thạch kho cửa
Chương 1 - Chim Sẻ
Gió trên sông Phổ cuốn lấy nhiệt độ ban ngày còn dư lại rót vào cửa kho đá, mang theo các gia đình trong đình không tiếng động cùng có âm thanh thoát ra cửa sổ xoay quanh trên bầu trời đêm sao.
Ngẫu nhiên có một con chim sẻ ngủ không yên bay qua, làm như có cảm giác, vội vàng rơi xuống dừng lại trên khung cửa sổ mở rộng thò đầu ra nhìn vào bên trong.
Chim sẻ nhỏ kia không biết, trên chiếc giường nhỏ sát tường trong phòng dưới cửa sổ cũng có một khán giả, từ trong thảm mỏng manh lộ ra hai mắt cùng nó rình coi cách đó không xa, nhúc nhích trong một tấc vuông.
Nùng nhẹ một chút nha, Tiểu Mao sắp bị Nùng đánh thức rồi.
Người phụ nữ thấp giọng phàn nàn.
Người đàn ông vẫn mồ hôi đầm đìa im lặng không lên tiếng liều mạng đẩy mạnh giữa hai chân cô, cắn răng, nhìn bộ dáng kia hận không thể chen cả người mình vào.
Giường dây thép theo luật động của mông hắn phát ra tiếng vang "Két a két", đụng vào tấm ván gỗ đầu giường phát ra va chạm "thùng thùng".
"Không sao, tiểu xích lão đã sớm ngủ rồi" nam nhân tăng nhanh tốc độ, cũng mặc kệ có thể hay không đánh thức nhi tử, chính mình sảng khoái.
Biên độ càng lúc càng lớn, nước chảy róc rách, vừa vào vừa ra ánh trăng chiếu vào bóng loáng.
Người phụ nữ cau mày, cũng không nghĩ đến con trai trên giường nhỏ cách đó không xa có ngủ hay không, hai tay che miệng vẫn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ ô ô của mình.
Tiểu Mao trừng to mắt trên giường nhỏ không hiểu, cậu cảm thấy cha đốt nồi hơi buổi tối luôn thích khi dễ mẹ, cậu rất muốn đi giúp mẹ đẩy cha đặt ở trên người cô ra, nhưng không có lá gan này.
Ba cậu trước kia từng đi lính, tính tình không tốt, Tiểu Mao từ nhỏ đã sợ ba cậu.
Trong lòng tức khổ, vô kế tiêu trừ, nhìn hai khối thịt trắng chồng lên nhau, dần dần mắt ngủ mơ hồ, phía dưới chống lều nhỏ cứ như vậy chậm rãi ngủ thiếp đi.
"U, tiểu quản, dậy đi!" ông chú lầu ba nhìn thấy ba Tiểu Mao cười hì hì một bộ dáng già nua không tôn trọng, ngay cả chào hỏi cũng lộ ra chút hèn mọn.
À, ra quán rồi. "Quản Long Ái không để ý tới, nói xong súc miệng, khăn lông đỏ trắng khoác lên vai đi ra khỏi nhà vệ sinh công cộng.
Thấy Quản Long đi rồi, lão Vạn lầu ba hừ một tiếng, nhưng ngẫm lại ngày hôm qua cách sàn nhà nhìn xuân cung sống lại cảm thấy ý vẫn chưa hết, không biết đêm nay mấy giờ bắt đầu diễn. Ngân Phượng kia đối với ngực thật lớn, cái này cũng phải có thể bóp một cái, lại đem đầu chôn vào chết cũng đáng giá.
Chính mình phía dưới cái kia nhuyễn xà bị chính mình đêm qua tuốt tàn nhẫn, trong đầu vừa nghĩ tối hôm qua hình ảnh, tính trên đầu lại mơ hồ sinh đau.
Bận rộn chặt đứt ý niệm, lau mặt lung tung đi đến đầu ngõ bày sạp xe đạp.
Chào ông chú lầu ba! "Trên đũa có hai sợi bánh quẩy, Tiểu Mao vừa vặn gặp lão Vạn đi bán hàng ở góc rẽ cầu thang.
"A u, Tiểu Mao à, Cát đã sớm đi mua điểm tâm rồi sao? có phải cho A Phương bên cạnh con ăn không?" ông chú lầu ba lại lộ ra bộ dạng lão góa vợ.
A? Không phải, mua giúp nhà mình. Tôi và Phương không nói chuyện nhiều. "Nói xong vội vàng chạy lên lầu, sợ bánh quẩy lạnh lại bị mắng.
"Xì, Tiểu Xích lão, giống như cha hắn, còn không nói lời nào..." Lão Vạn nhìn bóng dáng Tiểu Mao biến mất ở góc đường, rung đùi đắc ý đi xuống lầu.
Người một nhà ăn điểm tâm xong, Ngân Phượng sớm ra ngoài đón xe buýt bệnh viện, Quản Long đang muốn mang theo Tiểu Mao ra ngoài đưa hắn đi học.
Giống như có dự mưu, cửa phòng bên cạnh cũng mở, một đôi mẹ con đi ra, chính là Phương và mẹ Tú Lan.
Ơ, Cát Xảo a. "Dì Tú Lan xinh đẹp cười rộ lên càng đẹp mắt.
A, đúng vậy, tiễn Y đi đọc sách. "Quản Long khách khí nói, ánh mắt bất động, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn hơn Ngân Phượng của Tú Lan.
Mẹ, con đi cùng Tiểu Mao, mẹ đi chợ sớm một chút. "A Phương buông tay mẹ ra, cũng không đợi trả lời đã kéo Quản Tiểu Mao xuống lầu.
Còn tới sớm! Chậm một chút...... "Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng gọi của Tú Lan.
Ra khỏi cửa số, Tiểu Mao xua tay trước nói: "Bạn học Lưu Phương, cậu đừng kéo tới kéo lui, nam nữ thụ thụ bất thân, bị hàng xóm nhìn thấy ảnh hưởng không tốt.
Ai ngờ Phương cũng không để ý đến hắn, bước nhanh về phía trước.
Tiểu Mao đuổi theo, hai người thẳng đến khi ra khỏi ngõ, đến bên cạnh tiệm giấy thuốc lá, A Phương xoay người nhìn xung quanh không có ai vẻ mặt nghiêm túc hỏi Tiểu Mao: "Ba cậu có phải có một cái thắt lưng đầu to bị hỏng một bên không?
Có nha, làm gì. "Tiểu Mao không chút nghĩ ngợi, dây lưng này mỗi ngày treo sau cửa là vật kỷ niệm ba cậu phát lúc xuất ngũ.
A Phương cau mày rất nghiêm túc nói: "Dây lưng của ba em ở nhà anh, anh tìm thấy dưới giường mẹ anh.
Ba tôi là giải phóng quân, sao lại làm bậy với mẹ anh, anh gạt người!
Tiểu Mao phản ứng rất nhanh, nghe được tin đồn bất lợi đối với cha mình cũng không đi lo lắng tính chân thật, lập tức gọi lại.
Phương phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa này vốn đã thất kinh, muốn tìm chủ ý của Tiểu Mao.
Hiện tại hắn vừa hô như vậy, trong lòng hoảng hốt, hận hắn không nói đạo lý, chính mình lại vô kế khả thi, đành phải ngồi xổm xuống khóc.
Ba con đâu có phải là quân giải phóng, chỉ là xưởng sắt đốt nồi hơi, con không nói đạo lý...... Ô ô ô.
Bạn học Tiểu Mao tuy rằng không phải là người tốt gì, tự nhận là anh hùng hảo hán.
Thấy nàng vừa khóc sợ người khác nhìn thấy cho là mình khi dễ nữ nhân, về sau không phải ở trong thạch khố môn không có cách nào lăn lộn sao, vội khuyên giải nói: "Ai ai, ngươi trước đừng khóc, liền căn dây lưng cũng chứng minh không được cái gì nha, bắt gian bắt đôi, ngươi biết không?"
"Ô ô... ta... ta cho nên tới tìm ngươi nha, ngươi không nói đạo lý... Ô..." A Phương còn chưa tỉnh lại.
A, người phụ nữ "Tiểu Mao nghĩ thầm, ngồi xổm bên cạnh cô nói:" Chúng ta không đi bắt đi, mẹ em hôm nay làm ca gì? Ba em làm ca giữa.
Mẹ tôi hôm nay nghỉ ngơi, bà ấy, bà ấy vốn đưa tôi đến trường chuẩn bị đi mua thức ăn. "Phương nức nở nói.
A u, như vậy bọn họ sẽ có thời gian gây án. "Tiểu Mao có chút hưng phấn.
Cái gì mà thời gian gây án, miệng chó không phun ra ngà voi, chúng ta không đi học nữa. "A Phương đứng lên.
Chúng ta hoặc là về trước ngắm một cái, có tôi bảo đảm anh không sao. Hơn nữa, bọn họ nhất định không nghĩ tới chúng ta sẽ giết hồi mã thương. "Tiểu Mao cũng đứng lên đắc chí.