thê tử yêu đương, sát vách lão vương
Chương 2 nhạt nhẽo
Một năm kế tiếp, sự nghiệp của tôi tăng lên rất nhanh, mua nhà, có ổ nhỏ của mình, cũng mua xe của mình, mà vợ ở công ty bọn họ cũng phát triển không ngừng, từ một nhân viên văn phòng làm được quản lý mua sắm hôm nay, thu nhập cũng có tăng lên trên diện rộng, làm mua sắm mọi người đều hiểu, có rất nhiều thu nhập màu xám có thể lấy, tiền hoa hồng của nhà cung cấp a, điểm trở lại a, thẻ siêu thị ngày lễ ngày tết a, hàng tết a cung ứng không dứt, đơn vị vợ tôi là làm hạng mục xây dựng đất đai, công trình lớn một năm có thể làm thành tích mấy trăm triệu, bởi vậy vài điểm hoa hồng liền có thể dựa lưng vào chi tiêu một năm của chúng tôi, mà công ty của tôi cũng vậy Cây đại thụ hóng mát, cũng bởi vì quan hệ với vợ mà làm mấy hạng mục của công ty bọn họ, công trình là phải kéo dài tiền, mà khoản nợ ứng thu ở chỗ tôi, vợ luôn là người đầu tiên đệ trình lên cho tôi, Bình thường trong vòng một tháng tôi có thể nhận được toàn bộ, bởi vậy tôi cũng làm rất sinh động, mỗi lần sau khi công ty bọn họ trả tiền, chị Uông đều gọi điện thoại tới hỏi có nhận được không, tôi đương nhiên là thật lòng cảm ơn chị Uông đã chiếu cố, chị Uông luôn nói những lời giống nhau, làm thật tốt, làm tốt sẽ không thiếu chị, từ từ, sự cảnh giác của tôi đối với chị Uông cũng chậm rãi thấp xuống.
Mà tôi và bà xã vẫn muốn có một đứa con, bất quá bà xã vẫn luyến tiếc cương vị này, tôi cũng cảm thấy nếu bà xã sinh con thì sợi dây này của tôi nói không chừng liền đứt, bởi vậy cũng không có dục vọng mãnh liệt muốn có con, cha mẹ ở quê nhà bức tôi không được, luôn gọi điện thoại tới thúc giục muốn ôm cháu, mà phương diện sinh hoạt tình dục tôi liền có chút dục cầu bất mãn, bà xã bởi vì đêm hôn lễ đó có lẽ là có bóng ma, ép buộc tôi mỗi tuần chỉ có thể tới một lần súng thật đạn thật, còn lại đều lấy tay giúp tôi giải quyết, bất quá, sự nghiệp khởi bước, người tự nhiên càng ngày càng bận rộn, tôi cũng không có yêu cầu mãnh liệt, cứ như vậy qua thời gian hơn một năm.
Ngày 7 tháng 9 năm 2014, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ ngày này, ngày đó có lẽ chính là khởi điểm của tất cả những gì tiếp theo.
Ngày đó tôi nhận được một cú điện thoại của chị Uông, nói là một hạng mục ở Thanh Đảo, khoản thu của công ty họ đã được sửa lại từ một tháng trước, bây giờ vẫn chưa lấy được, mà trong đó bên A có dị nghị đối với tài liệu mà họ cung cấp, thật ra thì các anh em làm hạng mục đều hiểu, nói là có dị nghị, thật ra thì bên thi công không hầu hạ bên A đúng chỗ, cố ý bới móc ở đó, mà trong đó lại dị nghị thì có một ít thép của tôi, nói là tham số quy cách không chi tiết, phải cung cấp báo cáo kiểm tra đo lường tỉ mỉ và báo cáo chứng thực quốc gia, những chuyện này trước kia cũng từng xảy ra, đều là hỏi nhà máy sản xuất lấy email hoặc là gửi qua bưu điện là được, mà lần đó chị Uông nói với tôi cần Tự mình đi qua nói chuyện với bên A một chút, trong điện thoại tôi cũng không nghi ngờ có anh ta, muốn qua thì qua đi, cũng hơn một tháng không đi công tác, Vừa lúc đi ra ngoài lưu manh, buổi tối trong khách sạn tìm một phòng xông hơi gì đó, bồi thường một chút bà xã bình thường không cho em trai ruột của tôi ăn no, liền đáp ứng chị Uông đi qua, chị Uông hẹn thời gian với tôi nói sẽ sai nhân viên tài liệu và quản lý hạng mục phía dưới của bọn họ đi cùng tôi, cũng nói chị ấy cùng nhau đặt hết hành trình sai lầm và khách sạn của chúng tôi, đến lúc đó lúc vay tiền trực tiếp khấu trừ bên trong, tôi vừa nghĩ như vậy cũng rất bớt việc, liền đáp ứng.
Ngày 10 tháng 9, tôi từ biệt vợ sớm, sau đó đến nhà ga, gọi điện thoại cho quản lý hạng mục và nhân viên tài liệu của công ty vợ, ai ngờ, bọn họ đều nói cho tôi biết lần này bọn họ đều được ông Phùng sắp xếp đi Sơn Tây, không qua được, những người khác cũng đều bị sắp xếp đi, lần này bộ phận tài liệu và bộ phận dự án đều không thể phái người ra mặt, tôi vừa nghe thứ này một mình tôi đi bên A cũng không biết đi cũng uổng phí, lúc đang chuẩn bị quay về công ty, xa xa chợt nghe thấy một giọng nữ từ xa hô, Hiểu Lam Hiểu Lam (tôi tên Thiệu Hiểu Lam), tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chị Uông đi về phía tôi, chị ấy mặc một bộ không tay áo Váy liền áo màu xanh lá cây, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác.
Uông tỷ, sao chị lại tới đây?
Hiểu Lam à, hạng mục Sơn Tây lần này của công ty cũng xảy ra vấn đề, hạng mục kia lớn, lão Phùng phái tất cả nhân viên liên quan đến hạng mục tới đó, lần này chỉ có thể tôi cùng cô đi Thanh Đảo giải quyết vấn đề.
Cái gì a, tỷ tỷ là tài vụ a, lại không hiểu vấn đề kỹ thuật gì, tỷ đi có ích lợi gì a!
Khinh thường tỷ tỷ phải không, tỷ tỷ tuy rằng không hiểu mấy thứ này của các ngươi, bất quá tỷ tỷ bên Thanh Đảo bên kia có người a, nếu không lão Phùng làm sao dám phái ta đi giải quyết đây, phải không?
Cũng đúng, tỷ tỷ đại giá quang lâm nào có chuyện không giải quyết được, ta nịnh nọt nói.
Tiểu dạng, nhìn ngươi tuổi còn trẻ, lần này đi theo tỷ tỷ ra ngoài dẫn ngươi kiến thức phong thái của tỷ tỷ năm đó đi theo lão Phùng tranh giành giang sơn.
Nhất định phải vậy, đi thôi tỷ tỷ.
Nói xong tôi đưa tay làm thủ thế mời, ngài mời trước, tôi đưa tay làm thủ thế mời, ngài mời trước, tôi lấy hành lý cho ngài, hai người cứ như vậy lên đoàn tàu được thiết kế này.
Trên xe lửa bà xã còn gửi wechat cho tôi, nói sau khi cô ấy đến công ty, nghe nhân viên bọn họ nói, ông Phùng bọn họ dẫn đội suốt đêm chạy tới Sơn Tây, không có biện pháp để chị Uông cùng tôi đi Thanh Đảo công tác, còn để cho tôi phát huy ra bản sắc đàn ông của mình, muốn chiếu cố chị Uông thật tốt, bình thường chị Uông đối với nhà chúng tôi cũng vô cùng chiếu cố vân vân.
Đó là nhất định, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, tôi nhất định sẽ mang chị Uông về công ty các anh nguyên vẹn.
Sau khi xuống xe lửa, tùy ý gọi chút cơm trưa.
Chị Uông, chị xem nên đến khách sạn cất hành lý trước hay là trực tiếp đến bên A để tôi hỏi.
Ở khách sạn gì chứ, hiện trường mỗi hạng mục của chúng ta đều có văn phòng tạm thời, Thanh Đảo bên này là vui vẻ nhất, lão Phùng ở chỗ này có biệt thự, cách bên A không xa, vốn các cậu tới đều an bài ở trong biệt thự, lần này chỉ có hai chúng tôi tới, hai chúng tôi ở đó, nhiều phòng lắm, mười mấy người ở cũng không thành vấn đề.
Chị à, một tiểu tử như em ở cùng chị không được tốt lắm, nếu không em thuê khách sạn đi.
Ta đi, ngươi cái tiểu mao hài, ta cũng có thể làm mẹ ngươi, sao lại có nét mực như vậy, nơi này ngươi cũng không quen cuộc sống nơi đây, còn sợ tỷ tỷ ăn ngươi hay sao.
Không phải không phải, ta không phải ý này, ta là cảm thấy như vậy không tốt mà thôi.
Hiểu Lam không có việc gì, em ở phòng khách lầu một, anh ở phòng lầu hai, biệt thự lớn như vậy trước kia đều là lão Phùng ở cùng anh, lần này thật để cho anh một mình anh còn có chút sợ.
Được rồi, tỷ tỷ, nếu không tỷ cảm thấy muội vướng bận, mấy ngày nay muội sẽ ở lại với tỷ.
Một đường im lặng đi tới Phùng lão đầu biệt thự, khoan hãy nói, trang hoàng thật đúng là lịch sự tao nhã, toàn Trung Quốc thiết kế, hơn 500 bình, lầu trên lầu dưới thêm một khối được có 6 gian phòng, thật đúng là đủ mười người ở.
Ta liền muốn Lưu mỗ mỗ đi vào đại quan viên nhìn xem nhìn xem, cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.
Đi Hiểu Lam, chúng ta phải không có thời gian, người bên A đang chờ, đồ đạc thu dọn xong thì đi đi, mấy ngày nay có người xem đấy, Uông tỷ nói.
Hai người tôi cất hành lý xong, ra cửa lái xe lão Phùng giữ lại một đường đi tới văn phòng bên A, bên A có một người đàn ông trung niên tiếp đãi chúng tôi, chừng bốn mươi tuổi, chị Uông gọi anh ta là Tiểu Hà, nhìn dáng vẻ rất quen thuộc với chị Uông.
Ôi, gió gì thổi Uông đại mỹ nhân của chúng ta tới vậy, lão Phùng gần đây khỏe không, sao lần này lại xuất động Uông tỷ đại giá vậy?
Ta kháo, ngươi cái mông ngựa này, Uông tỷ tùy tiện thấy thế nào cũng không thể coi là Uông đại mỹ nhân, tuy nói da Uông tỷ rất trắng, tục ngữ nói một trắng che ba xấu, bất quá, chỉ có làn da lỏng lẻo của Uông tỷ, hai cái túi mắt đều sắp đến mũi, nhìn tùy tiện như thế nào cũng phải có 160 cân, phỏng chừng, toàn thân trên dưới, chỉ có đôi ngực nổ kia đủ cho ngươi chơi một năm, ta nghĩ những lời này của Tiểu Hà, thiếu chút nữa không đem nước uống phun ra.
Tiểu Hà ngươi, ngươi sẽ bị mù mấy phen, gan lớn đúng không, dám đùa giỡn tỷ tỷ ta, Uông tỷ cười hồi đáp.
Nào có nào có, vừa nhìn Uông tỷ ngài lúc còn trẻ chính là một đại mỹ nhân, ta chính là tuổi quá nhỏ, ta lại tăng mười mấy hai mươi tuổi, ta nhất định cùng lão Phùng đến cạnh tranh công bằng, thề phải bắt được ngài.
Đi đi đi, ít đến, chỉ biết ba hoa, không thấy ta còn mang theo tiểu thịt tươi trẻ tuổi hơn đến sao, vậy kịp phản ứng tiểu tử ngươi.
Đúng đúng đúng, tôi có mắt không nhìn Thái Sơn, không biết tiểu tử này là vị đại thần nào a, Uông tỷ ngài cũng không giới thiệu giới thiệu.
Đây là Hiểu Lam, nhà cung cấp vật liệu của chúng tôi, nói chính sự đi, khoản tiền dự án này của các anh đã kéo dài một tháng rồi, trước kia hợp tác cũng không như vậy, lão Phùng bên kia nên chuẩn bị cũng không ít, lần này đến tột cùng là nguyên nhân gì biến thành như vậy a, các anh nói cốt thép có vấn đề, đây không phải sao, tôi mang Hiểu Lam đến, cậu ta theo chúng tôi làm vật liệu hơn một năm nhưng cho tới bây giờ chưa từng làm giả, có gì nghi ngờ lần này chúng tôi tán gẫu triệt để chứ chị Uông dò hỏi.
Tôi nào dám không trả tiền cho các anh, lần này cũng thật trùng hợp. Thứ nhất, trước kia tài liệu đều có ba giấy chứng nhận. Lần này, cũng không biết lúc bộ phận vật liệu của chúng tôi kết nối với nhau thì đứa trẻ nào đã làm mất tất cả tài liệu. Thứ hai, khoản tiền này của chính phủ cũng kéo theo chúng tôi. Nhưng không sao đâu chị Uông, các anh đã tới rồi. Tiền đâu không ít. Cuối tháng này nhất định sẽ đến tài khoản của chị. Giấy chứng nhận tài liệu này. Phiền toái cậu nhóc này qua bộ phận vật liệu giao một chút. Đi theo trình tự, lần này để cho các anh tới, chủ yếu là em trai nhớ chị Uông. Buổi tối cũng không thể có việc gì. Tôi hẹn với bộ phận quy hoạch của chính phủ Lý, chị Còn có tiểu bang bọn ta, mấy người chúng ta cùng nhau buổi tối tụ tập ở Thuận Hải Lâu, ta bên này cũng chuẩn bị nhìn chằm chằm Lý Xử đòi tiền, đến lúc đó Uông tỷ cũng giúp đỡ nói.
Được, như vậy, Hiểu Lam, cậu qua bên tài liệu làm hết thủ tục của cậu đi, tôi và Tiểu Hà tìm một chỗ ngồi ôn chuyện, cậu lái xe về biệt thự trước đi, buổi tối gọi xe đến Thuận Hải Lâu cùng nhau ăn cơm.
Được được, chị Uông, chị bận trước đi, em đi trước trình tự, buổi tối hay là em lái xe tới đây đi, đón chị cũng tiện mà.
Đánh đi, buổi tối một ván này phỏng chừng cũng phải đi mấy chén, không có việc gì.
Vốn tưởng rằng thuận lợi như thế ta có thể thu được tiền, ai sẽ biết, buổi tối sẽ là một hồi hồng môn yến chứ.