tìm tần chi trói đẹp tiêu dao
Chương 1 - Khởi Đầu Bình Thường
Dưới hoàng hôn, trên một con đường rừng có một bóng người đang vội vã chạy, phía sau bóng người không xa một đám người đang cưỡi tuấn mã cao đầu vừa không ngừng hoan hô, vừa trêu tức đuổi theo người phía trước.
Tôi tên là Lý Thiếu Dương, chỉ là một tội phạm giết người vô cùng bình thường, bởi vì tôi, người nên thành thật vượt qua kiếp sống dài đằng đẵng trong ngục giam, lại ngoài ý muốn có được một cơ hội.
Dừng lại trước cổng viện khoa học canh gác sâm nghiêm, tôi giống như tù nhân bị bốn tên binh sĩ từ trong ngục giam áp giải vào viện khoa học này, hơn nữa chuyển giao cho nhân viên viện nghiên cứu, tiếp theo lại đưa đến một gian phòng bệnh chứa đầy dụng cụ giống sát, sau khi tiếp nhận kiểm tra toàn thân, một nhân viên công tác mới đi tới nói cho tôi biết hết thảy sự tình.
Nguyên lai cái nào đó điên tiến sĩ đạt được chính phủ viện trợ, tiến hành một hạng bí mật thí nghiệm, chính là đưa người trở lại cổ đại, mà đem ta'Mời'tới lý do là, bởi vì thí nghiệm quá nguy hiểm, dĩ vãng đều là truyền tống động vật, lần này là người, mỗi người đều yêu quý tánh mạng của mình, như vậy cái này vĩ đại thí nghiệm đem do ai đi hoàn thành, vì vậy, chính phủ trải qua một phen bàn bạc, quyết định lợi dụng một đám tử tù, dùng người nào đó lời nói chính là nói, xem như phế vật tuần hoàn tái tạo, thành công hay không còn có thể treo một cái vì nước hiến thân vinh quang danh hiệu.
Nhưng để ngăn chặn phạm nhân trốn thoát hoặc không quay trở lại sau khi dịch chuyển thành công, trong quá trình áp giải, phạm nhân phải uống viên nang (thuốc độc?) mà nhân viên đưa cho họ, nếu thí nghiệm thành công có thể giúp tù nhân giảm án.
Vì vậy, tôi đã ký một hợp đồng bán mình với tâm trạng cố gắng và được đưa đến đây.
Sau khi thí nghiệm bắt đầu, tôi bị người ta coi là búp bê vì gây mê, trước khi ý thức biến mất chỉ nghe thấy một tiếng nổ và tiếng thét của nhân viên.
Chờ đến khi tỉnh lại, tôi vì mình có thể may mắn chứng kiến thành công của thí nghiệm vĩ đại này (bản thân không cần chết) mà hoan hô, càng "may mắn" hơn chính là, không biết là tên khốn nào không điều chỉnh tốt tọa độ, tôi lại may mắn chứng kiến mã tặc cổ đại trông như thế nào, hơn nữa còn không phải một hai, mà là một đám mã tặc có mấy trăm người.
Hai ngày kế tiếp, ta bằng vào chính mình dĩ vãng giết người kinh nghiệm, tránh thoát mã tặc mấy lần đánh lén, nếu không là bởi vì những mã tặc này quá rảnh rỗi, ta sáng sớm đã bị bọn họ bầm thây vạn đoạn.
Cuối cùng có thể là bởi vì thủ lĩnh mã tặc đã chơi chán, kéo đầy cung bắn ra một mũi tên, mới vừa nghe được sau lưng truyền đến tiếng cung huyền, bả vai ta trúng một mũi tên, ta mang theo mũi tên gian nan tiếp tục đi về phía trước, không chạy được bao xa, cả người ta bỗng nhiên trước mắt tối sầm, tiếp theo rơi vào một con sông nhỏ, bị nước sông cuốn đi.
Khi ta tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên tấm chiếu dày xốp, vách tường treo một ngọn đèn dầu, ánh đèn ảm đạm vô lực chiếu rọi căn nhà đơn sơ bằng cỏ bùn làm tường, ngói làm đỉnh ước chừng mười mét vuông này, một bên vách tường treo mũ áo tơi, ngoài ra chính là góc phòng một cái hố lửa không có thiêu đốt, bên cạnh còn chỉnh tề bày biện nồi, lò, chậu, bát, đũa các loại dụng cụ nấu ăn, một bên khác đặt mấy thùng gỗ lớn nhỏ, trong đó trên một cái rương còn đặt một mặt gương đồng.
Đau đớn truyền đến từ bả vai nói cho mình biết tôi còn sống, chỉ là cả người không thể cử động, tôi mờ mịt nhớ lại chuyện lúc mình hôn mê, chỉ là loáng thoáng nhớ rõ mình bị người kéo lên bờ từ dưới sông, biết qua bao nhiêu ngày, trong ngơ ngác hôn mê, mơ hồ cảm thấy có một nữ nhân ở một bên dốc lòng hầu hạ, vì tôi lau người thay quần áo, đắp trị thương và cho ăn.
Kỳ thật tâm tình ta hiện tại loạn thành một đoàn, cho dù không có được người cứu lên, bằng kỹ thuật chữa bệnh nơi này cũng căn bản không cách nào từ trong cơ thể ta lấy ra viên thuốc con nhộng chết người kia, hơn nữa bây giờ còn thân chịu trọng thương, nếu đám mã tặc kia theo dòng sông đuổi tới, chẳng những là một con đường chết, có thể còn có thể liên lụy chủ nhân căn phòng này.
Đúng lúc này, cửa gỗ đẩy ra, một vị mỹ nhân cổ trang trong tay cầm một cái bình, chân đạp giày rơm, nhẹ nhàng bước vào.
Khi nàng phát hiện ta vẫn hôn mê bất tỉnh đã tỉnh lại, cuống quít ném cái chai trong tay, đi tới bên cạnh ta.
Lúc này ta mới nghiêm túc đánh giá ân nhân cứu mạng này.
Bộ dạng nàng xinh đẹp, dáng người thon thả tốt đẹp, ánh mắt trong veo như nước, một đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại thỉnh thoảng xoa xoa vết thương trên người ta.
Xin hỏi nơi này là nơi nào? Ngươi là ai? Là ngươi cứu ta sao?
Nữ tử kia ngẩn ngơ, trừng to mắt nhìn ta, "Nơi này là Tang Lâm thôn, người trong thôn đều gọi ta là Mỹ Tàm Nương." Tiếp theo lại dặn dò ta bệnh nặng mới khỏi, không thích hợp nói nhiều, bảo ta nghỉ ngơi nhiều một chút.
Sau đó từ chỗ nàng biết được đại khái thời đại hiện tại, nguyên lai ta đã về tới Chiến quốc, hơn nữa còn là Triệu quốc, hai trượng phu của Mỹ Tàm Nương cũng bởi vì đi lính, bị giết chết trong cuộc chiến Trường Bình. Cũng không lâu lắm ngay cả hài tử cũng bị bệnh chết, hiện giờ chỉ còn lại có một mình nàng.
Mặc dù lúc nàng kể ra chuyện cũ của mình cố ý lảng tránh tình cảm của mình, nhưng ta còn nghe ra trong cuộc sống nàng đã chịu không ít khổ, nhất thời đối với Mỹ Tàm Nương nổi lên thương ý.
Theo Mỹ Tàm Nương dốc lòng chiếu cố, thân thể của ta cũng dần dần tốt lên, hơn nữa ta cũng không biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, may mắn ta trời sinh làm người tương đối tùy ý, tuy rằng không biết chính mình một ngày nào đó sẽ bởi vì bụng con nhộng mà chết, nếu ông trời cho ta một cơ hội sống lại, ta đây cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên, tiếp tục sống sót.
Trong những ngày sau đó, nhìn thấy cuộc sống của Mỹ Tàm Nương nghèo khổ như thế, ta cũng không thể ngồi nơi đó chờ cơm ăn, ta tìm được một thanh sài đao trong nhà mẹ đẻ Mỹ Tàm Nương, mặc vào quần áo không biết là tử quỷ nào của Mỹ Tàm Nương liền lên núi đốn củi, có ta hỗ trợ, cuộc sống của gia đình này mới dần dần tốt lên.