thần tượng phát tình kỳ
Chương 10 - Giấc Mơ? Không, không.
Kỳ thật lúc Lâm Khởi ôm Lâm Đồ vào nhà, giấc mộng của hắn cũng đã tỉnh.
Bởi vì không bật đèn lại kéo rèm cửa sổ trong căn phòng tối tăm, tuy rằng ngăn cản mưa to như trút nước bên ngoài, nhưng tiếng sấm cuồn cuộn lại một lần lại một lần va chạm vào thủy tinh, cũng va chạm vào màng nhĩ hai người dán sát trong phòng.
Lâm Đồ đang phát run, không biết là lạnh hay là sợ.
Lâm Khởi tay vừa mới đụng tới thân thể của nàng, trong ánh mắt của nàng đã mơ hồ, giống như là ở trong lòng cũng rơi xuống một trận mưa to.
Lâm Khởi căn bản không thể lừa gạt chính mình đây là mộng.
Anh muốn giống như Lăng Sơ, ôm Lâm Đồ từ phòng khách chiến đấu đến phòng tắm.
Nhưng, anh hy vọng là dưới điều kiện cô đồng ý, mà không phải dưới điều kiện anh giả say.
Giờ này khắc này, hai người bọn họ tuy rằng đã gần như thẳng thắn thành khẩn với nhau, nhưng Lâm Khởi lại có thể cảm giác được, hành động của hắn cùng Lăng Sơ tùy hứng làm bậy không có gì khác nhau.
Hắn lý trí dừng động tác của mình, một lần cuối cùng cho phép chính mình tận tình tại Lâm Đồ bên cổ rơi xuống một nụ hôn.
Động tác của người bị hôn hơi nghiêng đầu đi qua giống như là cho hắn một kích trí mạng cuối cùng.
Lâm Khởi bất đắc dĩ nở nụ cười, không để cho mình sa vào loại hạnh phúc thỏa mãn này nữa.
Hắn chống đỡ thân thể, xoa xoa đầu Lâm Đồ, khom lưng đem áo gió vừa mới bị hắn ném xuống nhẹ nhàng đắp lên người nàng, giống như là đang an ủi tiểu động vật bị mình hù dọa đến.
"Xin lỗi... anh có muốn đi tắm trước không?"
Xấu hổ.
Im lặng đến nghẹt thở xấu hổ.
Lâm Đồ ôm áo khoác, không nói một lời đi vào phòng tắm tầng hai tắm rửa.
Lâm Khởi nhìn sô pha bị nước mưa làm ướt, còn có dấu chân ướt sau khi sáng đèn Lâm Đồ giẫm lên cầu thang, thất bại cảm thấy hắn đến tột cùng đã làm những gì.
Không phải đã nói với mình rồi, không nên mượn danh nghĩa thích quấy rầy cô trong hiện thực sao?
Mệt hắn còn dõng dạc ở trước mặt Lăng Sơ nói muốn bảo vệ Lâm Đồ......
Tất cả những gì anh làm hôm nay, có điểm nào giống như đang bảo vệ cô?
Nếu điều kiện cho phép, Lâm Khởi thật sự muốn thời gian sau khi uống rượu của hắn đảo ngược.
Lâm Đồ rất nhanh liền tắm rửa xong thay quần áo.
Cô khẩn trương lau tóc, trong đầu vẫn không nhịn được hồi tưởng lại cảnh tượng vừa mới bị Lâm Khởi đè lên sô pha.
Hắn thật sự uống say rồi... Bằng không cũng sẽ không thờ ơ trong cơn mưa lớn như vậy.
Nhưng, một lần nhớ lại những hành động anh đã làm với cô sau khi uống say, Lâm Đồ cũng rất muốn chôn mình vào trong cát, làm một con đà điểu không màng thế sự.
Điều này làm cho nàng về sau còn như thế nào hảo hảo cùng Lâm Khởi ở chung?
Khả năng duy nhất có thể thuyết phục cô cũng chỉ có... Lâm Khởi vừa rồi chỉ uống rượu say, sau đó coi cô là người khác.
Lâm Đồ cố gắng hít sâu, bình phục tâm tình khẩn trương của mình.
Ở trong lòng của nàng, người như Lâm Khởi quyết định sẽ không sinh ra khởi niệm mãnh liệt với nàng như vậy... Cái loại cảm giác này... giống như là thời điểm cuối cùng nếu như hắn không buông tha, chính mình sẽ bị toàn bộ thiêu đốt hầu như không còn.
Lâm Đồ nhịn không được che hai má đỏ lên của mình, nhất định là nàng đoán không sai... Nàng bất quá là làm thế thân của người khác, Lâm Khởi bất quá là sau khi uống say nhận lầm người.
Lâm Đồ một lần nữa sửa sang lại cảm xúc của mình một lần nữa đi trở lại đầu cầu thang, Lâm Khởi vẫn duy trì tư thế lúc cô lên lầu, một mình chán chường ngồi ở trên sô pha lầu một.
Cái kia...... Ta giặt xong rồi...... Ngươi có muốn hay không cũng mau thay một bộ quần áo......
Cô đứng ở lầu hai, thăm dò mở miệng.
Nói xong một câu, Lâm Khởi ở lầu một vẫn không nhúc nhích.
Lâm Đồ có chút kinh ngạc.
Sẽ không phải là gặp mưa thêm say rượu trực tiếp hôn mê chứ?
Vừa nghĩ tới loại khả năng này, Lâm Đồ đã khẩn trương đem vừa rồi không vui đều hoàn toàn ném ra sau đầu, cơ hồ là một đường chạy chậm xuống lầu, đi tới bên người Lâm Khởi, đưa tay thăm dò trán của hắn.
Nàng thật sự đối với Lâm Khởi không có một chút xíu phòng bị, cho dù, vừa rồi đã suýt nữa bị hắn đặt ở dưới thân chính pháp ngay tại chỗ.
Ách......
Rõ ràng lâm vào thế giới của mình, Lâm Khởi bị dọa nhảy dựng.
Đầu của hắn đích xác có chút hôn mê.
Chỗ bị mưa xối ướt trên người đã hoàn toàn lạnh xuống, tóc nhỏ giọt nước cũng ướt sũng phủ lên mặt.
Thẳng đến khi bàn tay mềm mại lại ấm áp của Lâm Đồ chạm vào trán của hắn, cả người hắn mới từ một loại thống khổ lại hôn mê trong chán ghét bản thân thoáng giải thoát.
Lâm Đồ?
Hắn khàn giọng lại một lần nữa xác nhận tên của nàng, tắm rửa xong Lâm Đồ đã ngồi xổm xuống, như nai con nhìn hắn.
Vừa rồi gọi em mấy tiếng cũng không có phản ứng... Có muốn đi thay quần áo trước không?
Cô thăm dò nhiệt độ trên trán Lâm Khởi xong, lại trở tay thăm dò mình, như là lo lắng lại đưa tay cô tới.
Lâm Khởi đã phản xạ có điều kiện cầm tay của nàng, hạ thân bởi vì nàng tới gần mà một lần nữa khôi phục đến sung huyết trạng thái, thậm chí đem hắn bị mưa làm ướt quần đều trực tiếp chống đỡ lên.
Thật có lỗi......
Lâm Khởi rất nhanh liền cảm giác được thân thể Lâm Đồ bị hắn nắm chặt trở nên cứng ngắc và luống cuống.
Cô còn hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí, còn hoàn toàn không nghĩ tới khả năng giữa anh và cô.
Lâm Khởi có chút tuyệt vọng, ngôn ngữ cơ thể của cô thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả trực tiếp lên tiếng từ chối anh.
"Tôi đi thay quần áo sạch trước. “
Hắn buông Lâm Đồ ra, có chút lảo đảo đứng lên.
Lâm Đồ đã thân thiết đi theo hắn cùng nhau đứng lên, sợ hắn té ngã bình thường đứng ở cách hắn rất gần địa phương.
Trên người cô còn tản ra mùi sữa tắm anh mê luyến, mái tóc ướt sũng khoác lên khăn lông khô ráo.
Cổ họng Lâm Khởi quay cuồng vạn ngữ thiên ngôn, những câu nói này lại đem bước chân của hắn ép đến có chút nặng nề.
Lúc đi tới bên cầu thang, hắn bỗng nhiên dừng bước, muốn quay đầu, rồi lại không dám quay đầu mở miệng.
Lâm Đồ.
Hả?
Bị điểm danh Lâm Đồ kinh ngạc nhìn về phía cầu thang chỗ phương hướng.
Vừa rồi...... Nếu tôi nói tôi không uống say......
Lâm Khởi lời nói kẹt ở nơi đó, trong lúc nhất thời hai người đều khẩn trương sắp không thể hô hấp.
Thật có lỗi...... Coi như ta cái gì cũng chưa nói.
Lâm Đồ lần thứ ba nói ra hai chữ này, sau đó cũng không quay đầu lại bước đi của mình.
Lâm Đồ ngồi yên trên sô pha vừa rồi Lâm Khởi ngẩn người, cảm thấy chuyện xảy ra trong vòng một giờ hôm nay so với tất cả những gì cô đã trải qua trong nửa đời trước còn kích thích hơn.
Lâm Khởi nói hắn không say, là có ý gì?
Nhắm mắt lại, ở ngoài sân vài bước, anh ôm cô, hôn cô, động tác đưa tay vào trong váy cô giống như là hình chiếu ở trong đầu cô từng khung từng khung phát lại quá khứ.
Hắn không uống say...
Lâm Đồ bỗng nhiên có chút khó tin.
Hắn lúc ấy nhiều lần kêu tên, là "Lâm Đồ".
Lâm Đồ cảm thấy việc này không thể cứ như vậy quên đi.
Lâm Khởi ở trong lòng nàng là tồn tại đáng tin cậy, là thủ trưởng đáng tin cậy, là huynh trưởng có thể ỷ lại.
Cô vì anh mà vẽ ra vô số hình tượng vừa chính diện vừa cao lớn, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, anh lại ôm tâm tư như vậy với cô.
Lâm Đồ muốn cùng Lâm Khởi thẳng thắn hảo hảo nói chuyện, nàng không muốn bởi vì biến cố như vậy mà khiến hai người lâm vào một loại ngăn cách cùng bị động nói không rõ ràng.
Cho nên cô dứt khoát vứt bỏ tất cả lo lắng, khoanh tay canh giữ trước cửa phòng ngủ của Lâm Khởi.
- Lâm Đồ con người ngươi, có đôi khi thật sự là có một loại cô dũng làm cho người ta không thể không bội phục.
Rất nhiều năm sau, Minh Thành bất đắc dĩ lại nhận mệnh ôm cô, khen cô từ tận đáy lòng.
Giờ này khắc này, Lâm Đồ lại cũng không cảm thấy đây là nàng sở hữu lực lượng, chỉ là đơn thuần, muốn đem chuyện xấu hổ này giải quyết mà thôi.
Lâm Khởi?
Nghe thấy tiếng nước trong phòng ngừng lại, Lâm Đồ cố lấy dũng khí gõ cửa phòng Lâm Khởi.
Ước chừng qua gần một thế kỷ, cánh cửa này mới từ bên trong mở ra, Lâm Khởi tắm rửa xong thay quần áo, ánh mắt trầm thấp đi tới mở cửa.
Có tiện cho tôi vào ngồi một chút không?
Lâm Đồ nhìn thẳng vào mắt hắn, cho đến khi Lâm Khởi nhìn thấy chính mình cũng cảm thấy ngượng ngùng cự tuyệt thỉnh cầu này của nàng.
Hắn hơi nghiêng người, nhường lối vào nhà, Lâm Đồ khéo léo đã trấn định từ bên cạnh hắn bỏ qua, đi vào trong phòng của hắn.
Lâm Khởi... thật sự là một người có tự chủ mạnh đến mức gần như tiết chế.
Đây là cảm giác đầu tiên của Lâm Đồ khi nhìn thấy phòng hắn.
Hầu như mọi thứ đều được sắp xếp và gọn gàng.
Vô luận là bệ cửa sổ, bàn học, tủ quần áo, sô pha, thậm chí là giường chiếu mỗi tối đều phải ngủ, toàn bộ đều thu dọn chỉnh tề, giống như là có người cầm thước chuyên môn chỉnh sửa qua đường cong cùng góc độ.
Cô có chút thận trọng đứng ở bên cạnh sô pha, xoay người nhìn anh.
Có muốn vào hay không...... Tôi muốn nói chuyện với anh một chút.
“……”
Lâm Khởi cảm thấy mình có chút uất ức.
Vô luận là vừa rồi nửa đường bởi vì bận tâm ý nguyện của nàng mà bứt ra cũng tốt, hay là đã quyết định buông tha sau lại dây dưa dài dòng như vậy không dám đối mặt với nàng cũng được.
Thái độ trốn tránh của hắn tựa hồ thật sự có chút không đủ lưu loát.
Hắn cười khổ theo môn thần tư thế quay về tự do, sau đó từng bước một cùng nội tâm của mình đang đấu tranh, cho đến hoàn toàn ngồi ở đối diện nàng, ở tỉnh rượu sau khi bảo trì cùng Lâm Đồ một cái mặt đối mặt trao đổi.
Ngươi......
Hai người cơ hồ là đồng thời mở miệng, Lâm Khởi thân sĩ đem vị trí lời dạo đầu giao cho Lâm Đồ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Đồ đỏ bừng, "Ngươi vừa rồi nói ngươi không uống say... Nếu như ta không hiểu sai... Ngươi là muốn nói... những chuyện ngươi vừa làm, đều là lựa chọn đầu óc thanh tỉnh?"
...... Ừ.
Lâm Khởi cảm thấy đối thoại với cô quả thực còn tra tấn người khác hơn cả ép hỏi của nữ phát thanh viên trong phòng truyền hình trực tiếp.
Mà sâu trong đáy lòng lại có một thanh âm đang không ngừng hò hét - - nói ra, giống như một người đàn ông nói ra.
Lâm Đồ có chút khẩn trương vén tóc của mình, đầu hơi cúi xuống, ngón tay nhẹ nhàng đan vào nhau.
Cái kia...... Kỳ thật ta là muốn nói...... Không sao......
Dường như phải mất một thời gian dài cô mới có đủ can đảm để mở miệng.
Ngươi không cần quá để ý...... Kỳ thật ta......
Lời nói phía sau kẹt lại một chút, lúc lên tiếng, Lâm Đồ phát hiện mình đã nói không nổi nữa.
"Xin lỗi..." Cô lấy mu bàn tay lau nước mắt như hạt mưa rơi xuống trong mắt mình, cho dù giọng nói nghẹn ngào đến mức không thể nói ra câu hoàn chỉnh, trên mặt vẫn cười.
Tôi...... tôi...... không sao......
Ừ. Cô ấy không sao đâu.
Lăng Sơ đối xử với cô thế nào cũng tốt, Lâm Khởi đối xử với cô thế nào cũng tốt.
Cô vốn, cô vẫn luôn, không có gì là không thể buông tha.
Lúc Lâm Khởi nhìn thấy Lâm Đồ khóc, cả người đều sững sờ tại chỗ.
Anh khó có thể tin nghe thấy tiếng khóc đứt đoạn của cô, gần như tuyệt vọng nói ra câu kia.
Cô ấy không sao.
Lâm Khởi thật sự rất muốn xé Lăng Sơ ra.
Cả người hắn run rẩy, không dám nghĩ tới trước khi nàng xin hắn giúp đỡ, rốt cuộc đã trải qua tuyệt vọng như thế nào, mới có thể thống khổ như vậy, lại nhẹ nhàng nói ra những lời này.
Hắn ép buộc chính mình không cần suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp đứng lên, ngồi ở Lâm Đồ bên người vị trí.
Cái kia không ngừng lau nước mắt thân ảnh gần trong gang tấc, hắn chỉ cần thoáng đưa tay, là có thể đem nàng hoàn toàn ôm vào trong ngực.
Không có việc gì......
Lâm Khởi rốt cục ôm lấy nàng.
Người trong lòng rõ ràng chân thành như vậy lại cố gắng như vậy còn sống, thế nhưng, sau khi bị người tín nhiệm thô bạo đối đãi, dĩ nhiên sẽ trước tiên đi tới trước mặt hắn, nói cho hắn biết "Nàng không sao."
Lâm Khởi không chỉ muốn xé Lăng Sơ, mà còn muốn xé chính mình.
Tại sao anh không thể phát hiện sớm hơn một chút, tại sao anh không thể lựa chọn bảo vệ cô ngay từ lần đầu gặp mặt?
Tại sao sau khi biết rõ cô có lẽ đã bị xâm hại bất công, anh vẫn mượn rượu giả điên, chỉ vì thỏa mãn dục vọng tình nguyện của mình?
Không xứng, không xứng......
Hắn ôm Lâm Đồ, đau xót, xin lỗi phát ra từ nội tâm.
...... Không sao......
Người trong ngực kia vẫn cười, chậm rãi ngừng nghẹn ngào.
Cô thậm chí ngay cả thời gian rơi nước mắt cũng không để cho mình tùy hứng qua một phút đồng hồ.
Lâm Khởi......
Ừ. Tôi ở đây.
Cuối cùng đánh vỡ trầm mặc, vẫn là Lâm Đồ.
Cô khóc xong, mới phát hiện cả người mình bị ôm vào lòng Lâm Khởi như một đứa trẻ.
Một chưởng lớn của hắn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng cho nàng thuận khí, tay kia thì trực tiếp đặt ngang hông nàng, không cho nàng đào tẩu trong lòng hắn.
Nếu như nói một giờ trước không có phát sinh qua chuyện như vậy, nàng có lẽ còn có thể an ủi chính mình, đây chỉ là Lâm Khởi biểu đạt chính mình quan tâm phương thức.
Nhưng trước mắt, sự cố lại thật sự đã xảy ra, mà cô, chỉ là một tên ngốc đến cố gắng giải quyết vấn đề này lại cảm xúc của mình sụp đổ trước.
Vẫn là làm đà điểu thì thích hợp hơn.
Nàng thật muốn đem đầu trực tiếp vùi vào trong ngực Lâm Khởi, tốt nhất cả đời này cũng không cần nhìn thấy khuôn mặt kia của hắn, quá mất mặt.
Nhận thấy Lâm Đồ rốt cục không phát run, tảng đá treo trong lòng Lâm Khởi lúc này mới rơi xuống đất.
Anh do dự thật lâu, cuối cùng vẫn không buông hai tay đang ôm cô ra.
Lâm Đồ.
Hả?
Lúc này đến phiên người trong ngực kia hoang mang đáp lại tiếng gọi của hắn.
Ngươi...... Gả cho ta.
“……”
Lâm Đồ cả người đều trợn tròn mắt.
Suy nghĩ của Lâm Khởi rất trực tiếp.
Hắn thích Lâm Đồ, cũng muốn Lâm Đồ, không có so "Diễn giả làm thật" càng thuận lý thành chương nhu cầu.
Mà Lâm Đồ, thì hoàn toàn bị thời gian như vậy, địa điểm như vậy, phương thức thổ lộ cổ quái như vậy làm cho sợ tới sững sờ tại chỗ.
Cô vừa mới khóc à? Hơn nữa Lâm Khởi hoàn toàn có thể được gọi là "ngòi nổ"......
Không có nghi vấn ngữ khí từ, hoàn toàn là một câu khẳng định.
Lâm Đồ rất muốn hỏi chính mình, rốt cuộc là nàng đang nằm mơ, hay là Lâm Khởi đang nằm mơ.
Cánh tay Lâm Khởi siết chặt hơn một chút.
"Em không biết phải biểu đạt như thế nào mới thích hợp... Tóm lại... Em không muốn anh khóc trước mặt em nữa..."
Hiccup......
Lâm Đồ rất không đúng lúc ợ một cái.
A, cô quả nhiên rất muốn trực tiếp lên giường trốn đi, đời này nhất định không có tình cảnh nào mất mặt hơn hôm nay.
Ha ha ha ha......
Lâm Khởi đã vui sướng nở nụ cười, hắn thoáng buông lỏng tay đang ôm Lâm Đồ ra, để cho mặt của nàng có thể hướng về phía hắn.
Câu trả lời của ngươi đâu?
Bị truy vấn Lâm Đồ nghe thấy tim mình đập như ngừng đập, lại càng ồn ào náo loạn.
Tiếng tim đập lộn xộn, đinh tai nhức óc, thay thế tiếng sấm và tiếng mưa bên ngoài.
Đầu óc cô có chút lộn xộn, nhưng rất nhanh lại biến thành hoàn toàn trống rỗng.
Cô cũng không biết rốt cuộc mình lấy dũng khí từ đâu ra, tóm lại, trước khi tay Lâm Khởi nặng nề ôm lấy cô, cô đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Lâm Khởi, thấp giọng nói bên tai anh.
"Vậy... chúng ta có nên... làm trước không?"