thiếu niên ngải quan
Chương 1 - Khám Phá Bí Mật Trong Váy
Lần đầu tiên tôi có ảo tưởng về người khác giới là khi tôi sáu tuổi. Giống như phần lớn trẻ em ở độ tuổi đó, trong đó không có hưng phấn, cũng không có cảm giác áy náy, chỉ có tò mò.
Tôi sống ở khu di cư, ngoài cửa nhà là một thông đạo rộng chừng năm mét, hai bên và đối diện đều là nhà gỗ đơn sơ giống như nhà tôi.
Bởi vì phòng nhỏ, cho nên mọi người cũng đem tạp vật không cách nào dung nạp chất đống ở trước phòng, cứ như vậy liền không thể không ở trước cửa nhà xây một mái hiên, dùng mấy cây cột gỗ chống đỡ, phía trên trải một khối thảm da lớn các loại dùng để che mưa cùng che nắng.
Kể từ đó, thông đạo ngoài cửa kia liền từ năm mét giảm xuống còn hai mét.
Người qua lại ít khi cũng không có gì, nhưng mà gặp phải những ngày náo nhiệt xem các loại liền trở nên rất chật chội, có vài người liền thuận lý thành chương đi qua dưới mái hiên của người ta.
Nhà tôi có hai tầng.
Tầng dưới là phòng bếp và phòng ăn, trong đại sảnh đặt một cái ghế gỗ dài, chỉ cần mở tấm ván gỗ đang ngồi kia ra là có thể bỏ đồ vào.
Vách tường đối diện ghế gỗ mở ra bàn cơm gấp, lúc không có tác dụng liền đem nó vén lên đặt ở bên kia.
Tủ gỗ tựa vào bên cạnh cửa.
Ngoại trừ những thứ này còn đặt ghế gấp hoặc bàn trà các loại, cứ như vậy cái gọi là đại sảnh liền không có không gian dư thừa, lại đặt đồ chỉ sợ sẽ một ngày đá đến bảy lần ngón chân.
Nhà bếp ở cuối tầng dưới - thực ra đó không phải là nhà bếp, mà là "nơi dùng để nấu ăn".
Ừm, một cái đài xem ra cho dù qua năm mươi năm cũng sẽ không nhảy xuống, dưới đài chất củi gỗ, lúc nấu cơm sẽ vang lên ầm ầm ầm.
Nồi niêu xoong chảo nồi niêu xoong chảo đặt trên lỗ thông gió của bàn lưu lý, dấm chua thì đóng một cái giá trên tường.
Góc trên bên phải có một cửa sổ thông gió nhỏ.
Theo cách nói hiện đại, nhà tôi sử dụng nhà bếp kiểu mở.
Có phải tôi vừa nói góc trên bên phải có một cửa sổ thông gió không?
Ừm hừ, kỳ thật cái cửa sổ này có rất nhiều văn chương.
Từ cửa sổ nhìn ra cũng không phải là cái kia lạnh lẽo ẩm ướt hẻm sau, mà là nhà ta WC chỗ ở.
Bên cạnh đài lưu lý có một cánh cửa mở thông tới ngõ sau, cũng dùng làm nhà vệ sinh trong phòng tắm.
Điều đó có nghĩa là, khi chúng ta muốn tắm hoặc đi đại tiểu, chúng ta cần phải đi đến đó, và cửa sổ thông gió đó thông với nhà vệ sinh.
Mở cửa sổ ra nhìn, toàn bộ hình ảnh không bỏ sót một cái gì.
Thật ra muốn xem bên trong nhà vệ sinh, cũng không phải chỉ có phương pháp này.
Chỉ cần đi ra ngõ sau, nằm sấp xuống bên cạnh WC nhìn vào, cũng có thể nhìn thấy một số thứ.
Bởi vì giữa cửa gỗ nhà vệ sinh và mặt đất có khe hở cao chừng hai thước, phải xem là đủ, thậm chí có thể đưa tay đi vào.
Nhưng vấn đề là, nhà vệ sinh không có ai ở bên trong thì không có gì đẹp mắt, nhất định là có người ở bên trong mới có thể nhìn.
Nếu từ khe hở chết tiệt kia nhìn vào, trừ phi là nam nhân tiểu tiện, bằng không người ngồi ở bên trong hoặc tắm rửa sẽ có cơ hội nhìn ra khe hở kia, kể từ đó chính là ngươi mắt ta, kết quả là như thế nào cũng không cần ta nhiều lời.
Cho nên, muốn nhìn lén, cũng phải có quy tắc nhìn lén, điều kiện hàng đầu là không được để đương sự phát hiện.
Phát hiện ra thì không phải là nhìn lén, mà là muốn chết.
Từ cửa sổ trong phòng nhìn vào là tốt nhất, bởi vì có thể thân ở trong phòng đều là người một nhà, tâm phòng bị trước liền đi một nửa.
Hơn nữa từ trên cao nhìn xuống, thường thường khó bị người phát hiện.
Bằng cách nào đó, mọi người luôn nhìn xuống thay vì ngẩng đầu lên khi thuận tiện hoặc khi tắm.
Tôi nghĩ đại khái là bởi vì hai chân của mình đang giẫm lên sàn nhà, cho nên chuyện quan tâm nhất đều ở sàn nhà.
Cũng không biết hoàng tước ở trên, ngươi nhìn sàn nhà, ta thì nhìn ngươi.
Vừa rồi nói phòng có hai tầng, tầng trên là phòng ngủ của cả nhà chúng tôi.
Một cái thang gỗ từ dưới đất bắc lên lầu chính là cây cầu để chúng tôi đi ngủ, leo lên liền nhìn thấy một cái giường đôi bằng ván gỗ.
Giường thật ra rất lớn, không biết lấy từ đâu ra, một nhà ba người ngủ vừa vặn.
Bên kia cầu thang là sân thượng, nơi đó chậu hoa gì cũng không trồng, chỉ là nơi mẹ dùng để giặt quần áo và phơi quần áo.
Từ sân thượng nhìn ra chính là lối đi bộ bị thu hẹp mà ta vừa nhắc tới, cũng có lúc sẽ nhìn thấy phụ nhân nhà đối diện đang phơi quần áo.
Bởi vì nơi này phần lớn phòng ốc đều xây thành cái dạng này, phía trước sân thượng của chúng ta chính là sân thượng của bọn họ.
Đó là nơi tôi lớn lên.
Đó cũng là nơi tôi bắt đầu làm điều ác.
Nếu hỏi tôi có hạnh phúc hay không khi tôi sống ở đây, thì câu trả lời chắc chắn là không hạnh phúc.
Tôi không giống một số đứa trẻ lớn lên ở đây, đối với nơi này gieo xuống cái gọi là cảm giác thân thiết dư thừa.
Tôi thì không.
Tôi ghét nơi này, cũng ghét tư tưởng của con người nơi này.
Bọn họ ngốc, không biết nhân sinh có lựa chọn tốt hơn, cho dù biết cũng không tiến thủ.
Tôi khinh bỉ sự lười biếng này.
Tuy rằng, trên bản chất ta đều là một người lười biếng vô cùng, thế nhưng ta vẫn có mục tiêu to lớn, cũng không phải là ngồi chờ chết.
Nhưng mà lúc ở chỗ này cũng gặp qua không ít chuyện tốt.
Chỉ là tôi cho rằng, cho dù tôi lớn lên ở nơi khác, tôi cũng có thể gặp được chuyện tốt tương tự, điều này không thể trở thành lý do tôi sẽ yêu nơi này.
Sau đó những lời này ta từng nói với Nhạc Từ ở cách vách, lúc ấy nàng nghe xong chỉ cười khổ lắc đầu.
Nhạc Từ là một người bạn thời thơ ấu của tôi ở đây, trong nhà cô ấy ngoài cha mẹ ra còn có một người chị lớn hơn chúng tôi bốn tuổi, tên là Nhạc Phượng.
Lúc nhỏ tôi thường chơi với hai chị em cô ấy.
Đương nhiên ta có những nam hài khác chơi bạn, chỉ là ta không có hứng thú cùng bọn họ lui tới.
Chỉ cần nhớ tới thân thể của ta cùng thân thể của bọn họ là cấu tạo giống nhau thì không có hứng thú gì.
Trẻ con biết chơi hoa qua lại cũng là mấy món kia, chơi trốn tìm, Hà Tử Công, trộm trái cây trong nhà người ta, ném đá, đến nơi hẻo lánh nhóm lửa, bắt dế mèn các loại.
Trên thực tế, lúc ấy tôi ở trong đám nam hài xem như thủ lĩnh phụ trách chuyện nói, thủ lĩnh làm tất cả chuyện xấu đều là tôi.
Ác liệt nhất thử qua trộm quần lót của hơn mười cư dân phụ cận phơi ra, đi tới bãi đất trống oanh oanh liệt liệt đốt lên.
Nếu như loại chuyện này nếu lúc ấy bị phát hiện, nói không chừng tuổi thơ của tôi sẽ bởi vậy mà có cố kỵ, không dám xằng bậy như vậy nữa.
Nhưng trong thời thơ ấu của tôi không có kinh nghiệm bị thất bại, cho nên sau khi lớn lên ngày càng càn rỡ.
Bất quá, làm những chuyện này cũng không có bao nhiêu cảm giác thỏa mãn.
Tôi chỉ muốn chứng minh trước mặt những chàng trai khác rằng tôi có can đảm như vậy.
Nếu không nghe một chút lời nói phục tùng ta, không tiện đối nghịch với ta.
Ai biết tôi còn có thể làm gì nữa?
Chơi với con gái vui hơn nhiều.
Tuy rằng chơi đa dạng không biến thái cũng không kích thích, nhưng tôi thường thường có thể từ trong các cô gái tìm được động lực khiêu chiến.
Thách thức gông xiềng của mình, đồng thời cũng thách thức gông xiềng của các nàng.
Mà ta luôn có thể phát hiện, hành động của mình tổng hội từng bước từng bước thành công, vì thế kích phát dục vọng trong lòng, không ngừng làm trầm trọng thêm.
Chơi với chị em Nhạc Phượng và Nhạc Từ nhiều nhất là nấu cơm.
Tôi đến nhà họ, chị gái Lạc Phượng sẽ gọi tôi vào phòng ngủ của họ, em gái thì chuẩn bị mọi dụng cụ.
Đặt những cái chén trống, những cái đĩa trống, những cái chén trống... xuống đất, rồi như thường lệ, tôi làm cha, Nhạc Phượng làm mẹ, không cần phải nói Nhạc Từ là một đứa trẻ.
Nhà cô ấy cũng không lớn hơn nhà tôi bao nhiêu, chỉ là có thể đặt thêm một cái giường trên lầu.
Chúng tôi cũng ngồi trên sàn và chơi.
Nhạc Phượng bưng bát không giả vờ đút cháo cho Nhạc Từ, mà ta thì vẻ mặt lão thành ngồi ở một bên đọc báo.
Nhiều lần đều là quang cảnh tương tự.
Nói buồn cũng rất buồn, bất quá không phải có thể buồn muốn chết là được.
Đương nhiên, tôi không thể cứ như vậy đọc hết từng chữ trên báo mới đi.
Khi đọc báo, tôi cũng vừa liếc trộm họ, thỉnh thoảng lại thêm một hai câu đối thoại.
Mẹ của con, cháo còn thừa không?
Mẹ của hài nhi, cho Nhạc Từ ăn no rồi dỗ nó ngủ.
Mẹ của con, sau này cháo có thể nấu nhiều một chút. Con vừa mới thăng chức!
……
Nhạc Phượng vừa cười hì hì vừa đáp.
Nhạc Từ cũng không biết mình như thế nào mới tính là ăn no, chỉ là không ngừng mở miệng lại khép, khép lại mở ra.
Sau đó chơi thật sự quá nhiều, tôi luyện thành có thể vừa xem báo, vừa thoải mái đọc đối thoại, kiêm mà nhất cử nhất động của các cô ấy cũng thu vào trong mắt.
Chị gái Nhạc Phượng năm nay mười tuổi, mà tôi và Nhạc Từ cùng tuổi đều là sáu tuổi, hai người cũng không đi học.
Không biết có phải Nhạc Phượng có tiếp xúc với việc đời ở tiểu học hay không, quần áo của nàng dần dần có chút thay đổi.
Thích chưng diện là thiên tính của con gái, Nhạc Phượng không biết làm sao có thể cầu xin cha mẹ cô mua cho cô một cái váy mới.
Đương nhiên không phải là váy cầu kỳ.
Nói khó nghe một chút, tựa như đem quần đùi mở ra quần.
Bất quá cũng không quái tướng là được.
Hôm đó Nhạc Phượng mặc chiếc váy đỏ chơi với chúng tôi.
Đang lúc tôi nhìn tờ báo vỡ vụn mà nhớ tới đoạn đối thoại, từ bên cạnh tờ báo ngắm thấy Nhạc Phượng khoanh hai chân ngồi đối diện với tôi, giữa váy của cô ấy mở ra một cái miệng rất lớn, ngay cả đồ án thêu trên quần lót cũng nhìn thấy.
Lúc này Nhạc Từ ở trước mặt nàng ăn cháo không thức thời chuyển một tư thế ngồi, đem quang cảnh trước mắt che lại.
Đột nhiên ống kính Như Lai như là điểm huyệt cho tôi, trong lòng nổi lên cảm giác kỳ dị.
Đương nhiên đối với chuyện nam nữ tôi có chút ý thức, cũng không phải chưa từng thấy qua quần lót nữ hài tử, trước kia trộm được cũng không biết bị tôi đốt bao nhiêu cái.
Nhưng trong quần lót có quang cảnh khu vực thần bí bao bọc chặt lấy cô gái kia tôi chưa bao giờ thấy qua, tôi đột nhiên rất muốn thăm dò đến tột cùng.
Tôi ngáp một cái, đặt tờ báo xuống, sau đó lấy tay ấn vai Nhạc Từ, thuận thế hơi hơi mở người cô ra, nói với cô: "Nhạc Từ, hôm nay ở trường học bị sao vậy?"
Sau đó liền len lén nhìn vào trong váy Nhạc Phượng.
Nhạc Từ bị ta đột nhiên đặt câu hỏi làm cho giật mình ngây người một hồi, ánh mắt nhìn ta giống như đang nói "Vẫn không có đối thoại như vậy a".
Ta cũng không quan tâm nàng phản ứng như thế nào, tóm lại chỉ một mực dùng đuôi mắt nhìn chằm chằm vật kia.
Nhạc Phượng mặc quần lót lúc không giống ta mặc, bên trong không có gà gà chống quần lót, nhưng là cũng lộ ra có điểm trướng bói toán, không cần lấy tay đụng cũng biết là rất mềm mại.
Lúc này Nhạc Phượng nói: "Cha của hài nhi, Nhạc Từ của chúng ta còn chưa lên tiểu học." Ta nhanh chóng ngẩng đầu, chỉ thấy thần sắc Nhạc Phượng như thường, không ngờ bị ta nhìn lén.
Vậy sao? Như vậy a...... Như vậy khi nào cô ấy lên tiểu học a?
Năm sau Nhạc Từ sẽ học lớp một, cho nên trong năm nay chúng ta phải tiết kiệm một chút. "Tôi nghĩ cô ấy nghe được những lời này từ mẹ của bọn họ.
Ừ, sau này không cần nấu nhiều cháo như vậy nữa.
Tôi nói, sau đó lại nhìn quần lót của Nhạc Phượng.
Có thể là bởi vì Nhạc Phượng vừa rồi hơi động thân, bên trong tối đi rất nhiều, không thấy rõ ràng như lúc trước.
Hì hì ha ha chơi xong nấu cơm, hai chị em cô ấy đưa tôi xuống dưới lầu.
Nhạc Từ trước tiên từ thang gỗ bò xuống, sau đó đến ta, Nhạc Phượng đi cuối cùng.
Ta xoay người muốn dùng chân đạp lên thang gỗ, cố ý lấy tay nhẹ nhàng phất váy Nhạc Phượng một cái.
Chỉ nhẹ nhàng lau như vậy, Nhạc Phượng cũng không chú ý tới.
Ta cố ý ở trên thang gỗ bò chậm một chút, đến khi Nhạc Phượng bò xuống ta vẫn như cũ người nhìn chỗ cao, nàng toàn bộ bị bao ở trong quần lót mông cũng trốn không thoát pháp nhãn của ta.
Ta vẫn nhìn, liền cảm thấy hình ảnh trong váy Nhạc Phượng càng lúc càng khiến ta hứng thú, về sau phải thêm quỷ kế mới được.
Về đến nhà, ta vẫn là đối với chuyện vừa rồi tiêu tan không được.
Trên tay vẫn lưu lại xúc cảm chạm qua quần lót Nhạc Phượng, trong đầu đem chuyện có liên quan lật tới nghĩ lui, hết thảy đều là kiến thức nửa vời, làm sao cũng không đưa ra kết luận gì.
Buổi tối hôm đó cũng trôi qua bình bình đạm đạm, ăn cơm tối xong liền một mình leo lên lầu hai đi ngủ.
Những ngày sau đó ta vẫn như cũ chạy đến nhà Nhạc Phượng cùng Nhạc Từ chơi, dần dần cũng xa lánh nam hài phụ cận.
Tất cả có thể khiến cho ta hứng thú chỉ có chuyện liên quan trong váy Nhạc Phượng mà thôi.
Nhạc Phượng xem ra rất thích mặc váy, cho nên phần lớn cũng mặc cái váy đó cho tôi xem đủ, ngẫu nhiên cũng mượn cơ hội lấy tay chạm vào bên trong.
Sau đó mùa đông tới, quần áo của mọi người càng xuyên qua nhiều, Nhạc Phượng đương nhiên sẽ không mặc váy nữa, đổi sang mặc một cái quần dài khác.
Cái này cũng không tốt, khu vực thần bí làm ta trầm mê mấy tháng dĩ nhiên không tái hiện, đó thật sự là năm phen tư vị ở trong lòng.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải vừa chờ đợi mùa xuân đến, vừa tự hỏi biện pháp khác có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi.
Nhưng người phụ nữ gần gũi với tôi nhất, cũng chỉ có mẹ tôi và chị em Nhạc Phượng Nhạc Từ mà thôi, ngoài ra người được thấy nhiều nhất chính là mẹ của chị em họ.
Bà Lâm lúc này đại khái hơn ba mươi tuổi, một bộ dáng điển hình của người mẹ tốt.
Lúc ấy tôi đối với bộ dáng khác phái cũng không hiểu rõ lắm, nhiều nhất chỉ có thể phân biệt ra hai loại vừa mắt cùng không vừa mắt, về phần đẹp hay không đẹp, tính không gợi cảm, còn có cái gọi là lực hấp dẫn đối với mình, toàn bộ cũng nói không nên lời nguyên cớ.
Bởi vậy cho dù ta đối mặt với tỷ muội Lâm thị, cũng không so đo là tỷ tỷ đẹp một chút, hay là muội muội đẹp một chút.
Tóm lại, về lĩnh vực sắc đẹp, ấn tượng của tôi không rõ ràng lắm.
Chỉ là nói đến cũng kỳ quái, ta liền thử tưởng tượng qua quần lót của muội muội Nhạc Từ là như thế nào.
Đó là sự thay đổi tư tưởng rất tự nhiên.
Nhìn tỷ tỷ nhiều lần như vậy, không nghĩ đến muội muội luôn áy náy.
Nhưng chỉ cần liên tưởng đến Nhạc Từ và chuyện này, tôi không bao giờ cảm thấy hứng thú nữa.
Lúc ấy ta không biết vì sao, sau đó liền đương nhiên biết.
Cũng không phải là em gái không xinh đẹp bằng chị gái, mà là lúc ấy cô còn quá nhỏ, quá trình thăng cấp của nam giới đối với nữ giới là có trình độ tiên tri nhất định.
Tuy rằng ta lúc ấy không thể nói ra nguyên nhân gì, nhưng chính là biết lớn tuổi so với nhỏ tuổi còn tốt hơn.
Về chuyện này.
Trái đất này cũng không vì nghi ngờ tình dục của tôi mà dừng lại, cuộc sống vẫn trôi qua từng ngày.
Đến mùa hè năm sau, tôi và Lê Từ bảy tuổi cuối cùng cũng đến trường lần đầu tiên.
Vào thời đó, tuổi bắt đầu đi học của chúng tôi đã gọi tương đối sớm, có rất nhiều trẻ em cũng đến chín tuổi mười tuổi mới bắt đầu học lớp một.
Nhưng bởi vì nhà tôi chỉ có một đứa con trai, bởi vậy cái này còn có thể cố gắng gánh vác.
Về chuyện đọc sách, tôi không có nhiều hứng thú.
Nhưng ngay cả như vậy, tôi cũng cố gắng đọc hết nghĩa vụ.
Thực ra trước khi đi học, tôi đã biết một số chữ Trung Quốc.
Đó là cha tôi dạy, đương nhiên chính ông cũng không hiểu được nhiều điều này.
Cực kỳ lượng chỉ có thể dạy ta "Ngươi ta hắn" là viết như thế nào, tên của mình viết như thế nào, cuộc sống hàng ngày có thể dùng tới chữ đơn giản, còn có chính là phương pháp vận dụng văn câu nông cạn mà thôi.
Nhưng cũng bởi vì như vậy, tôi đã mạnh hơn những đứa trẻ mới nhập học khác.
Dĩ nhiên, có những đứa trẻ không đọc tiên tri như tôi, nhưng không nhiều.
Phần lớn cũng là chữ mù không biết một cái, liền hồ đồ đi vào.
Thầy giáo đương nhiên đối với tôi có chút kính trọng, lúc rút thăm người đọc bài thường thường cũng chọn tôi đọc.
Mà những bạn học khác thì có chút đỏ mắt nhìn tôi.
Đối với việc này ta cảm thấy hài lòng, cố ý đọc diễn cảm thật to.
Nơi đọc sách đương nhiên là rất tệ.
Nói là phân lớp, kỳ thật là từ năm nhất đến năm tư ngồi trong cùng một phòng lớn đi học, năm sáu đến một phòng khác học tập.
Ngoài ra còn có một số trẻ em mới nhập học khó có thể dạy, bọn họ cũng bị biên đến một phòng nào đó tiến hành khởi đầu học tập.
Lúc đầu tôi cũng có vào đó, đương nhiên không lâu sau liền đương nhiên, cùng những đứa trẻ lớp cao khác nghe sách.
Phòng học không có quạt các loại, nếu là thời tiết nóng đến không chịu nổi, giáo viên sẽ dẫn chúng tôi ra ngoài trời học.
Tuy rằng mặt trời chói chang nhô lên cao, nhưng so với trong phòng oi bức thì thoải mái hơn một chút.
Mọi người cũng đổ mồ hôi lạnh viết chữ, không một câu oán hận.
Khi đó ta liền mơ hồ ý thức được, cuộc sống như vậy đương nhiên là không qua được, nếu như muốn ta cả đời như thế, ta nhất định áp đặt phản kháng.
Nhưng ta hiểu được, mặc kệ hiện tại khó khăn thế nào, cũng phải quen thuộc loại tình huống khổ này.
Tương lai thời vận vừa đến, ta tự nhiên sẽ cởi rời đi.
Chỉ là lúc này không thể không tiếp tục nhẫn nại.
Tạm thời thôi. Tôi tự nhủ như vậy.
Trời nóng đối với ta đương nhiên cũng có lợi, chính là mọi người cũng mặc ít.
Nhưng thật không may, giáo viên dạy chúng tôi phần lớn là nữ, là phụ nữ trung niên vừa già vừa xấu xí.
Nhìn thấy bộ dáng của các nàng thật sự không có gì đáng xem.
Mà những bạn học nam khác chiếm hơn phân nửa, còn lại một đám nữ sinh cũng không cách nào thỏa mãn tôi.
Cho dù các nàng chủ động cởi váy ta cũng không thèm đi tìm tòi nghiên cứu.
May mắn là Nhạc Phượng và Nhạc Từ học cùng một phòng với tôi, Nhạc Từ ngồi bên cạnh tôi, mà Nhạc Phượng thì ngồi vào trong đám học sinh năm ba xa xôi.
Cô ấy cao nên được xếp vào vị trí sau.
Tôi thường quan sát phía sau lớp học, nhưng hai chân cô ấy ngồi trên ghế có vẻ kín không kẽ hở, tôi thường xuyên chiến bại mà quay về.
Chính là như thế, sau khi tan học tôi không thể không dính lấy chị em họ, cùng nhau về nhà họ chơi.
Bà Lâm thấy tôi liền cười nói: "Quan Ngải lại tới chơi à, mẹ cậu làm xong việc nhà cũng sẽ tới đây".
Mẹ tôi và bà Lâm rất quen biết, mọi người cũng thường làm chút bánh bao thịt hoặc bánh chưng đưa tới đưa đi.
Tôi nghe thấy mẹ tôi đến cũng không có gì.
Dù sao chúng ta ở trên lầu chơi chúng ta nữ nhân các nàng ở dưới lầu sẽ nói liên miên không ngừng.
Chỉ là có lần khi chúng tôi ở trên lầu chơi nấu cơm như cũ, nghe thấy Lâm phu nhân nói với mẹ tôi: "Lý phu nhân à, Quan Ngải thật ra dáng dấp giống như đúc, lớn lên sẽ có duyên phúc không ít.
Mẹ tôi không biết đáp cái gì, nghĩ đến chỉ là khách khí cười một cái đi.
Lâm phu nhân tiếp tục nói: "Lý phu nhân không cần khiêm tốn, nhi tử của mỹ nhân nhi như ngươi từ nhỏ nhất định sẽ đẹp mắt. Ta cùng tử quỷ nhà ta vốn cũng muốn theo đuổi nhi tử sau Nhạc Phượng, nào biết sinh ra mới biết là nữ hài.
Chỉ nghe thấy mẹ tôi đáp: "Nhạc Từ cũng rất tốt, vừa xinh đẹp vừa nghe lời, mẹ cũng rất thích cô ấy.
Lúc này ta nhìn Nhạc Phượng cùng Nhạc Từ tỷ muội, chỉ thấy Nhạc Phượng có chút mất hứng, mà Nhạc Từ thì đỏ mặt lên.
Bà Lâm nói: "Quan Ngải bộ dạng người tốt lại thông minh, nếu là Nhạc Từ nhà tôi... Nhạc Từ nhà tôi..." Chỉ nghe bà nói vài câu "Nhạc Từ nhà tôi" cũng không nói nên lời.
Giọng mẹ tôi đột nhiên trở nên có chút ngạc nhiên: "Con muốn thay Quan Ngải chúng ta và Nhạc Từ các con...
Lâm phu nhân nói: "Đúng vậy. Lý phu nhân, ta thường lo lắng không biết tỷ muội các nàng trong tương lai sẽ như thế nào. Nhạc Phượng tự nhiên có chút ưu thế. Theo tính cách của nàng, cũng không lo không tìm được người tốt. Nhưng Nhạc Từ......
Mẹ tôi thay bà Lâm nói xong câu sau: "Bà lo lắng tính cách hướng nội của Nhạc Từ, tương lai sẽ bị đàn ông bắt nạt sao?"
Bà Lâm nói: "Đúng vậy. Con thấy cô ấy cả ngày cũng không nói một câu, tương lai thế nào được? Loại con gái này, đừng nhìn cô ấy xấu hổ, nếu tương lai tìm được người đàn ông mình thích, có thể sẽ si mê. Hiện tại đàn ông tốt ít, cứ như vậy Nhạc Từ sẽ chịu thiệt.
Mẹ tôi nói: "Ừ, con nói cũng có lý." Chỉ nghe giọng điệu có chút run rẩy, không biết đang nhớ tới cái gì.
Ta vừa nghe vừa nhìn tỷ muội các nàng, chỉ thấy Nhạc Phượng nghe thấy Lâm thái thái khen mình sẽ "có chút ưu thế" liền tái hiện sắc mặt vui mừng, mà Nhạc Từ thì cùng ta liếc mắt nhìn nhau một cái, mặt vẫn đỏ như cũ.
Trong lúc nhất thời ta liền rõ ràng toàn bộ tình thế.
Nhạc Phượng tự nhiên không cảm thấy mình sẽ thua muội muội, nghe mẹ ta nói Nhạc Từ xinh đẹp liền đố kỵ.
Nhạc Từ thì vì tâm sự của Lâm phu nhân mà không biết làm thế nào cho phải, lại nghe thấy vậy mà vào lúc này nhắc tới ta, tự nhiên biết suy nghĩ của mẫu thân nàng.
Lâm phu nhân còn nói: "Quan Ngải mặc dù có chút quỷ linh tinh, nhưng cuối cùng cũng biết đại thể, đối với trưởng bối lại có lễ phép. Hắn nể tình giao tình với Nhạc Từ, nói thế nào cũng sẽ không bạc đãi Nhạc Từ.
Mẹ tôi nói: "Ừ, Quan Ngải vẫn luôn đối xử với Nhạc Từ rất tốt, cái này tôi không lo lắng. Chỉ là loại hôn nhân đại sự này thôi, bây giờ nói có quá sớm không? Người chưa xác định, trời cũng chưa định hành trình.
Lâm phu nhân nói: "Hắc, ta không phải nói hiện tại muốn Quan Ngải cưới Nhạc Từ về nhà các ngươi a. Hai vợ chồng ta cũng chưa từng hưởng qua khuê nữ phúc, sao lại tiện nghi cho các ngươi trước?
Chỉ nghe thấy Lâm phu nhân và mẹ tôi cùng cười rộ lên, sau đó Lâm phu nhân lại nói: "Quan Ngải và Nhạc Từ bây giờ cũng bảy tuổi...... Ừ, qua mười năm nữa đi, xem bọn họ đi như thế nào. Nếu Nhạc Từ của chúng ta có phúc, đến lúc đó phiền toái ngươi và Lý tiên sinh đi một chuyến nhàn tản này, đến nhà chúng ta cầu hôn.
Mẹ tôi cười nói: "Nếu thật sự như vậy, thì không chỉ có Nhạc Từ có phúc, Quan Ngải chúng tôi cũng tu đến kiếp trước", nói xong hai người phụ nữ lại vui vẻ cười rộ lên.
Mười năm. Tôi lạnh lùng nghĩ, mười năm sau tôi cũng rời khỏi nơi này. Bất quá nếu có thể cưới được Nhạc Từ, như vậy mười năm sau trở về nơi này một chuyến cũng không có gì.
Lúc này Lâm phu nhân cùng mẹ tôi cười không biết nói cái gì, vừa đi ra ngoài phòng.
Nhạc Phượng đột nhiên cười nói: "Này, Lý Quan Ngải, sau này xem ra phải điều chỉnh lại rồi. Nhạc Từ làm vợ của ngươi, ta làm mẹ vợ của ngươi!
Lúc ấy tôi cũng không biết "mẹ vợ" là cái gì, cho nên cũng không đáp lại được.
Chỉ thấy mặt Nhạc Từ trướng đến đỏ bừng, giống như ta nói không ra lời.
Chuyện tương lai ta cũng không muốn đi để ý.
Ta hiện tại chỉ cần có thể nhìn thấy quần lót của Nhạc Phượng là được.
Ta lại nghĩ, nếu ta thật sự sẽ cưới Nhạc Từ, như vậy quan hệ giữa ta và Nhạc Phượng sẽ biến thành như thế nào?
Nghĩ đến đây, ta liền chịu không nổi.
Tôi ho mạnh lên, Nhạc Phượng và Nhạc Từ thấy thế cũng hoảng sợ.
Nhạc Từ ở bên cạnh luống cuống tay chân, không ngừng xoa lưng cho ta.
Ta thừa thế cúi xuống phía trước, một bên ho một bên gối ở giữa đùi Nhạc Phượng, hai tay sờ loạn sờ, đem quần lót của Nhạc Phượng sờ thấu triệt triệt.
Sau đó tôi ngừng ho, Nhạc Từ khuyên tôi về nhà nghỉ ngơi, không nên ngã bệnh.
Nhạc Phượng thì kéo kéo làn váy của mình, theo muội muội khuyên ta về nhà.
Tôi biết hành vi xấu của mình đã đạt tới, vì vậy liền nói lời tạm biệt với họ.