thành vừa sinh hoạt cá nhân
Chương 19 - Tâm Sự Thành Phu Nhân
Lan Nguyệt cũng lo lắng nói: "Vậy thì tốt thế nào? Nhà chúng ta không thể không có Thành Cương. Đối với mẹ, đối với Lan Tuyết, đối với con cũng không thể rời khỏi hắn.
Lan Hoa nhìn thẳng mặt Lan Nguyệt hỏi: "Ngươi có thể rời khỏi hắn không?
Lan Nguyệt đặt tay lên bụng lớn nói: "Đứa nhỏ cũng không thể không có ba.
Lan Hoa cười nói: "Đúng vậy đại tỷ. Chúng ta hiện tại đều ở cùng một chiến tuyến.
Nói nửa ngày, Lan Hoa ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Nói khó cũng không khó. Chúng ta trói cùng một chỗ đối phó ngoại quỷ.
Lan Nguyệt nghi hoặc nói: "Ý của ngươi là nhà chúng ta cùng ra trận đấu với Diêu Tú Quân.
Lan Hoa gật đầu nói: "Đúng chính là ý này. Chúng ta cùng Diêu Tú Quân kéo co. Một bên là chúng ta, một bên là Diêu Tú Quân, bên kia là Thành Cương. Bản thân ta đương nhiên không phải đối thủ của nàng. Có các ngươi ta sẽ không sợ nàng.
Lan Nguyệt ồ một tiếng nói: "Ngươi nói cũng không sai. Chỉ là chúng ta nên làm như thế nào?
Lan Hoa tiến thêm một bước phân tích: "Về mặt tình cảm, chúng ta còn hơn cả Diêu Tú Quân. Nhất là Đại tỷ, Thành Cương, dù có nhẫn tâm vứt bỏ ta cũng sẽ không vứt bỏ Đại tỷ.
Lan Nguyệt cười cười ngượng ngùng nói: "Ta nào có trọng yếu như vậy a. Dù sao ngươi cũng là phu nhân chính thức của hắn là có chứng cứ.
Lan Hoa lại nói: "Từ lúc sinh con trai mà nói, cho dù ta thật sự không sinh ra được, còn có ba người các ngươi. Bốn cái bụng còn không sinh được một cái bụng của nàng?
Lan Nguyệt cảm thấy trên mặt nóng lên nói: "Loại chuyện này cũng có thể so sánh sao? Là lạ.
Bình thường thì không thể so sánh, nhưng khi đấu với quỷ bên ngoài thì có vẻ rất quan trọng. Nhất là đại tỷ, bây giờ chị đã quen rồi, chỉ cần chị là con trai thì chị ấy sẽ không được.
Lan Nguyệt ồ một tiếng mở to đôi mắt đẹp hỏi: "Đây là ý gì?
Lan Hoa trầm ngâm nói: "Chỉ cần ngươi sinh con trai thì gả cho Thành Cương.
Lan Nguyệt cả kinh vội vàng nói: "Vậy không được. Ta gả cho hắn ngươi phải làm sao bây giờ?
Lan Hoa nghiêm túc nói: "Tôi đương nhiên là ly hôn nhường chỗ.
Lan Nguyệt dùng sức lắc đầu vội la lên: "Ta có thể cùng hắn ở chung một chỗ đã rất thỏa mãn, quả quyết sẽ không cướp vị trí của ngươi. Nếu ta làm như vậy quá không có lương tâm. Đó là đem ngươi đẩy vào trong hố lửa a.
Làm tỷ đương nhiên biết Lan Hoa mấy năm nay khổ sở không có hài tử tinh thần đè nén, dựa vào một nam nhân tốt an ủi mấy người thân quan tâm chủ yếu là một vị chính thê chống đỡ, nếu lại mất đi vị chính thê bảo nàng sống như thế nào?
Lan Hoa cười khổ nói: "Đại tỷ, nếu chị kết hôn với Thành Cương, chị không phải hại em mà là cứu em.
Lan Nguyệt nhìn chằm chằm mặt Lan Nguyệt nói: "Lan Hoa ngươi lời này cũng quá kỳ quái.
Lan Hoa trên mặt cười nói: "Đại tỷ ta nói như vậy là có đạo lý. Ngươi nghĩ lão đầu tử chướng mắt ta cảm thấy ta không xứng với nhi tử của hắn tuy rằng không nói rõ ta từ thái độ của hắn đối với ta cũng có thể nhìn ra. Ta cùng Diêu Tú Quân so với đó là quạ đen so với phượng hoàng. Nhưng nếu ngươi so với nàng thì có thể đè ngã nàng. Hơn nữa ngươi sinh con trai có thể làm cho nàng hoàn toàn chết tâm ngoan ngoãn làm tình nhân của nàng, vợ hai muốn cướp đi Thành Cương không có cửa đâu.
Lan Nguyệt vẻ mặt khó xử nói: "Dù nói thế nào hắn là em rể ta ta cũng không thể cướp đi trượng phu của ngươi.
Lan Hoa rất rộng lượng nói: "Chúng ta nói chuyện cướp được sao, chồng tôi không phải là chồng cô sao?"
Lan Nguyệt lập tức hết chỗ nói.
Đúng vậy, chồng cô ấy không phải chồng mình sao? Tên là em rể kỳ thật cùng trượng phu có cái gì khác nhau, mỗi ngày làm chuyện vợ chồng.
Cái đại bổng tử kia mỗi ngày đều mài mỏng thịt cho mình đi? Tinh dịch của hắn mỗi ngày đều sơn tử cung cho mình.
Có đôi khi hắn ôm mình ngủ cây gậy kia một đêm không rút ra còn nói cái gì yêu ta yêu không chịu nổi một khắc không chia lìa.
Thật sự là hoang đường, thật sự là một đại dâm tặc.
Nghĩ đến đây trên mặt Lan Nguyệt có chút phát sốt, một trái tim thiếu nữ vừa ngọt ngào vừa e lệ.
Gặp phải người như vậy cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh.
Lan Nguyệt còn đang nói: "Chỉ cần trở thành phu nhân là người nhà chúng ta ta liền yên tâm. Khi đó tuy rằng ta mất đi danh phận nhưng vẫn giữ hắn lại.
Lan Nguyệt vẫn lắc đầu nói: "Lão nhân kia chướng mắt ngươi thì làm sao có thể chướng mắt ta?
Lan Hoa cười đến rất ấm áp.
Hắn đương nhiên để ý tới ngươi. Lần trước khi chúng ta đi mừng thọ hắn, ta đều chú ý tới trong tỷ muội chúng ta, hắn nhìn ngươi nhiều hơn vài lần, sau đó còn nói với mẹ ngươi là Kim Phượng Hoàng bay ra từ sơn thôn. Lúc nói lời này vẻ mặt còn tiếc hận.
Lan Nguyệt ngẩn ra vẻ mặt hồ nghi nói: "Ta làm sao không biết việc này?
Lan Hoa thu hồi nụ cười nói: "Lời này là mẹ lén nói với con. Mẹ không nói cho con. Tuy mẹ xuất thân từ một phụ nữ nông thôn nhưng trong đầu mẹ lại có chuyện. Con có biết vì sao mẹ lại lấy lòng Thành Cương như vậy không?
Lan Nguyệt hồi đáp: "Cái này ta biết. Bởi vì mẹ yêu hắn.
Ánh mắt Lan Hoa trở nên thê lương: "Không chỉ vậy, cô ấy cũng vì gia đình chúng ta.
Vừa nghe lời này Lan Nguyệt trầm mặc cũng trầm tư.
Nói như vậy mẹ con ba người chính mình là sống được thoải mái nhất hạnh phúc nhất, mỗi ngày không nghĩ quá nhiều chỉ trải qua cuộc sống mong muốn.
Trừ bỏ không có danh phận mình muốn đều có.
So sánh với người khác đều sống nặng nề hơn mình a.
Thế nào đại tỷ nghe ta nói xong ngươi đáp ứng đi?
Lan Nguyệt vừa giương mắt nói: "Bây giờ nói chuyện này còn sớm chờ đứa bé ra đời, nếu thật sự là con chúng ta sẽ tính toán.
Lan Hoa còn muốn nói cái gì dưới lầu truyền đến Thành Cương thanh âm vang dội: "Hai vị nương tử còn muốn vì phu đi lên ôm các ngươi xuống sao?"
Hai nàng nhìn nhau cười, dắt tay nhau xuống lầu.
Lan Hoa ghé vào tai Lan Nguyệt nói: "Những lời này không thể nói ra. Thành Cương cũng không được.
Lan Nguyệt ừ một tiếng, trong lòng giật mình, hình như có chút xa lạ với hoa lan.
Vậy chuyện Thành vừa mới ở công ty làm sao anh biết hết?
Lan Hoa cười mà không nói, cười thật thâm trầm.
Xuống lầu Phong Thục Bình, Thành Cương dẫn đứa nhỏ đang ăn cơm.
Không đợi các nàng ngồi xuống, bọn nhỏ đứng lên đi chơi.
Viên Viên đi qua bên cạnh hai người còn rất đứng đắn nói: "Dì cả vừa rồi con đã nói với bà ngoại ba chữa bệnh cho ba như thế nào." Trong đôi mắt đen tràn ngập hồn nhiên, ngây thơ.
Lời này làm Lan Nguyệt xấu hổ đến thiếu chút nữa quay mặt đi, nhất thời mặt đỏ bừng.
Lan Hoa cũng không nhịn được cười nói: "Bệnh của dì cậu đã được ba cậu chữa khỏi rồi, không cần lo lắng. Viên Viên mau đi chơi đi.
Viên Viên lại nhìn Lan Nguyệt mấy lần, quả thật nàng không có việc gì mới chạy theo Phương Phương.
Lan Hoa nhìn tỷ tỷ không tự dung lại cười khanh khách.
Lan Nguyệt liếc nàng một cái, nhẫn nhịn xấu hổ đi tới bàn ăn.
Thấy mẹ và Thành Cương ngồi đối diện bàn vốn định đi ngồi bên cạnh mẹ nhưng bị Thành Cương kéo qua ngồi bên trái hắn.
Lan Hoa thì ngồi xuống bên cạnh mẹ.
Ánh mắt Phong Thục Bình ở trên mặt Lan Nguyệt đảo chuyển nụ cười vừa có tình yêu thương của người mẹ đối với con cái lại có ý trêu ghẹo.
Cách ngày sinh dự tính không xa Lan Nguyệt, em nên chú ý thân thể. Vừa rồi kêu lớn tiếng như vậy, dưới lầu nghe rất rõ ràng.
Lan Nguyệt không dám ngẩng đầu nói: "Ta không phải cố ý ta vốn nghĩ không ra tiếng. Nhưng hắn..." Quay đầu nhìn Thành Cương.
Thành Cương đang cười xấu xa với cô, trợn tròn mắt, còn đặt một tay lên đùi cô vuốt ve, còn không có ý tốt.
Lan Nguyệt ở trên tay hắn nhéo một cái để trả thù hắn làm cho mình xuất hết tướng mạo.
Lần này nụ cười còn bóp không nhẹ đã giảm đi vài phần.
Lan Nguyệt nhìn mặt hắn thấy một chút tức giận cũng không có liền cúi đầu ăn cơm.
Phong Thục Bình nhìn Thành Cương nói: "Thành Cương, anh là chồng của Lan Hoa, cô ấy vẫn muốn có con, anh còn phải dùng sức nhiều hơn nữa.
Thành Cương đáp ứng: "Con biết rồi mẹ.
Phong Thục Bình yêu thương ôm bả vai Lan Hoa cảm giác bả vai Lan Hoa đang run rẩy hiển nhiên nội tâm kích động.
Thành Cương nhìn về phía Lan Hoa Lan Hoa cũng ngẩng đầu nhìn ánh mắt hai người hắn gặp nhau Thành Cương không biết tại sao lại có một loại xấu hổ ý thu hồi tay từ trên đùi Lan Nguyệt.
Lan Nguyệt ngẩng đầu nhìn Thành Cương lại nhìn Lan Hoa nhớ tới những lời Lan Hoa nói trên lầu thầm than một tiếng rồi tiếp tục ăn cơm.
Ngày hôm sau công ty mở cuộc họp sớm Diêu Tú Quân ngồi bên cạnh Thành Cương nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay khi nào trồng?
Thành Cương hồi đáp: "Hôm nay ta không mang hạt giống đến ngày mai nói sau." Diêu Tú Quân vẫn mỉm cười giẫm lên chân hắn.
May mà cô ấy không đi giày cao gót.
Sau khi tan họp trong phòng chỉ còn lại có hai người, Thành Cương ôm cô một trận hôn môi một trận vuốt ve lại quất mông cô vài cái mới tiêu tan tức giận trên mặt mỹ nữ.
Lúc ra khỏi phòng họp, Diêu Tú Quân đã khoác cánh tay Thành Cương, đi ra ngoài với bước chân của bà Thành, trên mặt rất đắc ý.
Đây là ảnh hưởng ở công ty chú ý một chút.
Diêu Tú Quân cười quyến rũ: "Sao lúc anh dẫn em ra ngoài gặp khách không nói lời này? Hơn nữa em vốn là vợ anh mà.
Thành Cương không cần nhiều lời ngoan ngoãn tiêu thụ mỹ nhân thâm ân.
Từ phòng họp đến phòng làm việc của mình, mấy cấp dưới đi qua đều lễ phép chào hỏi bọn họ, không ai ngạc nhiên.
Xem ra nhân viên công nhận vị trí phu nhân của Diêu Tú Quân.
Đến cửa phòng làm việc Diêu Tú Quân lại buông hắn ra đi về phía khoa thư ký.
Sao anh không đi vào với tôi?
Diêu Tú Quân quay đầu lại cười nói: "Thành phu nhân không thể ăn không ngồi rồi có rất nhiều chuyện phải bận.
Thành Cương cười cười đi vào phòng.
Ngồi trên ghế lớn Thành vừa bận rộn nghiệp vụ của mình.
Bận rộn một giờ nên xử lý đều xử lý.
Cần mọi người cùng nghiên cứu để lại hội nghị nói.
Rời khỏi ghế, Thành mới vừa duỗi lưng đi tới trước cửa sổ thủy tinh lớn ngắm cảnh, điện thoại trên bàn vang lên.
Là Tiểu Vương gọi hỏi anh ở văn phòng không sau đó nói cô lập tức tới.
Thành Cương đã nghĩ cô lại sốt ruột trả nợ.
Sau khi Tiểu Vương gõ cửa đi vào, Thành Cương thấy vẻ mặt u sầu của cô còn kém hơn hôm qua một chút liền an ủi: "Yên, em đừng nóng vội, anh đã bảo người ta gửi tiền cho em lúc chín giờ rồi.
Tiểu Vương đứng trước mặt hắn khoát tay nói: "Không phải chuyện này.
Thành Cương nhìn kỹ trên mặt cô ngoại trừ vẻ u sầu còn có lo âu, mờ mịt đau xót liền kéo tay cô nói: "Đến ngồi xuống chúng ta từ từ nói chuyện. Yên tâm trời sập xuống anh đỡ cho em.
Tiểu Vương nắm tay anh, đôi mắt có chút ươn ướt, dịu dàng nói: "Thành Cương, anh không nên tốt với em như vậy, hại em muốn làm một người vợ tốt cũng không được.
Thành Cương cùng cô ngồi trên sô pha cười nói: "Có thành tựu hay không có thành tựu thì tốt rồi." Nếu muốn cuộc sống trôi qua, trên đầu phải xanh lè.
Tiểu Vương rút tay về liếc hắn một cái nói: "Chết tiệt, cậu mới xanh." Trên khuôn mặt điềm đạm nho nhã, xinh đẹp kia đỏ lên động lòng người.
Thành Cương thu hồi trò đùa nói: "Xảy ra chuyện gì thì nói đi.
Chồng tôi đã xảy ra chuyện.
Tiểu Vương nói xong cúi đầu thật sâu.