hồ là nghĩ tới cái gì, tự giễu cười cười, dừng một chút tiếp tục mở miệng: "Cha con bên kia nếu có phiền toái thì nói với mẹ, bất quá phỏng chừng ông ấy cũng không quản được con. Hơn nữa mẹ đồng ý là được.
Mặt nạ lạnh như băng của thiếu niên bắt đầu có chút buông lỏng: "Cảm ơn mẫu thân.
Mẹ Bạch Tô giơ tay vén mái tóc vụn bên tai, tháo vòng tay trên tay xuống, vừa đưa cho Tô Điềm vừa mở miệng: "Tô tiểu thư, cái này tặng cho cô, xem như quà gặp mặt." Tô Điềm nhìn vòng ngọc cổ xưa trang nhã kia, vừa định từ chối, Bạch Tô cũng đã lấy tới đeo ở trên tay của nàng, ôn nhu nói: "Dù sao cũng không đắt, cầm đi, nói cám ơn mẹ.
Tô Điềm có chút phản ứng không kịp đi theo Bạch Tô: "Cám ơn mẹ..." Lúc tỉnh ngộ hận không thể chôn hố đem mình điền vào, vội vàng giải thích: "Ai, không phải, dì..."
Bạch Tô nở nụ cười cưng chiều, ánh mắt dịu dàng: "Cũng không sai, sớm muộn gì cũng phải kêu như vậy...
Đợi đến khi mẹ Bạch Tô rời đi Tô Điềm rốt cục thở phào nhẹ nhõm, Bạch Tô buồn cười nhìn cô: "Chị khẩn trương như vậy sao?
Cũng không phải cậu gặp phụ huynh, cậu đương nhiên không khẩn trương nha.
Thiếu niên bàn tay to xoa xoa nữ nhân đỏ bừng hai má, cái trán tiến tới cọ cọ cái trán của nàng: "Vậy tỷ tỷ khi nào thì mang ta đi gặp phụ huynh?"
Hả? "Đề tài chuyển sang bên cô từ khi nào? Bất quá lúc này bọn họ làm sao cũng sẽ không nghĩ tới, lần thứ hai gặp phụ huynh cũng tới đột ngột như thế, đương nhiên đây là chuyện sau này.
"Tiểu Bạch, cho nên ngươi nói không đắt, rốt cuộc là bao nhiêu tiền?" Tô Điềm nhìn vòng tay trên tay, cái này màu sắc chính là nàng một cái không hiểu ngọc người đều có thể nhìn ra là thượng đẳng đẳng.
Sáu bảy con số, chắc là tuần trước mẹ tôi chụp. "Người đàn ông hiển nhiên không cho là đúng.
Tô Điềm im lặng ba giây, lạm phát nghiêm trọng như vậy sao?
Sáu bảy con số cũng đã không đắt?
Làm tròn cô ấy. Cô ấy đang đeo một căn nhà trên tay à?
Tô Điềm nuốt một ngụm nước miếng, làm bộ muốn tháo vòng tay xuống: "Em không đeo nữa, nếu đụng phải em phỏng chừng sẽ muốn gặp trở ngại.
Bạch Tô vội vàng ngăn cản động tác của nàng, cầm lấy tay của nàng ở bên miệng khẽ hôn, lời nói ôn nhu như muốn nhỏ ra nước: "Không cho phép hái, dù quý tỷ tỷ cũng gánh vác được, tỷ tỷ mới là đại bảo bối của ta..."