tiểu thanh niên nông thôn liệp diễm
Chương 2: Lư Phương ra tắm
Chiếc Honda của Lục Đạt Sinh lái đi rồi, Trương Tiểu Bảo đoán Lư Phương cũng đi theo, nào biết khi hắn yên lòng thì cửa của mình đã bị người ta mạnh mẽ gõ.
Giọng Lô Phương trầm trọng kêu to: "Trương Tiểu Bảo, ta biết ngươi ở bên trong, mở cửa cho ta!
Trong lòng Trương Tiểu Bảo đập thình thịch không ngừng, nhưng Lư Phương kiên trì gõ ở đó, Trương Tiểu Bảo cũng nổi giận, mình có làm sai gì không!
Còn sợ một mình nàng sao?
Chính mình đem chuyện này đâm ra bên ngoài, nàng cũng đừng nghĩ lăn lộn.
Ghê!
Cửa lớn mở ra, Lư Phương quần áo xộc xệch đứng trước mặt Trương Tiểu Bảo, đôi vú kia lộ ra đường nét sự nghiệp thập phần xuất sắc, rất sâu, rất trắng.
Lư Phương vẫn xách giày, vẻ mặt lửa giận, đi vào liền dùng sức đóng cửa lại.
Chủ nhiệm Lư, tôi không có tâm nhìn lén.
Lư Phương cầm lấy ấm trà vừa rồi Trương Tiểu Bảo uống qua, cũng là uống mạnh mấy ngụm nước sôi, cảm giác mới hơi tốt hơn một chút, một thân mồ hôi để quần áo dính chặt, thập phần không thoải mái.
Nhưng Lục Đạt Sinh lấy cớ trực tiếp đến công ty, lại bỏ cô lại.
Lư Phương thập phần tức giận, nếu không là bởi vì công ty bọn họ có ý định đầu tư, mình mới sẽ không hiến thân.
Lư Phương nhìn về phía Trương Tiểu Bảo, điển hình của tiểu tử cường tráng nông thôn, thân thể cứng rắn, nghĩ đến vừa rồi tiểu tử này nhìn lén mình, sắc mặt Lư Phương có chút đỏ bừng.
Nhưng là nàng có nhìn thấy trong tay hắn cầm một đài sơn trại cơ, có thể hay không bị ghi lại?
Lư Phương không dám tưởng tượng, một khi bị công bố, tiền đồ của mình đều bị hủy.
Trương Tiểu Bảo, em muốn tắm, mượn toilet nhà anh dùng một chút. Đúng rồi, mang quần áo của em đi phơi.
Trương Tiểu Bảo thấy Lư Phương không nhắc tới chuyện vừa rồi, hắn thập phần cao hứng, sau khi Lư Phương tiến vào WC liền lấy quần áo ra, khe hở mở cửa khiến cảnh xuân Lô Phương chợt lộ, Trương Tiểu Bảo mơ hồ thấy được hơn phân nửa.
Trương Tiểu Bảo cầm lấy quần áo của Lư Phương, lại mang theo một tia hương thơm, lồng ngực còn ấm áp.
Treo quần áo tùy ý, Trương Tiểu Bảo chợt nghe thấy tiếng nước xối ào ào, không khỏi nhìn về phía chỗ mình thường tắm, nơi đó ngoài mình ra không còn ai khác, chủ nhiệm Lư dùng thứ gì để lau chùi vậy?
Nhà mình phòng ở, Trương Tiểu Bảo tự nhiên là vô cùng quen thuộc, ở phía sau gian phòng là có thể rình coi đến bên trong.
Trương Tiểu Bảo lén lút chạy vào trong phòng, chuyển qua bàn lót chân cao đầu liền vượt qua đầu tường, vừa lúc từ trên cao nhìn xuống Lư Phương đang dùng xà bông thơm chà xát đôi vú phong phú của mình.
Trương Tiểu Bảo nhìn khuôn mặt hạt dưa của Lư Phương, trắng noãn không tỳ vết, dáng người rất có vài phần người mẫu, không khỏi nuốt nước miếng, hắn hy vọng mình chính là xà bông thơm kia, đi khắp toàn thân Lư Phương, ngực sữa, eo thon, giữa hai chân.
Lư Phương thoải mái kêu một tiếng, nước lạnh rửa sạch qua đi để cho nàng tinh thần rất nhiều, ửng hồng mặt cũng rút đi một chút trau chuốt.
Lư Phương vô dụng dùng vải lau thân thể, ngược lại thò đầu ra nhìn ra ngoài, kêu to vài tiếng'Trương Tiểu Bảo'phát hiện không ai đáp ứng, còn tưởng rằng hắn sợ chạy mất, nàng dĩ nhiên là cái gì cũng không mặc trực tiếp đi ra ngoài.
Trương Tiểu Bảo đứng ở chỗ cao nhìn rất rõ ràng, Lư Phương không đi nơi khác, không tìm được quần áo của mình, ngược lại đi vòng qua phòng mình!
Chết tiệt!
Trương Tiểu Bảo vội vàng nhảy xuống, trốn vào trong tủ quần áo.
Nào biết mới trốn kỹ, tủ quần áo lại đột nhiên bị mở ra, Lư Phương trần như nhộng đờ đẫn nhìn Trương Tiểu Bảo.
A! "Lư Phương cả kinh nhảy dựng lên.
Trương Tiểu Bảo cũng có chút luống cuống tay chân, nguyên lai Lư Phương là muốn tìm chút quần áo mặc a.
Trương Tiểu Bảo muốn chạy trốn, Lư Phương làm sao chịu, lại nhìn thấy bàn ghế bên cạnh, nhất thời hiểu được vừa rồi người này đang nhìn lén mình tắm rửa!
Muốn mình đường đường là chủ nhiệm thôn ủy, thôn dân nào thấy mình không phải lễ kính ba phần, bao nhiêu nam nhân muốn lên giường của mình mà không thể?
Chính mình hôm nay lại bị Trương Tiểu Bảo tầm thường này chiếm đi đại tiện nghi.
Lư Phương kéo, Trương Tiểu Bảo đã bị kéo trở về, nào biết Trương Tiểu Bảo thân nặng, ngược lại áp đảo Lư Phương.
Vừa vặn gia hỏa dưới thân đã sớm cứng rắn thái quá đứng vững trước hoa viên u mật của Lư Phương.
A... "Tiếng ngâm nga khiến người ta thoải mái bay lên, Trương Tiểu Bảo ma xui quỷ khiến bắt được sườn núi trước ngực Lư Phương.
Lô Phương vừa mới rút đi đỏ ửng lại lập tức đi lên.
"Thật cứng rắn, thật cứng rắn!" trong lòng Lư Phương phát ra tiếng kêu kinh ngạc, so với Lục Đạt Sinh cứng rắn hơn nhiều, hai đoàn nhuyễn ngọc trước ngực mình bị Trương Tiểu Bảo nắm chặt, có lực!
Tim Lô Phương không ngừng đập nhanh hơn.
Cảm xúc vừa rồi còn chưa đủ lập tức bị kích thích.
Lư Phương làm bộ ngất xỉu nhắm mắt lại, nội tâm cực độ mâu thuẫn.
Vừa muốn được no đủ, lại chướng mắt Trương Tiểu Bảo tên ngốc một nghèo hai trắng này.
Nếu để cho tiểu tử nghèo này đủ cho mình, vậy chủ nhiệm thôn ủy cao quý này còn có mặt mũi gì?
Nhưng nội tâm mâu thuẫn của Lư Phương lại có chút chờ đợi, chờ đợi Trương Tiểu Bảo thanh niên hơn hai mươi tuổi này là kiên cường.
Trương Tiểu Bảo lại một lần nữa nuốt nước miếng, nữ thần mà mình ngày đêm ảo tưởng a, hiện tại đã bị mình đè ở dưới thân, mái tóc tán loạn, khuôn mặt hồng nhuận hấp dẫn, bộ ngực sữa nổi lên nổi lên, cực kỳ xinh đẹp.
Bảo bối của mình đã cứng đến không chịu nổi, rốt cuộc có nên lên hay không đây?