tham lam (np)
Chương 1 - Trần Mặc
Cố Tiêu Tiêu ngồi ở trước bàn, bên tai là tiếng hò hét điên cuồng của DJ, bên cạnh là tiếng cười của bạn bè.
Cô nhìn một người đàn ông đối diện mình, người đàn ông tên là Trần Mặc, tính cách của anh cũng giống như tên của anh, trầm mặc ít nói.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trần Mặc, Cố Tiêu Tiêu có chút sợ xã hội, chỉ cảm thấy Trần Mặc đẹp trai.
Hứa Trạch Khải rời khỏi sàn nhảy, ôm một người phụ nữ đi về phía họ.
Hai người ngồi ở góc ghế dài, dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối tai tóc mai đan vào nhau, Cố Tiêu Tiêu rõ ràng nhìn thấy tay Hứa Trạch Khải đã thò vào trong váy bó sát người phụ nữ.
Cô dời tầm mắt, tiếp tục cùng đám bạn bè mới quen không lâu này chơi xúc xắc.
Tầm mắt của cô luôn hướng về phía Trần Mặc, Hứa Trạch Khải không biết khi nào thì mang theo người phụ nữ biến mất, qua hơn mười phút sau lại trở về, liền thấy được ánh mắt Cố Tiêu Tiêu lặng lẽ nhìn Trần Mặc.
Khóe miệng hắn nhếch lên, đi tới bên cạnh Trần Mặc ngồi xuống, ôm lấy bả vai Trần Mặc, nhỏ giọng nói gì đó với Trần Mặc, sau đó, Cố Tiêu Tiêu luôn luôn chú ý Trần Mặc liền nhìn thấy Trần Mặc giương mắt, nhìn về phía mình.
Cô cuống quít cúi đầu, cô chỉ là một học sinh, bởi vì bộ dạng không tệ, lại thích ăn mặc, thành tích cũng không tốt lắm, bị giáo viên quy hoạch vào nhóm học sinh kém.
Tửu lượng của cô không tệ, sau khi được bạn bè mang ra ngoài uống vài lần, liền buông lỏng, ở nơi này, nếu không phải bởi vì Trần Mặc ở đây, Cố Tiêu Tiêu nhất định là lăn lộn phong sinh thủy khởi như cá gặp nước.
Rượu qua ba tuần, đã đến hai giờ rưỡi, Cố Tiêu Tiêu nhìn thoáng qua điện thoại di động, ngày mai sáu giờ rưỡi còn phải rời giường đi học, đêm nay còn phải lặng lẽ về nhà, cô sờ sờ chìa khóa trong túi, ổn định tinh thần, đi tới bên cạnh Hứa Trạch Khải.
Cô ghé vào bên tai Hứa Trạch Khải, lớn tiếng nói: "Hứa Trạch Khải, em phải đi trước, ngày mai còn phải đi học!"
Hứa Trạch Khải a một tiếng, Cố Tiêu Tiêu lặp đi lặp lại nhiều lần, lúc này anh mới nghe rõ, chỉ chỉ Trần Mặc: "Cậu đưa Trần Mặc về, vừa rồi cậu ấy đã uống không nhiều lắm rồi!"
Giọng Hứa Trạch Khải rất lớn, nhưng trong quán bar đinh tai nhức óc vẫn mơ hồ làm cho người ta nghe không rõ, Cố Tiêu Tiêu lại bắt được trọng điểm.
Trong lòng cô vui vẻ, Hứa Trạch Khải nhìn ra hảo cảm của mình đối với Trần Mặc, tạo cho bọn họ cơ hội ở chung một mình, cô gật đầu, đứng dậy, đi tới trước mặt Trần Mặc.
Trần Mặc ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn nhuộm đỏ ửng, mắt say mông lung nhìn cô một cái.
Hứa Trạch Khải nhìn Cố Tiêu Tiêu đỡ Trần Mặc đi ra ngoài, cười ha ha một tiếng, người phụ nữ bên cạnh đã sớm đổi thành một người khác, chỗ ngồi này không bao lâu, liền đi lầu không, sau đó không lâu, lại đổi lấy một nhóm khách khác.
Cố Tiêu Tiêu đón xe, đưa Trần Mặc đến nơi anh nói, vừa định đóng cửa xe, Trần Mặc lại giữ chặt cổ tay cô: "Lên cùng tôi.
Cố Tiêu Tiêu sửng sốt, mặc dù cô chưa từng trải qua tình dục cũng chưa từng yêu đương, nhưng ám chỉ sáng ngời của Trần Mặc như thế, mình cũng không phải kẻ ngốc, sao lại không hiểu.
Hắn say, không nhất định là như mình nghĩ, có lẽ Trần Mặc đối với mình cũng có chút hảo cảm, cho nên muốn cùng mình tiếp xúc nhiều, nghĩ như vậy, Cố Tiêu Tiêu xuống taxi.
Tài xế cười ha hả, xe nghênh ngang rời đi.
Trần Mặc ở một mình, Cố Tiêu Tiêu đưa anh về phòng, chuẩn bị đi, rồi lại bị Trần Mặc giữ chặt, Trần Mặc ôm eo cô, hô hấp nóng bỏng đánh vào cổ cô.
Trên người Cố Tiêu Tiêu trong nháy mắt nổi da gà mịn màng, muốn đẩy Trần Mặc ra, tay lại giống như không dùng được khí lực.
Nửa đẩy nửa thấy, Cố Tiêu Tiêu bị Trần Mặc đè ở trên giường, Trần Mặc cấp bách không nhịn được cởi cúc áo của cô, nội y màu trắng bông của nữ sinh xuất hiện ở trước mắt anh, khóe mắt anh đỏ lên, trong bóng tối nửa lộ ra sữa thịt làm cho huyết mạch anh bành trướng.