thanh xuân là không quay lại mộng
Chương 1
Đó là năm thiên niên kỷ, tôi trở thành một sinh viên chuyên ngành, và thành tích học tập của tôi rất bình thường, đặc biệt là toán học.
Khi còn bé thể chất của tôi tương đối tốt, cũng có sức mạnh vô cùng sùng bái đối với nhân vật điện ảnh và truyền hình loại mãnh nam, cho nên tôi thích đi khắp nơi chơi đến đại viện khác tìm những đứa trẻ khác đánh nhau, ngày đó vì đoạt địa bàn mà thể hiện sức mạnh vô địch, nhân tiện luyện tập công phu quyền cước, tuy rằng tôi có chút lăn lộn nhưng phương diện văn học hơi có một chút thiên phú, từ nhỏ tôi đã thích đọc sách, thích mặc sức tưởng tượng trong biển chữ viết, điều này cũng làm nền cho một số chuyện xảy ra sau này.
Tháng chín vẫn là mùa hè trời rất nóng, tôi đến trường đưa tin ngồi ở trong lớp nhìn tất cả những khuôn mặt xa lạ, trong lòng tôi nghĩ ba năm tới những người này đều sẽ là bạn học của tôi, nhìn khắp nơi kỳ thật chính là vì nhìn xem có nữ sinh nào đẹp mắt hay không, nhìn hai vòng xuống phát hiện trong lớp không có nữ sinh nào đặc biệt xinh đẹp đại bộ phận đều tương đối bình thường, chỉ có mấy nữ sinh coi như là không tệ cảm thấy rất buồn bực trong lớp sao không có đại mỹ nữ, nhưng còn có mấy người xem như không tệ coi như là có xem.
Lúc nhìn trái nhìn phải, chủ nhiệm lớp bắt đầu điểm danh, sau đó chính là bộ sách cũ nói một đống lớn bản lĩnh bắt đầu phát sách, viết tên mình vào trong ngăn kéo rồi bỏ vào nhà chơi.
Cứ như vậy giống như tất cả thời sinh viên, đúng giờ đến trường học làm quen với bạn bè mới, dần dần cũng có mấy người bạn thân chơi cùng nhau, có một ngày tôi và hai người bạn thân trong lớp là Vương Cường và Hồ Trung Minh trốn ở trong xe phía sau trường học hút thuốc lá mới đốt Hồ Trung Minh liền hỏi Vương Cường: "Nói chuyện thế nào rồi?
Ta vừa nghe có chút buồn bực, ta liền hỏi Hồ Trung Minh: "Ngươi nói cái gì nói cái gì?
Hồ Trung Minh cười nói với tôi: Này, Vương Cường, bị một học tỷ coi trọng muốn cùng hắn nói chuyện yêu đương.
Tôi nhìn về phía Vương Cường nói: Mẹ kiếp! Còn có loại chuyện này a, thế nào ngươi cùng học tỷ kia nói chuyện?
Vương Cường cười nói với chúng tôi: Nói đi sao không nói nữa, hơn nữa học tỷ này lớn lên cũng rất đẹp mắt.
Hồ Trung Minh cười: Cậu nhanh lên rồi cô ấy trở về nói với tôi một chút.
Vương Cường ha ha cười một tiếng: Được, tìm một thời điểm trong nhà tôi không có ai hoặc là trong nhà cô ấy không có ai.
Tôi nhìn Vương Cường trong lòng chỉ có một cảm thụ con mẹ nó sao lại có bạn gái dễ dàng như vậy.
Khoảng hai tuần sau khi tan học, mấy người chúng tôi đều hẹn đến công viên nhỏ phía sau trường học hút thuốc khoác lác, đến công viên nhỏ chia thuốc xong liền bắt đầu nói chuyện phiếm, Hồ Trung Minh ngồi ở bên cạnh tôi chọc Vương Cường bên cạnh anh ta: Vương Cường nói chuyện phiếm chưa?
Vương Cường cười gật đầu: Trời ạ, là cô ấy chủ động.
Vừa nói mọi người lập tức hăng hái nhao nhao hỏi: Ngày nào?
Ở đâu?
Cô chủ động như thế nào?
Vương Cường cười trả lời: Cuối tuần trước người nhà cô ấy đều đi ra ngoài, cô ấy hẹn tôi đến nhà cô ấy, không bao lâu sau liền kéo tôi lên giường, là cô ấy lên giường với tôi.
Tôi nghe xong trong lòng nghĩ: Chết tiệt! Chị chính là chị thật con mẹ nó chủ động.
Lúc này những người khác còn nói thêm: Nói tỉ mỉ một chút a, làm sao làm tình a.
Vương Cường vẻ mặt cười dâm đãng nói: Nàng đem ta kéo lên giường sau đó vẫn hôn môi, sau đó lôi kéo tay của ta sờ ngực của nàng, sau đó nàng đem quần áo của ta toàn bộ cởi ra, chính nàng cũng cởi ra, sau đó ngồi lên tự mình động một hồi lại để cho ta đứng lên, nàng nằm xuống để cho ta ở phía trên ngày nàng.
Những người khác sau khi nghe xong đều có chút hưng phấn, lúc này lại có người hỏi: Ngày mấy lần?
Những người khác vừa nghe: Đúng ngày mấy lần?
Vương Cường: 2 lần.
Mọi người nghe xong đều tỏ vẻ rất hâm mộ, lúc này tôi hỏi Hồ Trung Minh: Còn cậu có bạn gái không?
Hồ Trung Minh nhìn về phía tôi gật gật đầu: Có a không phải trường học của chúng ta mà là trường học trước kia của ta.
Tôi cười nói: Các cậu thật trâu bò đều có bạn gái.
Hồ Trung Minh cười nói: Đừng nóng vội, ở trong trường học nhìn trúng cô gái nào cậu nói với tôi tôi giúp cậu đi nói với người ta.
Tôi cười nói với Hồ Trung Minh: Anh, đi đi, em mời anh uống nước ngọt.
Vương Cường vừa nghe lập tức nói: Tôi cũng muốn.
Ta ôm Hồ Trung Minh đứng lên nói: Ngươi có đám thính giả kia bảo bọn họ mua nước cho ngươi uống đang nói rất nhiều chi tiết cho bọn họ nghe, ta mời Minh ca uống nước một mình, đi theo Minh ca cẩn thận tảng đá dưới chân đừng vấp!
Lần này sau đó tôi bắt đầu lưu ý nữ sinh các lớp khác trong trường, đáng tiếc là đều không coi trọng, cứ như vậy qua gần nửa học kỳ, có tiết toán trên trời, tôi cũng nghe không lọt, liền nhìn lung tung khắp nơi, trong lúc lơ đãng phát hiện một nữ sinh ngồi ở phía trước bên trái đang nằm sấp ngủ, khom lưng, quần áo sau lưng kéo ra một ít quần jean trắng như tuyết, xương sống thắt lưng hơi phồng lên một ít, mơ hồ hình như là quần lót màu hồng nhạt, tôi vẫn nhìn chằm chằm phong cảnh này đối với nam sinh thời học sinh vẫn rất có lực sát thương, nhìn phía dưới cũng có chút nóng lên, tôi thật dễ dàng kích động a.
Sau khi chuông tan học vang lên, cô bạn học nữ này cũng tỉnh dậy, đứng lên duỗi lưng một cái, sau đó đi ra khỏi lớp, tôi vẫn nhìn mái tóc dài xõa vai, dáng người cân xứng, khoảng 162, ngực khoảng chừng B không gầy cũng không béo, nhưng chân cô ấy thẳng tắp thon dài rất đẹp, khi đó tôi còn không biết thưởng thức vẻ đẹp của một người phụ nữ như thế nào, chỉ là một mực liền biết sau lần này nhìn ngực, tôi đột nhiên phát hiện chân của phụ nữ cũng có thể đẹp như thế, có sức hấp dẫn đi theo tôi liền đứng lên, cố ý đi đến bên cạnh bàn học của cô ấy nhìn tên cô ấy (tôi là người có một tật xấu, người tôi không tiếp xúc nhiều tôi cũng sẽ không nhớ tên người khác) Trên sách vở trên bàn cô ấy viết Chu Vũ Manh, trong lòng tôi hắc một tiếng, cái tên này còn rất dễ nghe sao~sau lần này tôi liền bắt đầu chú ý nữ sinh này, lưu ý một ít thói quen của cô ấy, để ý một ít quần áo của cô ấy, thông qua gần nửa tháng quan sát, tôi phát hiện Chu Vũ Manh tuy rằng không tính là đại mỹ nữ, nhưng mặt trái xoan sáng ngời, miệng to nho nhỏ, rất đáng yêu, chính là mũi không cao lắm, tôi dần dần nắm giữ một ít thói quen và quy luật hành vi của cô ấy, thói quen sau tiết học thứ hai buổi sáng uống một ly sữa chua, buổi trưa sẽ ở trong trường ăn cơm trưa, sau đó ngủ một hồi buổi chiều trước tiết học sẽ đi toilet một lần, mỗi lần tan học đều có một nữ sinh khác cùng cô ấy Cùng nhau đi bộ về nhà, cô thường quên mang bút, thường hỏi bạn học bên cạnh mượn bút rồi trả lại cho người ta, và hầu hết bút cô dùng đều màu hồng. Sau khi tin tức cơ bản, tôi cảm thấy tìm một cô gái như cô ấy, dáng người rất tốt, chân dài, làn da trắng nõn, hôn lên nhất định sẽ rất sảng khoái, nghĩ đến những điều này, tôi liền thay đổi rất hưng phấn, tan học, tôi liền chạy đến cửa hàng văn phòng phẩm trước cổng trường học, cố ý chọn ra 10 cây bút màu hồng khác nhau, nhân lúc cô ấy quên mang bút đến trường học, tặng cho cô ấy, nhân lúc cô ấy quên mang theo 10 cây bút này, tôi về đến nhà nằm ở trên giường, hưng phấn nghĩ đến khi cô ấy nhận được bút, bị tôi cảm động, sau đó đồng ý làm bạn gái của tôi, sau đó chúng tôi thừa dịp trong nhà không ai ở trên giường hôn môi thân mật, vuốt ngực cô ấy, sau đó cởi quần lót màu hồng của cô ấy, tôi cắm vào trong lồn nhỏ của cô ấy, nghĩ đến những thứ kích động phía dưới tôi đều kích động Sắp nổ rồi.
Ngày hôm sau, đến trường tôi bắt đầu chờ đợi cô ấy quên mang bút đến trường, nhưng sự tình vĩnh viễn sẽ không phát sinh theo suy nghĩ của anh, hôm nay cô ấy mang bút theo.
Tôi rất thất vọng, vì sao hôm nay cô ấy nhớ mang bút đến lớp, sau khi tan học mấy người Hồ Trung Minh gọi tôi đi hút thuốc trốn ở góc sân thể dục Hồ Trung Minh nhìn tôi hỏi tôi: Cậu làm sao vậy, không yên lòng?
Tôi trở lại: Cậu có biết tuần trước Vũ Manh trong lớp không?
Hồ Trung Minh: Biết rồi, làm sao vậy?
Tôi: Tôi thích cô ấy, tôi muốn cô ấy làm bạn gái tôi.
Nói xong lời này, Hồ Trung Minh Yên cầm trên tay cũng quên hút, nhìn chằm chằm ta một hồi lâu mới lên tiếng: Ta kháo!
Anh thích cô ấy à? Ha ha ha ha, có phải muốn ta giúp ngươi đi thổ lộ hay không?
Tôi: Không, tạm thời, không cần tôi muốn tự mình thử xem.
Nếu thật sự không được ngươi lại giúp ta đi nói.
Hồ Trung Minh: Ừ, cần gì thì mở miệng với anh em, đây đều là chuyện nhỏ, ha ha ha.
Bất quá, ta có thể nói cho ngươi biết mấy người mập mạp bọn họ thường xuyên tán gẫu về nàng, nói nàng da trắng chân dài ngày lên nhất định rất hăng hái, ha ha ha, ngươi cư nhiên cũng không biết.
Tôi: Hả? Mẹ kiếp! Còn chuyện này? Mập mạp ngươi lại đây một chút.
Lúc hút thuốc đúng lúc mập mạp trong lớp cũng nghe thấy tôi gọi hắn lập tức tới.
Bàn Tử: Này, có chuyện gì gọi tôi vậy?
Tôi: Bàn Tử, nghe nói mấy người các cậu thường xuyên nói chuyện phiếm nói Chu Vũ Manh?
Mập mạp: Đúng vậy, làm sao vậy?
Tôi: Không có gì tôi chỉ hỏi một chút nhưng cũng không có gì, tôi chỉ coi trọng Chu Vũ Manh.
Bàn Tử có chút giật mình nhìn tôi: Chết tiệt, thật sao?
Ha ha ha ha, mấy anh mau tới đây có sự kiện lớn tuyên bố.
Bàn Tử quay đầu lại gọi mấy bạn học hút thuốc lá khác tới, mấy người mơ hồ nhìn Bàn Tử hỏi: Bàn B có chuyện gì vậy?
Đại sự gì a?
Bàn Tử cười nói: Này, Duệ Kỳ coi trọng Chu Vũ Manh ha ha!
Mấy người khác vừa nghe: Mẹ kiếp Duệ Kỳ ca, anh có thể a, chúng tôi sẽ chờ hút thuốc mừng của anh.
Tôi: Còn chưa được đâu, đúng rồi, nghe nói mấy người các cậu thường xuyên ở sau lưng nói chuyện của Vũ Manh phải không?
Bàn Tử lúc này nói: Ha ha, đó đều là lúc nhàm chán tán gẫu vớ vẩn, hơn nữa anh không biết sao, em và Vũ Manh là bạn học tiểu học.
Tôi vừa nghe liền hăng hái: Mẹ kiếp, Bàn Tử tới đi, anh mời cậu uống nước cậu nói với tôi một chút.
Nói chuyện xong tôi liền kéo Bàn Tử đến siêu thị nhỏ trong trường học mua nước, mua nước xong nhìn Bàn Tử mở coca ra uống một ngụm lớn, tôi bảo Bàn Tử nhanh chóng nói với tôi, nhưng lúc này chuông lên lớp vang lên vẻ mặt Bàn Tử cười ngây ngô: Ha, đi học rồi, chờ sau tiết học này tôi sẽ nói với cậu.
Tiếp theo một đường chạy về lớp, vẻ mặt tôi buồn bực 10 phút này sao lại nhanh như vậy, mẹ kiếp!
Tôi buồn bực trở lại lớp, lúc đi ngang qua Chu Vũ Manh, tôi vẫn dùng ánh mắt liếc cô ấy, kết quả người ta cũng không nhìn tôi ngồi vào chỗ ngồi, lại phát hiện mấy người Hồ Trung Minh cười không ngừng với tôi, đặc biệt là trong miệng Bàn Tử còn không tiếng động nói: Sau khi tan học, tiếp tục.
Ta con mẹ nó vẻ mặt buồn bực quên đi ngủ một giấc đi.
Tiếng chuông vang lên, tôi ngáp dài khom lưng ngẩng đầu nhìn một chút, đột nhiên thấy Bàn Tử ngồi ở phía trước nhìn tôi chằm chằm nói: Bàn Tử, con mẹ nó cậu nhìn tôi chằm chằm làm gì?
Bàn Tử cười như đóa hoa nói với tôi: Anh, thêm một chai coca nữa, em sẽ kể cho anh nghe câu chuyện của Chu Vũ Manh.
Lúc này tôi mới nhớ ra mẹ nó đúng, tôi bảo Bàn Tử nói với tôi chuyện của Chu Vũ Manh.
Mập mạp, con mẹ nó nói mau!
Bàn Tử: Anh, coca, tới tay, nói ngay đi.
Tôi vừa nghe.
Mẹ kiếp, anh còn muốn tống tiền tôi, tôi kéo Bàn Tử đến bên cạnh, cánh tay khép lại kẹp lấy cổ Bàn Tử: "Anh có nói hay không?"
Bàn Tử bị tôi siết đến khó chịu khàn khàn gọi tôi nói, tôi nói tôi buông Bàn Tử ra, sau đó ủy khuất nói: Anh, sau khi nói xong anh mua cho em một chai coca được không?
Ta hắc hắc cười: Được a, nhưng nếu ngươi nói không phải ta muốn ta con mẹ nó đem ngươi đánh thành đầu heo.
Bàn Tử hắc hắc cười ngây ngô Hảo Hảo, nhất định Bàn Tử đã nói với tôi những chuyện hắn biết hồi tiểu học, nhưng nói tới nói lui đều là chuyện thời thơ ấu, tất cả đều không có bất kỳ dinh dưỡng gì, cái gì mà khi còn bé cô ấy thích khóc a, luôn thích mặc váy công chúa a, bị tiểu nam sinh nào đó khi dễ a, tôi càng nghe càng nổi giận, biểu tình trên mặt cũng càng ngày càng bạo tẩu.
Bàn Tử ở trước mặt tôi nói không ngừng, nói xong hắn cũng cảm giác được không thích hợp, nhìn mặt tôi:
Anh, sao vậy? Em nói không đúng sao?
Tôi: Béo B, con mẹ nó tôi không biết cậu nói có đúng hay không, chỉ có chính cậu biết đúng hay không, nhưng tôi rất khẳng định một điểm là cậu lại nói những chuyện vô dụng này, giây tiếp theo, con mẹ nó tôi không đem cậu đè xuống đất gọi cha tôi liền theo họ cậu!
Bàn Tử nhìn bộ dáng sắp bùng nổ của tôi, luống cuống, lập tức nói đừng nóng đừng nóng, tôi suy nghĩ một chút, đúng rồi, hồi cấp hai Vũ Manh hình như đã từng yêu đương một lần.
Tôi vừa xuống hứng thú, tôi fuck nha đầu này sơ trung đã yêu đương rồi.
Tôi: Mập mạp, cậu nói nhanh lên, nếu không lại đi học nữa!
Bàn Tử suy nghĩ một chút rồi nói: Lúc học trung học cơ sở tôi và cô ấy đã không còn học cùng một trường nữa, nhưng chỗ ở của tôi không xa nhà cô ấy, hơn nữa trẻ con trước cửa nhà đều biết nhau, gần như đều là học trung học cơ sở gần đó, nghe một người bạn của tôi nói qua Chu Vũ Manh và một cậu bé trong lớp bọn họ nói chuyện yêu đương hình như còn lên giường.
Bàn Tử nói xong nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng nhìn chằm chằm Bàn Tử, sau đó tôi hỏi: Vậy là xong rồi?
Còn những người ở phía sau?
Mập mạp: Nhiều như vậy a, phía sau chính là chúng ta hiện tại lại ở cùng một lớp a.
Những chuyện khác ta cũng không biết a.
Tôi: Mập mạp, con mẹ nó cậu chơi với tôi à?
Chỉ chút chuyện rắm này ngươi cư nhiên còn hỏi ta muốn coca uống ta mẹ nó ngươi.
Nói xong ta liền đứng lên muốn đánh mập mạp.
Bàn Tử vừa thấy tôi ở bên bờ Bạo Tẩu gào thét một tiếng liền chạy thật nhanh.
Bàn Tử sau khi chạy đi, trong đầu tôi vẫn luôn nghĩ đến câu nói ngắn ngủi này giống như lên giường.
Mẹ nó, cư nhiên đã lên giường, con mẹ nó nhìn không ra a, ta trung học cơ sở còn chưa cùng người nữ hài lên giường đâu, nàng cư nhiên......
Bất quá mập mạp nói rất giống, như vậy chính là tên ngốc này hắn cũng không rõ ràng lắm a, hắn cũng là nghe nói a.
Nghĩ tới đây tôi đứng lên muốn đi ra ngoài hút điếu thuốc, nhưng chuông vào học lại vang lên mẹ nó, tôi buồn bực ngồi xuống nhìn Bàn Tử cẩn thận từng li từng tí đi vào nhìn tôi cười ngốc nghếch, tôi giơ nắm đấm lên với hắn, miệng không tiếng động nói: "Mẹ kiếp Bàn Tử, anh chờ đó cho tôi.
Sau chuyện này, mỗi ngày tôi vẫn chờ Chu Vũ Manh quên mang bút, trong lòng vẫn nhớ chuyện cô ấy yêu đương lên giường với người khác hồi cấp hai.
Cứ như vậy đợi ba ngày rốt cục vào ngày thứ tư, Chu Vũ Manh quên mang bút, cô ấy buồn bực hỏi bạn học nữ phía trước tôi mượn bút thì tôi móc ra một cái bút ký tên màu hồng nhạt hình như vẫn là mèo Hello Kitty, tôi cười nói với Chu Vũ Manh: Chu Vũ Manh, tôi có cây bút mới chưa dùng qua cậu cầm đi dùng đi!
Chu Vũ Manh quay đầu nhìn về phía mặt tôi hơi đỏ cúi đầu nói: Cảm ơn, tôi vẫn là hỏi người khác mượn đi.
Tôi:...... A không có việc gì a, đây là bút mới chưa dùng qua, anh cầm lấy dùng đi, màu hồng nhạt anh dùng đi.
Lúc này tôi lại xách nữ sinh ngồi trước băng ghế của bạn học, sau khi bị tôi đá cũng thông minh nói với Chu buồn bực: Vũ Manh cậu dùng bút mới đi, người ta rất tốt bụng, mau, sắp đi học rồi.
Chu Vũ Manh ngượng ngùng nói với tôi: Ồ, cám ơn.
Đưa tay nhận lấy bút.
Sau đó lập tức xoay người đối mặt phía trước.
Tôi nhìn Chu Vũ Manh ngốc nghếch cười hắc, còn rất ngại ngùng.
Lúc này một cục giấy nện vào người tôi, tôi ngẩng đầu nhìn lên là Hồ Trung Minh mập mạp bọn họ hướng về phía tôi cười trào phúng, tôi khoa tay múa chân với bọn họ: Tan học mẹ nó hút thuốc cư nhiên bị bọn họ toàn bộ quá trình nhìn phá hủy hình tượng của tôi, lúc này tôi lại đột nhiên nghĩ đến nữ sinh phía trước này rất hiểu chuyện a, phải cám ơn người ta tôi liền đưa tay vỗ vỗ nữ sinh phía trước, kết quả lúc vỗ không để ý áo ngực vỗ vào vai cô ấy đeo lên thân thể nữ sinh run lên, hơi xoay người nhìn về phía tôi: Làm sao vậy?
Duệ Kỳ?
Hả?
Cô ấy biết tên tôi?
Nhưng tôi lại căn bản không biết cô ấy tên là gì, tôi chỉ có thể ngây ngô cười: Cái kia vừa rồi cám ơn cô, buổi trưa tôi mời cô uống nước ngọt.
Nữ sinh này thẹn thùng cười: Không sao ha không cần cám ơn.
Nói xong liền xoay người lại, ta nhìn bóng lưng cô gái này đột nhiên phát hiện phía trước cô gái này rất loli a cái đầu không tính là cao nhưng là rất cân xứng mặc quần áo rất giống Nhật Bản trong anime những cô gái kia mặc thủy thủ phục a hơn nữa lớn lên rất nhỏ răng cảm giác rất oa oa y.
Tôi cư nhiên vẫn không phát hiện qua tôi nhìn bóng lưng của cô ấy lại nhìn bóng lưng của Vũ Manh, hắc, cô ấy tên là gì, sau khi tan học tôi phải nhìn một chút, sau khi tan học đứng lên phát hiện cô gái phía trước không đứng lên, tôi cũng không có biện pháp nhìn thấy bìa sách giáo khoa của cô ấy, liền không có biện pháp nhìn thấy tên.
Quên đi, đi hút thuốc trước đi, tôi vung tay lên với Hồ Trung Minh Vương, sau đó lại ngoắc ngoắc ngón tay với Bàn Tử, ý tứ cậu đi theo đến góc sân thể dục, người đầu tiên lên tiếng chính là Hồ Trung Minh cười nói với tôi: Mẹ kiếp, bộ dạng ngốc nghếch vừa rồi cậu cầm bút nhìn Chu Vũ Manh chỉ còn thiếu chảy nước miếng ha ha ha ha ha ha cậu là đồ ngốc.
Ta sờ sờ gáy: Ta vừa rồi không phải rất tự nhiên sao?
Bàn Tử lúc này cười nói: Ha ha, cậu không biết đâu, bộ dáng vừa rồi của cậu tựa như chó thấy xương hận không thể ăn một miếng, ha ha ha ha.
Ta vừa nghe ta fuck ngươi mẹ nó ngốc bức mập mạp ngươi dám nói lão tử.
Tôi đi lên đối diện Bàn Tử chính là một trận thao tác, Bàn Tử bị tôi làm cho liên tục cầu xin tha thứ, trong tay giơ một bao thuốc lá mời hút thuốc, tôi còn chưa thấy rõ là thuốc lá gì, Vương Cường vươn tay cầm bao thuốc lá trên tay: Tôi fuck Ngọc Khê, mập mạp mẹ nó cậu có tiền như vậy?
Mua Ngọc Khê hút.
Ta vừa nghe cái gì Ngọc Khê?
: Tôi nói mập mạp cậu rất có tiền a, sao không mời tôi uống coca chứ?
Lúc này Vương Cường đã đem thuốc lá chia cho mọi người, sau đó rất tự nhiên đem thuốc bỏ vào trong túi, mập mạp nóng nảy:
Trả lại thuốc lá cho tôi.
Vương Cường: Mẹ nó cậu có tiền như vậy, gói thuốc này mời anh em hút.
Hồ Trung Minh gật đầu tỏ vẻ đồng ý tôi gật đầu, những người khác gật đầu, mập mạp vừa thấy yếu ớt hỏi Vương Cường vậy anh trả lại tôi nửa bao thuốc lá này là tôi trộm được từ chỗ cha tôi.
Vương Cường lắc đầu: Không được, đứa con bất hiếu này cư nhiên trộm thuốc lá của ba cậu hút.
Tôi buồn thay cho bố cô.
Mập mạp: Vậy bảy điếu.
Vương Cường: Không được, 3 căn.
Bàn Tử: Chỉ có 7 cây, nếu không tôi thua thiệt quá.
Vương Cường: Thấy cậu đáng thương thì 5 cây, muốn thì lấy, không muốn thì cút.
Bàn Tử vẻ mặt uể oải đành phải chấp nhận, lúc này tôi đột nhiên nói với Vương Cường: Vương Cường, cho tôi thêm hai điếu thuốc.
Vương Cường nhìn tôi: Sao mới châm thuốc cậu đã hút hết rồi?
Tôi: Lát nữa ngồi chồm hổm hút thuốc, hôm nay tôi không mang thuốc tới.
Vương Cường móc Ngọc Khê ra, cầm hai điếu đưa cho tôi, Hắc Bàn Tử vẫn nhìn chằm chằm chúng tôi, rõ ràng là thuốc lá của hắn lại bị người ta cướp đi, khẩn cầu nửa ngày mới lấy lại được năm điếu, mà tôi cũng không khó khăn gì đã lấy được hai điếu từ chỗ Vương Cường, vẻ mặt mập mạp buồn bực.
Việc này làm cho tất cả mọi người rất vui vẻ hút thuốc, vẫn là Ngọc Khê đều rất thỏa mãn, chuông học cũng sắp vang lên, mọi người bóp điếu thuốc ném ra ngoài tường trở về phòng học, trên đường về phòng học, tôi cùng Bàn Tử đi ở phía sau cùng, tôi vỗ vỗ bàn tử, Bàn Tử quay đầu khó hiểu nhìn tôi, tôi đem hai cây vừa rồi muốn lấy ra đưa cho Bàn Tử, Bàn Tử lập tức hiểu được bộ dáng ngốc nghếch cười với tôi, bộ dáng kia làm cho tôi cảm giác hắn đều phải quỳ xuống cám ơn tôi.
Ta liếc hắn một cái: Ngu ngốc!
Bước nhanh vào phòng học.
Vào phòng học, đi ngang qua bàn học của Chu Vũ Manh tôi nhìn thấy cây bút màu hồng nhạt lẳng lặng đặt ở trên bàn, Chu Vũ Manh cúi đầu ở trong ngăn kéo cầm sách vở, tôi hắc hắc cười ừ, đây chính là tình yêu ha ha thoải mái.
Ngồi ở chỗ ngồi nhìn bóng lưng Chu Vũ Manh lại nhìn về phía bóng lưng phía trước, tôi đột nhiên nhớ tới vừa rồi lúc hút thuốc quên hỏi bọn họ cô gái ngồi phía trước tôi tên là gì, mẹ nó, người ta giúp tôi, tôi lại ngay cả tên người ta tên là gì cũng không biết, đầu óc đột nhiên vừa chuyển, tôi viết một tờ giấy không được sao, tôi tự mình hỏi miễn cho đám ngu ngốc kia chê cười tôi khai giảng mấy tháng, ngay cả tên bạn học ngồi ở phía trước tôi cũng không biết quá hủy hình tượng của tôi, mẹ không được, kiên quyết không thể cho đám ngu ngốc này biết việc này.
Xé một tờ giấy cắt xuống viết: Cảm ơn cậu đã giúp tôi, tôi còn không biết cậu tên là gì, buổi trưa cơm nước xong ca mời cậu uống coca ha cám ơn.
Lần này ta cẩn thận nhắm chuẩn địa phương vỗ nhẹ nhàng điểm xuống bả vai của nàng, nàng quay đầu nhìn về phía ta, ta đem tờ giấy đưa cho nàng nhỏ giọng nói ngươi mở ra xem.
Cô ấy nhận lấy tờ giấy quay đầu lại, ước chừng qua 5 phút tay cô ấy buông ra sau lưng, giữa ngón tay kẹp tờ giấy, tôi đưa tay đi lấy, kết quả lại không cẩn thận cầm lấy ngón tay cô ấy, trong nháy mắt cảm giác được bàn tay cô ấy rất khéo léo, lúc ngón tay tinh tế bắt lấy giống như không có xương thì vô cùng mềm mại.
Trong nháy mắt tôi ngây người, cô ấy giãy dụa một chút, tôi vội vàng rút tờ giấy ra xem trên đó viết "Tôi tên Vương Tĩnh, không cần khách khí, việc nhỏ một chuyện ha, còn có tôi không uống coca, tôi muốn uống trà sữa" phía sau còn vẽ một khuôn mặt tươi cười, tôi nhìn chữ của cô ấy, phát hiện chữ viết của cô ấy rất xinh đẹp tuyệt trần, tôi đối với người viết chữ đẹp đều có hảo cảm khó hiểu, tôi cười cười viết trên giấy "Trà sữa tốt, sau bữa trưa gặp ở siêu thị" Tôi lại gật đầu vai cô ấy đưa tờ giấy cho cô ấy.
Sau đó cô ấy cũng không trả lời tôi.
Ta ngồi nhìn bảng đen trước lão sư, ta đột nhiên phát hiện ta con mẹ nó cư nhiên ngay cả lão sư cũng không nhận ra ta chạy tới đây học là cái gì học...
Sau bữa trưa, tôi ăn một bát mì thịt bò ở ngoài trường trở lại phòng học phát hiện Chu Vũ Manh đã ghé vào bàn ngủ, trong lòng tôi nghĩ hắc, nha đầu này thật sự là ăn xong liền ngủ.
Tôi lại nhìn về phía trước chỗ ngồi của mình, đột nhiên nhớ tới chuyện hẹn Vương Tĩnh mời cô ấy uống trà sữa, tôi xoay người co cẳng bỏ chạy, sao trí nhớ của Bàn Tử lại kém như vậy, lúc này Bàn Tử vừa vặn ở chỗ ngồi mới ăn xong hai hộp cơm hộp lớn phát hiện tôi đang chạy ra ngoài vội vàng hô: Chờ tôi cùng đi.
Đến khi anh đứng dậy chạy ra cửa, tôi đã chạy đến siêu thị nhỏ.
Mẹ nó tên ngốc này náo nhiệt cái gì cũng muốn gom góp cũng không hỏi ta muốn làm cái gì đoán chừng là cho rằng ta đi hút thuốc đây.
Tôi nhìn về phía cửa siêu thị phát hiện Vương Tĩnh đang đứng ở cửa siêu thị dưới tán cây chờ tôi, sau khi tôi đến gần nhìn cô ấy, cô ấy liền ngốc hồ hồ nhìn tôi, tôi nhìn kỹ phát hiện cô ấy thật sự không cao đại khái 156 đi, nhưng ngũ quan của cô ấy rất tinh xảo nhìn kỹ thật đúng là rất đẹp mắt, hơn nữa bộ dáng lại có chút cảm giác răng non (nhiều năm sau tôi mới biết được đây chính là Loli điển hình) mà tôi có chiều cao 183, tôi đứng ở bên cạnh cô ấy thật sự rất kỳ quái.
Tôi sờ sờ đầu: Ha ha ngại quá, tôi ở bên ngoài ăn mì mới trở về, tôi đi dẫn cậu mua trà sữa, nói xong tôi dẫn Vương Tĩnh vào siêu thị, ở trước máy trà sữa nói: Cậu xem cậu muốn uống loại nào, cậu tự chọn Vương Tĩnh một chút rồi nói: Tôi muốn trà sữa trân châu nguyên vị không thêm đá.
Tôi rút tiền ra trả tiền, đột nhiên nghĩ đến việc mua cho bạn gái tương lai của tôi một ly, tôi đã nói: muốn hai ly giống nhau.
Sau đó tôi nói với Vương Tĩnh: Lát nữa tôi đi mua một chai coca.
Chờ sau khi tôi thanh toán xong, Vương Tĩnh cầm hai ly trà sữa đang chờ tôi, tôi nói: Đi tìm một chỗ mát mẻ uống đi, Vương Tĩnh gật gật đầu theo tôi đi tới hành lang trường học, sau khi ngồi xuống, tôi châm điếu thuốc mở coca ra hút một ngụm thuốc thoải mái uống một ngụm coca, Vương Tĩnh uống trà sữa nhìn tôi khó giải hỏi: Vì sao cậu mua trà sữa còn muốn uống coca?
Tôi vừa nghe liền nở nụ cười: Coca kia là ly trà sữa tôi uống, sau khi trở về chờ Chu Vũ Manh tỉnh cậu giúp tôi đưa cho cô ấy.
Vương Tĩnh: Ồ, như vậy à. Được rồi, tôi biết rồi.
Tôi: Cảm ơn! Anh thật tốt bụng. Sau này muốn uống trà sữa thì tới tìm tôi.
Vương Tĩnh: Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ đơn giản thôi, sẽ không phiền toái lắm đâu.
Tôi: Hả? Tại sao anh lại kéo dài âm thanh khi nói chuyện?
Vương Tĩnh: A, đó là bởi vì từ nhỏ tôi đã quen với việc trước khi học trung học cơ sở tôi đều lớn lên ở Đài Loan.
Đây là khẩu âm Đài Loan.
Tôi cũng muốn thay đổi, nhưng đôi khi người ta không thay đổi được.
Ngươi đừng để ý a.
Tôi: Tôi... Ha ha, em gái Đài Loan à, ha ha ha thật không nhìn ra được, xin lỗi nha.
Vương Tĩnh thấy tôi bắt chước giọng nói của cô ấy, mặt liền đỏ lên, cúi đầu uống trà sữa lắc lư hai bắp chân, tôi thấy cô ấy cúi đầu, tôi cũng chỉ có thể cười ha ha: Cô đừng nóng giận nha, tôi nói đùa với cô thôi.
Vương Tĩnh cúi đầu: Không sao, tôi biết cậu không cố ý.
Nói xong ngẩng đầu cười với ta, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu.
Tôi phát hiện cô ấy thật sự rất dễ xấu hổ, tôi cũng không nói chuyện, tôi uống coca hút thuốc, nhìn cô ấy phát hiện tuy rằng vóc dáng cô ấy không cao, dáng người cũng rất tiêu chuẩn, lồi lõm, hơn nữa chân rất cân xứng, không giống một số nữ sinh vóc dáng thấp bé, chân mập mạp, còn rất thô, làm cho người ta nhìn không tự giác sinh ra cảm giác chán ghét, tôi thẳng tắp đều rất phản cảm với nữ sinh như vậy, một chút cũng không biết cái gì gọi là ô nhiễm thị giác.
Tôi nhìn Vương Tĩnh, cô ấy mặc một chiếc váy xếp nếp màu đỏ sậm, trên người mặc một chiếc áo sơ mi có đường viền bông, cổ áo, chân đeo một đôi giày da màu nâu, một đôi vớ bông màu trắng có hoa văn, tôi nhìn bắp chân lúc ẩn lúc hiện của cô ấy, cảm giác rất đẹp, đôi vớ bông hoa văn màu trắng kia nhoáng lên một cái, trong lòng tôi đột nhiên ngứa ngáy, rất muốn sờ sờ chân cô ấy, nhìn bàn chân nhỏ của cô ấy, nghĩ đi nghĩ lại, thân thể tôi không tự giác liền dựa về phía Vương Tĩnh, Vương Tĩnh phát giác tôi tới gần ngẩng đầu nhìn tôi: Sao vậy?
Ta bị nàng hỏi ngây ngẩn cả người một chút ánh mắt vừa chuyển liền nói đến trên đùi ngươi hình như có một con kiến bò lên.
Vương Tĩnh vừa nghe lập tức đứng lên, hai chân giậm trái đạp phải, còn thường xuyên nhảy lên một chút, lần này khiến tôi choáng váng, bởi vì cô ấy chỉ cần nhảy lên váy xếp nếp sẽ bay lên một chút, tôi liếc mắt một cái liền thấy được quần lót của cô ấy, trên quần lót màu trắng kia còn có in dâu tây nhỏ, tôi lập tức hăng hái, không nghĩ tới tôi thuận miệng bịa bừa cư nhiên còn có hiệu quả tốt như vậy.
Vương Tĩnh nhảy vài cái rồi cúi đầu nhìn chân này, nhìn tới nhìn lui nói: Còn gì nữa không, cậu giúp tôi xem một chút.
Lúc này trong lòng tôi lại lóe ra một ý tưởng, tôi nói: Trên đùi không có anh cởi giày ra xem con kiến có rơi vào trong giày hay không.
Rõ ràng có sơ hở như vậy, Vương Tĩnh cư nhiên không chút do dự tin tưởng, ngồi xuống liền cởi giày, cởi giày ra rồi cầm lên nhìn, mà tôi lại nhìn chằm chằm chân của cô ấy, đó là một cái chân rất nhỏ, đại khái cũng chỉ khoảng 32 - 33 mét, vớ bông màu trắng vô cùng sạch sẽ, hoa văn trên vớ vô cùng đẹp mắt, mãi đến nhiều năm sau tôi mới biết được cái này gọi là vớ La Nương Vương Tĩnh cầm giày nhìn trái nhìn phải, phát hiện căn bản không có con kiến ngẩng đầu nhìn về phía tôi, lại phát hiện tôi khom lưng nhìn chằm chằm chân cô ấy, nhìn cô ấy cầm giày lắc lư trước mắt tôi, tôi thoáng cái phục hồi tinh thần không cần nghĩ ngợi lại biên ra một câu: Vương Tĩnh, cô đừng nhúc nhích, hình như con kiến đang ở trên vớ của cô, tôi giúp cô bắt vớ Xuống đây. Vương Tĩnh nghe xong gật gật đầu: Được, cậu giúp tôi lấy xuống.
Tôi ngồi xổm xuống đưa tay lập tức cầm lấy bàn chân nhỏ của Vương Tĩnh, Vương Tĩnh rõ ràng thân thể run rẩy một chút, chân không tự giác muốn rụt lại, tôi vội vàng nói: Đừng nhúc nhích!
Giọng nói có chút lãnh khốc.
Vương Tĩnh bất động một chút cũng quay đầu sang bên kia nói: Cậu nhanh lên một chút a.
Tôi: Được rồi, lập tức được rồi.
Lúc này tim tôi đập nhanh hơn trong nháy mắt, tôi thật không nghĩ tới tôi cư nhiên dễ dàng cầm bàn chân nhỏ của một nữ sinh trong tay như vậy có thể cảm thụ nhiệt độ bàn chân nhỏ của Vương Tĩnh truyền đến, lòng bàn tay của tôi đều đổ mồ hôi, cảm thụ được bàn chân nhỏ này mềm mại, tôi tới gần, xoang mũi ngửi được một loại mùi vị làm cho tôi trong nháy mắt liền nghiện, loại mùi vị này làm cho tôi kiếp này không thể từ bỏ đây là một loại độc cắm rễ trong lòng.
Trong nháy mắt đó dường như tôi ngửi thấy một mùi da thuộc mỹ vị không thể miêu tả, trộn lẫn với mùi da người, rất nhiều người sau khi mồ hôi chân trộn lẫn với mùi giày da sẽ bởi vì vi khuẩn sinh sôi mà sinh ra mùi chua.
Mà chân nhỏ của Vương Tĩnh lại không có mùi như vậy, ngược lại là một loại mùi rất dễ ngửi, tôi tham lam hút mùi trên chân cô ấy, trên tay cũng đang giả vờ giúp cô ấy tìm kiến, thật ra là tôi dùng hai tay vuốt ve chân cô ấy, mặt tôi cũng sắp dán lên chân Vương Tĩnh rồi.
Hạ thể của tôi cũng bởi vì kích thích mãnh liệt như vậy mà trở nên cứng rắn, mà tôi mặc chính là hạ thể quần thể thao đem hạ bộ đẩy ra một cái túi lớn.
Tôi lại sợ Vương Tĩnh phát hiện sự khác thường của tôi, nhưng tôi lại luyến tiếc buông chân cô ấy ra, Vương Tĩnh thấp giọng hỏi: "Được chưa?
Tìm được chưa, nhanh lên, nếu bị người ta nhìn thấy thì quá mất mặt rồi.
Ta vội vàng nói:
Được rồi, được rồi. Không kiến, không kiến.
Nói xong tôi vội vàng buông chân cô ấy xuống, đứng lên đưa lưng về phía cô ấy, sợ bị cô ấy nhìn thấy phía dưới tôi phồng thành một cái túi lớn 囧, lấy ra một điếu thuốc châm lên, nhưng lúc châm thuốc tôi ngửi thấy mùi thơm lưu lại trên tay tôi.
Không được, mẹ kiếp, tôi phải bình tĩnh, lúc này Vương Tĩnh đứng lên hỏi tôi: Duệ Kỳ, anh làm sao vậy?
Tôi: A, a, không sao, đứng lên mạnh một chút, có chút thiếu oxy.
(Bạn không biết rằng mùi hương trên bàn chân của bạn làm cho tôi ngửi thiếu oxy)
Tôi: Cái kia, tôi đi trước đây, anh nhớ mang trà sữa về cho Vũ Manh.
Nói xong ta vội vàng chạy đi.
Chạy đến góc sân thể dục lại châm một điếu thuốc ngồi xổm trên mặt đất, trong lòng nghĩ may mắn không bị cô ấy nhìn thấy, nếu không quá mất mặt, vạn nhất bị cô ấy nhìn thấy nói ra tôi liền hủy.
Trong lòng nghĩ, nhưng tay lại đặt dưới mũi ngửi thấy mùi thơm như có như không.
Lần sau nếu có thể lừa cô cởi vớ ra thì càng tốt.
Nghĩ vậy, khóe miệng ta không nhếch lên lộ ra nụ cười dâm tiện.
(Chính tôi cũng không nghĩ tới, phía sau tôi thật sự cởi tất của Vương Tĩnh ra, đem chân nhỏ của cô ấy đặt ở trong lòng bàn tay tinh tế thưởng thức, đem ngón chân của cô ấy đặt ở trong miệng dùng đầu lưỡi tinh tế thưởng thức hơn nữa không phải dùng lừa gạt chính là cô ấy cam tâm tình nguyện đây là chuyện sau này)
Khi ta cúi đầu không tự giác cười dâm trước mặt xuất hiện một cái bóng đen hỏi đến: Bạn học ngươi lớp nào cư nhiên đang hút thuốc.
Tôi bị dọa thao, cư nhiên bị giáo viên bắt được hút thuốc, tôi ngẩng đầu nhìn lên trong lòng lập tức phát hỏa:
Mẹ nó, mập mạp ngốc nghếch ngươi lại dám dọa lão tử, ta giơ tay lên liền đánh mập mạp, lại nhạy bén bắt lấy tay ta cười ngây ngô: Ca đừng nóng giận đừng nóng giận, mời ngươi uống coca.
Nói xong lấy ra một chai coca đưa cho tôi, lúc này tôi mới nhớ tới nửa chai coca vừa chạy vội vàng vàng còn đặt ở hành lang dài.
Tôi nhận lấy coca mở ra uống một ngụm, đột nhiên lại phát hiện bàn tay vừa rồi sờ chân nhỏ của Vương Tĩnh cư nhiên bị Bàn Tử nắm, thoáng cái tôi lại nổi giận nhấc chân chính là một cước, Bàn Tử cư nhiên lại nhạy bén né tránh tôi mẹ nó Bàn Tử này sao lại linh hoạt như vậy.
Mẹ nó, trong tay lưu lại một tia mùi thơm cuối cùng cư nhiên bị mập mạp chết tiệt này làm bẩn, ta buồn bực đút tay vào trong túi, nhìn mập mạp ngươi làm sao tìm được ta?
Bàn Tử: Buổi trưa sau khi cậu chạy ra khỏi phòng học tôi liền đuổi theo, nhưng không tìm thấy cậu, tôi liền theo chỗ chúng ta thường xuyên hút thuốc tìm một vòng, không tìm được tôi lại đi siêu thị xem cậu có phải đi mua nước hay không, nhưng cũng không tìm được gặp được bạn học lớp bên cạnh nói cậu mang theo một cô gái đi rồi tôi lại ở trong trường học tìm một vòng, cuối cùng thật sự không muốn tìm liền đến đây hút thuốc, nhưng phát hiện cậu cư nhiên ngồi xổm ở chỗ này cười ngây ngô, tôi đã muốn dọa cậu, ha ha ha.
Con mẹ nó mập mạp mập mạp này: Đúng rồi, cô gái cậu dẫn theo đâu? Là ai vậy?
Tôi: Đi mẹ nó cậu lấy đâu ra cô gái người ta nhìn lầm lão tử vừa rồi ở WC lúc này mới đến đây hút thuốc.
Bàn Tử: Nhưng vừa rồi tôi đi toilet tìm cậu rồi, cậu không ở trong toilet à.
Tôi:...... Con mẹ nó mắt anh mù rồi, đệt. Ngủ tiếp đi.
Tôi nói xong liền đi, trên đường trở về còn cố ý đi rửa tay, mùi thơm thật tốt của mẹ bị tên mập mạp chó má này phá hủy, mẹ kiếp.
Trở lại phòng học, phát hiện Chu Vũ Manh đang cúi đầu uống trà sữa, tôi nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng lại vui vẻ Vương Tĩnh này làm việc cũng rất đáng tin cậy, hắc hắc không tệ không tệ, tôi đi qua Chu Vũ Manh ngẩng đầu nhìn tôi một cái rồi lập tức cúi đầu đặt trà sữa sang một bên cầm bút viết bài tập.
Tôi lại nhìn về phía Vương Tĩnh, Vương Tĩnh nhìn mặt tôi cũng đỏ lên cúi đầu không biết làm cái gì, tôi đi tới ngồi ở chỗ ngồi của tôi lại phát hiện trong ngăn kéo của tôi cư nhiên còn có nửa chai coca, xem ra là Vương Tĩnh giúp tôi mang về, nha đầu này tâm cũng thật cẩn thận nghĩ đến đây tôi lại không tự giác đưa tay vào dưới mũi ngửi nhưng cái gì cũng không ngửi thấy.
Mẹ nó mập mạp chết tiệt nếu không phải ngươi ta còn có thể sảng khoái một hồi, lúc này mập mạp đi vào cầm coca đi về phía ta: Duệ Kỳ coca của ngươi.
Mới uống một ngụm ngươi đã ném xuống đất ta mang về cho ngươi.
Tôi: Cút, tôi không muốn.
Mập mạp: Hả? Lãng phí như vậy a, ngươi không cần ta muốn.
Nói xong Bàn Tử liền mở nắp bình ra uống ừng ực, uống một hơi hết nửa bình, còn cố ý ợ một cái trước mặt tôi.
Tôi lại bị anh ta chọc cho xù lông, tôi hô một cái đứng lên, kết quả đem cái bàn đụng vào lưng ghế của Vương Tĩnh, Vương Tĩnh a một tiếng, lần này tôi ngây người, Bàn Tử vừa nhìn vội vàng nhanh chân bỏ chạy, tôi cũng không quản Bàn Tử, tôi vội vàng hỏi Vương Tĩnh: Vương Tĩnh, cậu không sao chứ, ngại quá, đều do Bàn Tử ngốc nghếch kia, không phụ lòng a.
Vương Tĩnh: Không có việc gì không có việc gì không đụng vào tôi cũng không đau, sau này các cậu chú ý một chút, đừng đụng mình bị thương.
Tôi: Ha ha ha, không có việc gì thì không biết xấu hổ a, lần sau chú ý lần sau chú ý.
Ta đem bàn đỡ tốt ngồi xuống nhìn Chu Vũ Manh lưng nhìn mông của nàng gợi cảm chân dài ý dâm ta cùng nàng về sau dần dần mí mắt đánh nhau ngủ thiếp đi.
Cũng không biết buổi chiều tiết thứ mấy tôi tỉnh rồi, thầy giáo còn đang giảng bài phía trước, tôi duỗi lưng ngáp một cái, nhìn Chu Vũ Manh lại nhìn bóng lưng hai người, tôi đột nhiên suy nghĩ chân Chu Vũ Manh lớn bao nhiêu, nghĩ đi nghĩ lại tôi liền ghé vào trên bàn nhìn chằm chằm chân Chu Vũ Manh, nhìn dấu chân của cô ấy, không biết là Chu Vũ Manh cảm ứng được ánh mắt của tôi hay là cái gì cô ấy đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi, tôi sửng sốt nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy, mặt cô ấy hơi ửng đỏ, đột nhiên ném một cục giấy cho tôi, tôi cầm lên mở ra nhìn trên đó viết "Cảm ơn bút của cô, còn có trà sữa".
Sau khi xem xong, tôi cười ha ha, trong lòng nghĩ khách khí cái gì chứ, đều là người một nhà ha ha ha, cứ như vậy một ngày vui vẻ kết thúc, những ngày sau này tôi không có việc gì thì tìm Chu Vũ Manh nói chuyện phiếm, các loại đề tài bịa đặt lung tung, chỉ cần có thể làm cho cô ấy vui vẻ là được, tôi cố gắng làm cho cô ấy sinh ra hảo cảm với tôi, hơn nữa chỉ cần là Chu Vũ Manh quên mang bút tôi đều sẽ kịp thời đưa lên một cây bút mới màu hồng nhạt buổi trưa kèm theo một ly trà sữa, bên ngoài để cho Vương Tĩnh chọn vài thứ nhỏ mà con gái thích dùng mua cùng nhau đưa cho Chu Vũ Manh, hơn nữa mỗi lần đều không thể thiếu Vương Tĩnh, dù sao còn phải dựa vào Vương Tĩnh giúp tôi chuyển giao.
Cứ như vậy, ngày tôi đưa cây bút thứ 10, Chu Vũ Manh lén đưa cho tôi một tờ giấy viết: "Sau khi tan học chúng ta đến KFC trước trường, em có chuyện muốn nói với anh.
Sau khi xem xong trong lòng tôi vui vẻ không chịu được liền ngóng trông lúc tan học có thể đến sớm một chút, rốt cục đợi được tan học, Hồ Trung Minh gọi tôi đi công viên chơi, tôi nói không đi ca có việc.
Hồ Trung Minh kinh ngạc nhìn tôi nói: Con mẹ nó cậu có thể có chuyện gì?
Tôi nói: Tôi hẹn Chu Vũ Manh ra ngoài.
Hồ Trung Minh: Mẹ kiếp! Có thể a, trở về nói cho chúng ta biết a, ha ha ha vậy chúng ta đi.
Sau khi Hồ Trung Minh đi, tôi nhìn về phía Chu Vũ Manh thấy cô ấy đã thu dọn túi sách tốt, cô ấy quay đầu nhìn tôi một cái, sau đó cúi đầu đi ra ngoài, tôi cũng vội vàng cất sách giáo khoa vào trong ngăn kéo tay không đuổi theo.
(Cậu muốn hỏi tớ vì sao không học thuộc lòng túi sách, hắc hắc ca là ai? Từ sau khi tới đây học liền không có cặp sách này, sách vở đều là đặt ở trong trường học, bài tập đều là sáng sớm ngày hôm sau đến trường chép)
Ra khỏi cổng trường, tôi đuổi theo Vũ Manh, Chu Vũ Manh liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: Đừng đi cùng nhau!
Sau khi nghe xong tôi buồn bực đi theo phía sau cô ấy hai mét, cũng may KFC cách trường học không xa vài phút liền đi tới KFC, tôi hỏi Chu Vũ Manh cậu ăn cái gì, Chu Vũ Manh nói hai cái bánh trứng một ly Cửu Trân, tôi đi tìm chỗ ngồi, tôi mua hai cái bánh trứng hai đôi cánh gà, hai cái hamburger, hai chén Cửu Trân bưng đĩa tìm tới tìm lui, rốt cục ở góc lầu hai thấy được Chu Vũ Manh, tôi bỏ đồ ăn xuống, sau khi chuẩn bị ăn, Chu Vũ Manh lên tiếng: Cậu đi rửa tay đi, không rửa tay thì ăn cái gì.
Tôi: Ồ đúng rồi, rửa tay đi.
Chờ sau khi tôi rửa tay xong trở về, Chu Vũ Manh đang cầm bánh trứng ăn từng miếng nhỏ, tôi nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy gặm bánh trứng, một tay đặt ở dưới cằm tiếp theo mảnh vụn, cảm giác cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy thật dễ nhìn hôn lên nhất định rất ngọt.
Chu Vũ Manh thấy tôi cười ngây ngô liếc tôi một cái nói: Em ăn đi, mua nhiều đồ như vậy anh: Được, anh ăn, anh cầm lấy một cái hamburger rồi bắt đầu ăn hai miếng, Chu Vũ Manh đột nhiên nhỏ giọng nói với anh: Em...
Tôi: Hả?
Chu Vũ Manh: Anh... có phải thích em không?
Tôi: A, ha ha đúng vậy đúng vậy đúng vậy Chu Vũ Manh: A, vậy cậu thích tớ cái gì?
Tôi vừa nghe đúng vậy, tôi thích cô ấy cái gì chứ, tôi cũng không thể nói tôi thích đôi chân dài của anh, tôi thích cái miệng nhỏ nhắn của anh, bởi vì nhìn qua hôn lên nhất định rất ngọt ngào.
Đầu ta thông minh: ta thích khí chất tao nhã lịch sự của ngươi, ngươi nhìn qua giống như đóa bạch liên tố khiết tao nhã, một cái nhăn mày một nụ cười của ngươi làm cho ta say mê, nhất cử nhất động của ngươi đều làm cho ta động tâm, hơn nữa ngươi lớn lên đẹp mắt như vậy làm cho ta hãm sâu không thể tự kiềm chế.
Nói xong tôi nhìn Chu Vũ Manh, Chu Vũ Manh che miệng cười khúc khích: Cậu thật biết nói, còn so sánh tôi với Bạch Liên Tố Khiết tao nhã, ha ha ha, thật không biết những lời này của cậu bịa ra như vậy.
Tôi sờ sờ gáy nghĩ thầm may mắn tôi thích đọc sách, nếu không những lời này đều không bịa ra được a: Tôi nói những lời này đều là lời thật lòng, Vũ Manh tôi quả thật thích cậu.
Chu Vũ Manh nhìn tôi lại hỏi: Vậy em thích anh, vì sao em lại chơi với Vương Tĩnh tốt như vậy?
Tôi: A, đó còn không phải bởi vì ngay từ đầu tôi ngượng ngùng nói chuyện với anh, đành phải thông qua Vương Tĩnh giúp tôi.
Chu Vũ Manh: A, chẳng lẽ hai người không phải là bạn trai bạn gái sao?
Trong lòng tôi cả kinh, vì sao cô ấy lại nghĩ như vậy, mẹ kiếp, không được tôi không thể để cho cô ấy hiểu lầm, dù sao cô gái tôi muốn tán tỉnh chính là Chu Vũ Manh cậu a.
Tôi vội vàng nói: Không phải, tôi và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, chỉ là ngay từ đầu tôi tìm cô ấy giúp tôi, sau đó không phải đều là tôi chủ động tìm anh sao, ha ha, anh đừng nghĩ lung tung a.
Mối quan hệ của tôi với cô ấy rất thuần khiết.
Chu Vũ Manh cầm lấy Cửu Trân hít một hơi nhìn tôi nói: Duệ Kỳ, kỳ thật trong khoảng thời gian này, em cũng cảm giác được anh thích em, em cũng có cảm giác với anh, nhưng nếu anh thật sự muốn yêu đương với em, em hy vọng anh chỉ đối tốt với một mình em, không nên qua lại quá nhiều với những nữ sinh khác, anh có thể làm được không?
Tôi: Ừ, nhất định tôi chỉ đối tốt với một mình anh, tôi chỉ thích một mình anh.
Chu Vũ Manh: Ừ, em hy vọng trong lòng anh chỉ có em, vốn em cũng không muốn yêu đương nhưng em thật sự động tâm với anh, hơn nữa em cũng chưa từng yêu đương cho nên em hy vọng anh toàn tâm toàn ý đối với em, như vậy chúng ta mới có thể một mực cùng nhau tốt nghiệp kết hôn.
Tôi nghe xong cô ấy nói trong lòng đang suy nghĩ a, mập mạp không phải nói hồi cấp hai cô ấy từng yêu đương sao?
Trong lòng nghĩ ta ngoài miệng lại nói: Ừ, cam đoan đối với ngươi là toàn tâm toàn ý, ta đối với ngươi như thế nào mấy ngày nay ngươi cũng là tận mắt chứng kiến, tin tưởng ta ha.
Nói xong, tôi ngây ngô nhìn cô ấy, Chu Vũ Manh nhìn vẻ mặt ngây ngô của tôi, cười rộ lên, Chu Vũ Manh:
Đúng rồi, sau này anh không được hút thuốc nữa, em ghét mùi thuốc lá, biết chưa.
Tôi: A, thật sự không thể hút sao?
Chu Vũ Manh: Đương nhiên là phải làm được, nếu không sau này chúng ta cũng đừng nói chuyện nữa.
Vẻ mặt tôi buồn bực, vì tình yêu tôi chỉ có thể thỏa hiệp.
Chu Vũ Manh nhìn vẻ mặt ủy khuất của tôi vui tươi hớn hở nói: Được rồi, ăn nhanh đi, ăn xong em đưa anh về nhà sau đó em lại về nhà, nhà anh cách trường học không xa em theo anh đi tới giao lộ là được, em nhanh chóng trở về.
Tôi: Ừ ừ được được!
A, KFC hôm nay sao lại ngon như vậy?
Ra khỏi KFC, tôi và Chu Vũ Manh song song đi cùng cô ấy trò chuyện về album mới ra của Châu Kiệt Luân, ngoài miệng tôi tuy rằng trò chuyện, nhưng tay tới gần cô ấy vẫn cố gắng trong lúc lơ đãng muốn nắm tay cô ấy, nhưng cô ấy vẫn cố ý vô tình trốn tránh tay tôi, ngay khi tôi muốn buông tha, vừa lúc đối diện có một bác gái Chu Vũ Manh vì muốn cho cô ấy dựa vào bên cạnh tôi một chút, tôi thuận thế lập tức nắm tay cô ấy, Chu Vũ Manh cảm giác tôi nắm tay cô ấy giãy dụa một chút, muốn rút tay ra, tôi nào chịu buông tay túm chặt tay cô ấy nói với cô ấy: Thân ái, dắt tay, chúng tôi đều là bạn tốt.
Chu Vũ Manh bị một câu nói này của tôi chọc cười, cũng không giãy thoát được, liền để tôi nắm tay cô ấy, Chu Vũ Manh cười nói với tôi: Sao miệng cậu nghèo như vậy cả ngày nói lung tung làm tôi vui vẻ cũng không được.
Tôi cười nói: Chỉ cần em vui vẻ chính là niềm vui lớn nhất của anh.
Chu Vũ Manh nghe xong mặt hơi đỏ lên, nhẹ nhàng gật đầu lôi kéo tôi tiếp tục đi về phía trước, tôi nghĩ nếu lúc này ở một nơi không có ai, tôi nói những lời này, Chu Vũ Manh rất cảm động, sau đó tôi có thể ôm cô ấy, sau đó nhìn cô ấy, cô ấy ngượng ngùng nhắm mắt lại, hơi ngẩng cằm lên, tôi có thể hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy để cảm nhận nụ hôn ngọt ngào của cô ấy.
Vừa đi vừa ý dâm đi chưa được bao lâu, Chu Vũ Manh đột nhiên dừng lại buông tay ra ở một giao lộ, nói với tôi: Được rồi, đưa đến đây em về nhà anh cũng về sớm một chút đi, ngày mai gặp ở trường học.
Tôi: A, nhanh như vậy đã tới rồi.
Ừ, tốt lắm, ta trở về ngươi về nhà phải nhớ kỹ nhớ ta a, ha ha bye bye.
Chu Vũ Manh lườm tôi một cái, xoay người rời đi.