thiếu phụ bạch khiết trở về
Chương 11: Bạch Khiết cùng Vương Thân chiến tranh lạnh
Sau khi Đông Tử mở cửa, Bạch Tương Cầm sợ tới mức nhảy dựng, vội vàng muốn tránh sang bên cạnh.
Bất quá dương vật của Vương Thân gắt gao cắm ở trong huyệt thịt của nàng, huyệt thịt của nàng co rút kẹp cắn dương vật thô cứng, Bạch Tương Cầm muốn tránh đi, lại không tránh được, Vương Thân như trước đem mông của nàng thao khô, đỉnh đến trong huyệt thịt từng đợt run rẩy.
Bạch Tương Cầm vẻ mặt xuân tình, mị nhãn như tơ, thở dốc dồn dập, ánh mắt muốn tránh né, lại tránh không khỏi cảm giác tê dại sảng khoái trong huyệt thịt, nhìn thấy Đông Tử ra cửa, xấu hổ đến mặt mũi tím bầm, toàn thân nóng bỏng.
Mái tóc mềm mại của nàng hỗn độn dĩ nhiên mang theo mồ hôi, rất nhiều sợi tóc dán ở trán cổ đổ mồ hôi nhiều nhất, dính dính sinh ra cảm giác khô nóng.
Trước ngực một đôi ngực trắng như tuyết bị Vương Thân như trước không ngừng thao khô lắc lư, hai bộ ngực "bốp bốp bốp" lắc lư đánh vào nhau truyền ra âm thanh.
Một khắc Đông Tử ra cửa, suýt nữa đụng vào ngực Bạch Tương Cầm.
Cũng may đèn điều khiển âm thanh trong hành lang bởi vì vừa rồi bị tiếng dâm đãng quấy nhiễu mở và đóng lâu dài, đã hư hao, lại thêm tóc Bạch Tương Cầm rối bù che nửa mặt, cho nên Đông Tử không thể thấy rõ bên ngoài là ai, chỉ là mượn ánh đèn trong phòng chiếu rọi thấy được một đôi ngực trắng.
"Ta thao, mẹ nó, như thế nào tại cửa nhà ta loạn làm!... Các ngươi chơi rất kích thích a!..." Đông Tử luôn luôn háo sắc, như thế nào sẽ buông tha như vậy cảnh tượng, sợ hãi bị Bạch Khiết nhìn thấy, vội vàng đóng cửa, cũng là vô sỉ đưa tay đi bắt Bạch Tương Cầm treo ở trước ngực ngực ngực ngực to, muốn sờ một phen!
Động tác muốn sờ ngực Bạch Tương Cầm này của Đông Tử bị Bạch Khiết nhìn thấy trong lỗ mắt mèo.
Trong lòng Bạch Khiết nén giận, đó là mẹ của cô! Đông Tử làm sao có thể đi sờ loạn.
Bạch Khiết thật muốn mở cửa đi ra ngoài đá đánh tức giận mắng Đông Tử, nhưng nàng không dám đi ra ngoài, sợ cùng mẫu thân chạm mặt sẽ khiến cho rất khó giải thích xấu hổ, chỉ có thể trong lòng nén giận nhìn ngoài cửa hết thảy phát sinh.
Cũng may lúc này, ngay khi tay Đông Tử muốn đụng tới ngực Bạch Tương Cầm, từ phía sau thao khô Bạch Tương Cầm Vương Thân đỡ eo mông Bạch Tương Cầm kéo về phía sau, tay Đông Tử không thể sờ được, bắt hụt.
Lúc Đông Tử ra cửa có ánh đèn trong phòng chiếu rọi, Vương Thân xem như thấy rõ mặt Đông Tử.
Nhớ tới người đàn ông này đang ở cùng Bạch Khiết trong phòng 502, Vương Thân đột nhiên căm tức, lớn tiếng quát: "Cút ngay cho ta, đừng đụng vào người phụ nữ của lão tử!..." Vương Thân đột nhiên phát ra tiếng tức giận này, hoàn toàn không giống giọng nói của chính hắn, giống như hắn đột nhiên biến thành một người khác.
Hôm nay đem ngươi đánh nằm sấp ở chỗ này!..."Đông Tử căn bản không phải là người sợ phiền phức, rống ngược Vương Thân, Đông Tử vốn là nhận thức Vương Thân, nhưng lúc này Vương Thân trong lúc tức giận thanh âm có chút biến hóa, hắn không nghe ra, trong hành lang tối, Đông Tử lại không thấy rõ Vương Thân, cho nên chỉ là đem Vương Thân cho rằng một cái bình thường ở trong hành lang vụng trộm hàng xóm.
Đông Tử nói xong, duỗi chân muốn đá ngã đôi nam nữ dâm đãng này.
Ai ngờ Vương Thân bị vây trong lửa giận đá một cước vào bụng hắn.
Đông Tử trong bóng tối không chú ý, bỗng nhiên bị đá trúng chân, ngã lăn lộn xuống cầu thang.
Một bên lăn một bên kêu đau.
Bạch Khiết nghe thấy tiếng kêu đau đớn, vội vàng mở cửa ra xem.
Mở cửa ra, ánh đèn trong phòng chiếu xuống, trong lúc nhất thời Bạch Khiết cùng Bạch Tương Cầm mặt đối mặt, đụng mặt.
Tiểu Khiết!... mẹ... mẹ... con... không phải như mẹ nghĩ!..."Bạch Tương Cầm hoảng sợ hoảng loạn, toàn thân đều căng thẳng, trong huyệt thịt càng phát ra mẫn cảm, Vương Thân cầm lấy cái mông to mập mạp của nàng còn đang chống đỡ, dương vật thoáng cái"chít chít chít"ra vào huyệt thịt dày đặc.
Trong huyệt thịt Bạch Tương Cầm một trận loạn run, thoáng cái tới cao trào, nước tiểu cũng theo đó tưới ra, "Xì xì" phun trên mặt đất, xối đến hơn phân nửa chân đều ướt, nóng nóng ẩm ướt.
Vương Thân nhìn thấy Bạch Khiết ra cửa, khuôn mặt thoáng cái cứng đờ, nhưng dương vật còn nhét vào trong huyệt thịt của Bạch Tương Cầm, quy đầu đang bị vách thịt âm đạo co giật của Bạch Tương Cầm giáp công.
"Vương Thân, là ngươi?..." Bạch Khiết theo ánh đèn mở cửa nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ của Vương Thân, nhất thời kinh hãi tại chỗ.
Đêm nay, nhất định là một đêm không yên tĩnh.
…………
Vài ngày sau, Bạch Khiết cũng không từ ngày đó nhìn thấy Vương Thân Thao làm mẹ mình kinh hãi khôi phục.
Khiến cho Bạch Khiết mấy ngày sau đó ở trong trường học đi học đều không yên lòng, luôn thất thần.
Chuyện ngày đó giải quyết như thế nào, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.
Bạch Khiết rời nhà ra ngoài ở, xem như chiến tranh lạnh với Vương Thân, vẫn ở trong một căn nhà trống của bạn thân thời đại học Trương Mẫn.
Nên đi học thời điểm Bạch Khiết vẫn là đến trong trường học đi học, chỉ là liên tiếp mấy ngày không có về nhà.
Bạch Khiết cũng không hỏi mẫu thân Bạch Tương Cầm có còn ở nhà nàng hay không, cũng không hỏi Vương Thân.
Dù sao chuyện ngày đó Bạch Khiết không có mặt mũi nhiều lời, chính mình chạy tới 502 cùng Đông Tử hẹn hò, Vương Thân biết cũng phát hiện thấy.
Bạch Khiết xấu hổ trong lòng, cho nên chuyện Vương Thân Thao làm mẹ nàng, Bạch Khiết không biết phải trách tội Vương Thân như thế nào.
Sau đó mọi người dứt khoát qua đi cũng không nhắc lại chuyện kia.
Bạch Khiết và Vương Thân cứ như vậy chiến tranh lạnh.
Ngày đó xui xẻo nhất chính là Đông Tử, sau khi ngã xuống cầu thang trực tiếp ngã hôn mê bất tỉnh, sau đó Vương Thân vẫn có chút sợ gây ra tai nạn chết người gọi 120 đưa đến bệnh viện.
Đông Tử bởi vì bị thương đến nay vẫn còn nằm trong bệnh viện, trên người nhiều chỗ gãy xương, mà Đông Tử đáng thương đến nay còn không biết là ai đá hắn.
Vương Thân lúc ấy đá Đông Tử hoàn toàn xuất phát từ bản năng phẫn nộ, sau đó có chút sợ hãi, còn đặc biệt muốn đi bệnh viện thăm Đông Tử.
Dù sao trước kia Vương Thân cũng quen biết Đông Tử, trước kia Vương Thân thường đến KTV khách sạn do Đông Tử quản lý, hai người quen biết.
Vương Thân mua giỏ trái cây đi bệnh viện thăm Đông Tử, lúc đến bên ngoài phòng bệnh, trong cửa nửa mở nhìn thấy một y tá áo trắng thành thục ngồi ở mép giường bệnh của Đông Tử, đang gọt trái cây cho Đông Tử ăn.
Ngươi lần này muốn nghe ta, về sau đừng lại theo Trần Tam lăn lộn, thật nguy hiểm, nhìn ngươi lần này, suýt nữa muốn tàn phế!... Ngươi như vậy bảo ba mẹ ta làm sao đồng ý ta gả cho ngươi!..."Cái này chiếu cố Đông Tử nữ y tá nguyên lai là Đông Tử mới kết giao bạn gái Tôn Tiểu Liên, là Đông Tử quê nhà người giới thiệu, ngay tại bệnh viện này đi làm.
Đừng nhìn Đông Tử lăn lộn hắc đạo không sạch sẽ, tìm bạn gái thanh danh rất chính đạo, còn là y tá bát sắt.
Y tá như vậy rất được hoan nghênh trong thành phố nhỏ này, là đối tượng mà rất nhiều người nguyện ý đón nhận.
Sau khi Đông Tử được người quê giới thiệu làm quen với Tôn Tiểu Liên, cũng mất rất nhiều khổ tâm mới theo đuổi được, Tôn Tiểu Liên hiền lành săn sóc, còn là sinh viên đại học thanh thuần tốt nghiệp trường y, mới ra ngoài làm việc không bao lâu.
Tôn Tiểu Liên đối với Đông Tử rất tốt, Đông Tử ôm mục đích muốn kết hôn với Tôn Tiểu Liên ở chung với Tôn Tiểu Liên.
Y tá xinh đẹp thuần khiết như Tôn Tiểu Liên, Đông Tử thật sự nâng niu cô trong lòng bàn tay.
Tuy rằng Tôn Tiểu Liên so ra kém Bạch Khiết gợi cảm xinh đẹp, nhưng Tôn Tiểu Liên người ta thuần khiết thanh thuần!
Không giống Bạch Khiết, ngủ qua nam nhân một vé lớn.
Đông Tử sẽ muốn ngủ với Bạch Khiết, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới muốn cùng Bạch Khiết có kết quả gì.
Trong mắt Đông Tử, người như Bạch Khiết sao có thể làm vợ chứ!
Chơi đùa một chút là được, làm lão bà không phải mình bị cắm sừng thật nhiều.
Chờ ta xuất viện sẽ không làm, về sau mỗi ngày ở nhà trông coi ngươi!..."Đông Tử là hiểu nữ nhân cao thủ, theo Tôn Tiểu Liên lời nói, Tôn Tiểu Liên như vậy thanh thuần tiểu cô nương, mới ra trường học sinh viên đại học, đối với tình yêu tràn ngập khát khao, rất khó chạy ra Đông Tử lòng bàn tay.
Trông chừng em làm gì... "Tôn Tiểu Liên ngọt ngào nói, trên mặt có chút đỏ lên.
"Em là bảo bối của anh, anh đương nhiên phải trông chừng em rồi!... Nếu không anh sợ em bị người đàn ông khác lừa chạy mất!..."
Vương Thân ở ngoài cửa nhìn Tôn Tiểu Liên vừa đút hoa quả cho Đông Tử, hai người vừa ở bên trong nói lời tâm tình.
Bỗng nhiên hận đối với Đông Tử càng thêm nồng đậm.
Nghĩ thầm: "Bạch Khiết a Bạch Khiết, ngươi chủ động đưa lên cho Đông Tử thao! có hay không nghĩ tới Đông Tử chỉ là đem ngươi làm cái công cụ, xoay người liền cùng nữ nhân khác liếc mắt đưa tình!..."
Vương Thân nghĩ, vốn bởi vì ngày đó đá Đông Tử có chút sợ hãi, bắt đầu không còn sót lại chút gì.
"Ta còn muốn tới phòng bệnh thăm ngươi?... Nhìn mẹ nó cái lồn!..." Vương Thân ở trong hành lang giận dữ ném giỏ trái cây, xoay người rời đi.
Tôn Tiểu Liên ở trong phòng bệnh chăm sóc Đông Tử nghe thấy tiếng động hành lang bên ngoài, vội vàng đi ra.
Thấy bóng lưng Vương Thân có chút quen thuộc, Tôn Tiểu Liên muốn người này đến, đuổi theo kêu lên: "Thầy Vương! có phải giỏ trái cây của thầy đổ rồi không, sao thầy cũng không nhặt. thầy đến bệnh viện làm gì? có phải lại đến kiểm tra thân thể của thầy không? bệnh của thầy đã đỡ hơn chưa?..."
Thì ra Vương Thân bởi vì chuyện ung thư dạ dày thường xuyên đến bệnh viện này kiểm tra chữa bệnh mua thuốc, thường xuyên qua lại, quen thuộc với nữ y tá nhiệt tình cởi mở Tôn Tiểu Liên.
Tôn Tiểu Liên là một cô gái dương quang, nhìn thấy Vương Thân hào hoa phong nhã bị bệnh tật tra tấn, đối với hắn có chút chiếu cố, hai người xem như bằng hữu quen biết.
"Y tá Tôn, là cô?" - Vương Thân nghe thấy tiếng kêu dừng bước quay đầu, nhìn thấy Tôn Tiểu Liên sáng sủa.
Dưới áo bào y tá màu trắng, Tôn Tiểu Liên điềm đạm nho nhã, khuôn mặt tròn trịa trắng noãn không tì vết, trên mặt như tuyết mang theo nụ cười tinh khiết, đôi mắt tròn trịa ánh sao rực rỡ, xinh đẹp động lòng người, đây là cô gái làm cho người ta vừa nhìn sẽ rơi vào.
Tôn Tiểu Liên không chỉ có khuôn mặt đẹp mắt, dáng người cũng rất tốt, mông tròn sữa vểnh, ở trong nữ y tá của bệnh viện này, quả thực là nhất đẳng nhất no đủ đẫy đà, dáng người dáng người mặc dù so ra kém trắng nõn đẫy đà thành thục, nhưng khí tức thanh thuần tươi đẹp động lòng người làm cho người ta hai mắt tỏa sáng, nhìn thấy tâm tình của nàng đều sẽ tốt lên.
Vương Thân nhìn Tôn Tiểu Liên, nghĩ nàng là bạn gái của Đông Tử, trong lòng chợt sinh ra một loại lửa giận muốn thao khô Tôn Tiểu Liên.
Nhưng Vương Thân chỉ dám ngẫm lại, không dám có tính toán gì.
Tôn Tiểu Liên ngược lại không phát hiện trong lòng Vương Thân có ý nghĩ gì không tốt với nàng, vẫn nhiệt tình nói chuyện với Vương Thân, còn giúp Vương Thân nhặt trái cây xanh lăn lộn trên mặt đất lên.
Lúc cô khom lưng nhặt hoa quả trên mặt đất, cổ áo của y tá màu trắng lộ ra, Vương Thân đảo mắt liền nhìn thấy hai cái núm vú rất vểnh dưới áo, nửa chén lồng ngực màu xanh nhạt, núm vú tròn trịa, nửa ngực lộ ra bộ phận trắng như ngọc, hai núm vú chen chúc cùng một chỗ hình thành một khe ngực sâu xa, thật sự là vô cùng chọc người.
Vương Thân hôm nay vốn định ở trong bệnh viện thăm Đông Tử, thăm dò khẩu vị Đông Tử có biết ngày đó là mình đá hắn hay không.
Nhưng cuối cùng tức giận lên, liền bỏ đi ý niệm đi thăm Đông Tử, không nhìn thành, liền tự mình ra khỏi bệnh viện, phẫn nộ về nhà.
Mấy ngày nay hắn và Bạch Khiết chiến tranh lạnh, Bạch Khiết cũng không về nhà, Vương Thân thật sự có chút phiền lòng.
Cũng may trong nhà có nhạc mẫu Bạch Tương Cầm ở đây, từ sau lần đó Vương Thân cùng Bạch Tương Cầm làm tình, Bạch Tương Cầm ngược lại đối với Vương Thân càng tốt.
Mỗi ngày ở nhà Vương Thân tựa như vợ của Vương Thân, nấu cơm giặt quần áo cho Vương Thân.
Bạch Tương Cầm hình như là đặc biệt vì đền bù sai lầm nữ nhi đội nón xanh cho Vương Thân, mới có thể chịu mệt nhọc ở nhà Vương Thân như vậy.
Lại giống như là bởi vì ngày đó Vương Thân thao nàng, làm cho nàng cảm nhận được sảng khoái chưa bao giờ có, cho nên cam tâm ở nhà Vương Thân hầu hạ Vương Thân.
Bất quá từ ngày đó Vương Thân ngoài ý muốn thao đàn Bạch Tương, sau đó lại không dám thao nhạc mẫu Bạch Tương Cầm của mình.
Dù sao đó cũng là chuyện loạn luân, lại bởi vậy ảnh hưởng đến quan hệ với Bạch Khiết, Vương Thân đành phải tạm thời đem hưởng thụ tình ái lần đó đặt ở đáy lòng, nếu ngày nào đó không ép được, đến lúc đó nói sau.