tân tính nửa đời
Chương 3
Tân muốn gặp lại dì Vương, nhưng lại sợ dì Vương tức giận, đặc biệt là làm cho người ta nhìn thấy, giống như Tiểu Lý sát vách dì Vương. Nên làm thế nào cho phải đây? Đột nhiên Tân có một chủ ý, nói như thế nào đây?
Mấy ngày nay dì Vương luôn có chút thất thần, Tân ép buộc làm cho bà khó có thể tiêu tan, một đứa nhỏ nhỏ hơn 20 tuổi!
Nàng an ủi mình là sợ người ta nghe được mới có hắn, nhưng phong phú ngắn ngủi đã lâu không gặp kia vẫn khơi dậy khát vọng của nàng.
Mười mấy năm cô đã quen với niềm vui mà đàn ông ra vào mang lại, bất kể là tự nguyện hay nửa ép buộc.
Tan ca đêm trên đường nàng bị cướp cưỡng gian không thành, nhưng chồng trước không tin cho rằng đội nón xanh cùng nàng ly hôn, hơn nữa nhanh chóng cưới một đầu hôn nữ.
Nhưng nàng hơn hai năm liền ngay cả người cũng chưa gặp qua mấy người, vừa nghe nói sinh qua ba đứa con ba mươi bảy nữ nhân liền nhượng bộ lui binh.
Nữ nhân ba mươi bã đậu, ly hôn, chính là một nữ nhân hai hôn, giá trị con người càng thấp.
Gần bốn mươi ngay cả bã đậu cũng không bằng.
Đã ba năm không có qua, tự liêu luôn ý vẫn chưa hết.
Nếu như không có hoàn cảnh chung quanh cùng ánh mắt mọi người, nàng thật đúng là hy vọng tới chút gì đó, tân hẳn là nhất thời xúc động mới làm, hẳn là sẽ không quấy rầy nữ nhân già đi như nàng nữa, nàng cảm thấy như mất đi.
Mười phút trước khi tan tầm, Tân đến phòng dì Vương, dì Vương ở phòng bệnh cán bộ, bệnh nhân ở đây chỉ có hai loại.
Một là thật sự không được, nằm trên giường bệnh.
Một loại khác là ngâm mình trong bệnh nhân, buổi sáng kiểm tra phòng xong cơm trưa, liền chuồn về nhà hoặc đi làm chút gì đó.
Mọi người đang chuẩn bị hết giờ làm việc và không ai chú ý đến ai.
Tân không nhìn thấy dì Vương, anh chờ, lúc này dì Vương đi ra khỏi phòng chuẩn bị trong tay ôm chăn, khóa cửa xoay người đi về phía bàn y tá vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tân, mặt xoát trắng bệch, buông chăn xuống nói chuyện với các y tá khác, sau đó đi về phía Tân.
Tân nhìn thoáng qua mặt dì Vương và chìa khóa trong tay, bĩu môi một cái, xoay người đi đến phòng chuẩn bị, dì Vương yên lặng đi theo phía sau, dì Vương mở cửa vào phòng chuẩn bị, Tân nhìn trái nhìn phải cũng tránh vào.
Trong phòng chuẩn bị mấy hàng giá chất đầy phòng bệnh cùng đồ dùng bệnh nhân, bên kia đặt một cái giường kiểm tra, y tá dùng nó sửa sang lại chăn cùng vụng trộm ngủ một giấc.
"Đừng đóng cửa", dì Vương đứng ở trước cửa nhỏ giọng nói, tân đi đến cái giá phía sau "Ngươi lại tới làm gì, đã nói với ngươi quên đi nó, ngươi nhất định phải hại chết dì của ngươi sao", dì Vương bất mãn nói "Ta là tới xin lỗi, ngày đó ta không nên ép buộc ngươi"
"Được rồi đều đã qua, đừng nói nữa", Vương di ngữ khí cũng bằng phẳng.
Dì à, con thật sự muốn gặp dì, luôn nghĩ đến dì.
Nhớ con làm gì, dì già rồi.
"Ta biết không tốt tới tìm ngươi, nhưng ngươi có thể tới nhà của ta nha", dì Vương giật mình trừng to mắt nhìn tân nói không ra lời.
"Mỗi thứ ba, thứ tư buổi chiều mẹ tôi đều đi học chính trị, có hai giờ, anh có thể đến nhà tôi nói với mẹ tôi, anh muốn gặp con, ở lại nhà tôi bảo tôi đi tìm chúng, sau đó chúng ta."
Dì Vương càng giật mình nhìn khuôn mặt non nớt của Tân, đó là một đứa bé sao? Tâm tư kín đáo như thế, còn có thể thay người khác suy nghĩ, đại nhân còn không phải ép buộc cùng lừa gạt đến.
"Như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra với anh," Bing tiếp tục.
Câm miệng, ngươi quả thực điên rồi. "Dì Vương trách cứ.
Tân cúi đầu đỏ mặt đi về phía cửa, chậm rãi hướng cửa đi đến thì thào nói, "Không xứng đáng, ta không muốn hại ngươi, ép buộc ngươi, chỉ là khống chế không được nhớ ngươi."
"Hắc, nghiệp chướng nha", duỗi đầu ngắm một chút đã không có người hành lang, nhẹ nhàng khóa cửa lại, sau đó chậm rãi cởi bỏ áo blouse trắng, nhẹ nhàng ôm lấy bên người tân nói.
Ngươi nha, sớm muộn gì cũng sẽ hại chết a di.
Phòng chuẩn bị không có cửa sổ, chỉ có một chút ánh sáng từ cửa thủy tinh nhỏ trên hành lang, gần như không thấy rõ. Dì Vương nhẹ nhàng vuốt đầu Tân nói, "Nhanh lên một chút đi, nhẹ một chút", đi cởi quần áo.
Tân kích động ôm lấy dì Vương, "Dì thật tốt!
Ha ha, để cho người ta biết dì sẽ không có cách nào sống nữa.
Tân nhanh chóng cởi quần áo ra nói, "Sẽ không, ta sẽ cẩn thận."
Dì Vương cởi đến áo ngực cùng quần cộc, ôm lấy tân hai đoàn thịt mềm dán ở tân trên ngực, bụng đỉnh tân cứng rắn cùng lửa nóng.
Hôn dì ", Tân cúi đầu hôn dì Vương, dì Vương hôn lại há miệng, đầu lưỡi đưa vào trong miệng Tân quấy nhiễu và hấp dẫn.
Dì Vương lấy tay nhẹ nhàng cầm dương vật của Tân vuốt ve, Tân hít khí, dì Vương dắt Tân chuyển đến trước giường chẩn đoán bệnh.
Dì Vương nằm ở chẩn đoán bệnh trên giường nhẹ nhàng nói, "Đến đây đi", tân đưa tay vuốt ve dì Vương bắp đùi căn, đẩy cao lồng ngực xoa bóp dì Vương mềm mại vú.
Lấy tay kéo quần cộc dì Vương xuống, dì Vương nâng mông lên phối hợp, sau đó mông chuyển đến bên giường nói, "Giường nhỏ, liền đứng đến đây đi", lấy tay đem hai chân đội đối tân, tân thấy không rõ đỉnh ở giữa đùi dì Vương, đỉnh vài lần.
"Xoẹt, tiểu ngu ngốc", dì Vương cười vỗ về tân cương cứng dẫn tới cửa động, tân cố sức đẩy vào, "A ân" hai người đồng thời phát ra càng vui thanh âm.
Tân vỗ về chân dì Vương dùng sức ra vào, tầng tầng nóng ẩm bao lấy hung khí của Tân, từng trận khoái cảm truyền khắp toàn thân.
Đầy đặn lấp đầy từng ngóc ngách của dì Vương, dì Vương cắn môi kiên trì.
"Phốc xuy, phốc xuy", thanh âm càng lúc càng lớn, bên giường ngăn trở tân xâm nhập, tân hai tay cầm Vương di eo đem Vương di kéo về phía mình, Vương di hai chân khoát ở tân trên vai hai tay bắt lấy bên giường bảo trì cân bằng.
Tân cố gắng hết lần này đến lần khác đẩy miếng thịt mềm xuống đáy, "A a, a a", dì Vương cả người vô lực, từng ngụm từng ngụm thở dốc, khoái cảm đã lâu không thấy đã trở lại!
Tân dồn dập hô hấp ra sức chạy nước rút, một luồng nhiệt lưu tưới ở trên dương vật, Vương di âm đạo co rút, Vương di há miệng chỉ có ra khí, tân tiếp tục càng ngày càng nhanh "Ta không được", Vương di muỗi thanh nói, cảm giác mình tựa như sắp chết bình thường, toàn thân một chút khí lực đều không có, mềm tựa như một bãi bùn nhão, ngoại trừ dồn dập hô hấp.
Tân điên cuồng ra vào, đột nhiên rút ra ghé vào dì Vương trên người run rẩy cùng dồn dập thở dốc.
Một hồi lâu dì Vương đẩy tân ra, bò xuống giường vỗ về bên giường sờ soạng một chút, dính ướt một mảnh, đó là nước của mình, càng nhiều là tinh dịch của tân.
Đứa nhỏ này còn nhớ rõ! Lúc này còn thay ngươi nghĩ!
Dì Vương biết mình xong đời, cầm một cái khăn lông cẩn thận lau mặt đất cùng bên giường.
Tân dựa vào ôm lấy dì Vương, lần thứ hai cương lên đỉnh ở trên lưng, dì Vương có chút giật mình, giống như không mềm qua lại đứng lên!
Ngay cả trẻ tuổi cũng quá nhanh!
Tương lai ta nhất định phải để cho hắn chỉnh chết.
Tiểu benz buông tay ra, mau mặc quần áo cút, chuyện này nguy hiểm cỡ nào!
Ách ", Tân buông tay sờ soạng mặc quần áo.
Dì Vương cũng mặc quần áo tử tế cùng áo blouse trắng, dì Vương nhẹ nhàng mở cửa nhìn hành lang yên tĩnh một chút nói, "Cậu lặng lẽ đi trước" Tân cũng nhìn thoáng qua hành lang lặng lẽ đi ra ngoài, nhìn thoáng qua bàn y tá lẳng lặng, không ai chú ý tới cậu.
Qua một hồi Vương di sắc mặt ửng đỏ thong thả đi ra khoa xuống lầu, nhìn thấy tân chờ ở trống trải tiền sảnh, nhìn thấy nàng đứng lên "Ngươi làm sao", "Ở đây?"
Dì Vương nói ra nhưng lập tức bỏ qua chữ "trả".
Chào dì Vương, cháu đến xem người đang muốn đi. "Ách, mẹ dì khỏe không?
"Này, y tá Vương làm gì vậy?""Ơ, đây là ai vậy? đẹp trai như vậy! y tá Vương giới thiệu."
Tân quay đầu nhìn thấy một nữ, cũng mặc quân trang, vóc dáng và tuổi tác xấp xỉ dì Vương, ánh mắt nhìn chằm chằm Tân.
"Ách, bác sĩ Quách, ăn cơm xong rồi. đây là Vương Kế Tân, hàng xóm của chủ nhiệm Lý khoa nội, tôi tan tầm muộn vừa vặn gặp được" Tân hướng bác sĩ Quách chào hỏi.
Bác sĩ Quách.
Ừ.
Bác sĩ Quách híp mắt tiếp tục đánh giá Tân. Đi tới bên cạnh dì Vương, mập mờ vỗ dì Vương một cái "Đừng nghĩ lung tung người ta còn là một đứa bé", dì Vương nhỏ giọng nói xong đỏ mặt.
"Ta cái gì cũng không nói", Quách bác sĩ cũng nhỏ giọng nói, sau đó ý vị thâm trường lại nhìn thoáng qua tân, tân nhìn thấy Quách bác sĩ khát vọng ánh mắt.
Dì Vương cũng đọc hiểu tâm của bác sĩ Quách, khóe miệng hơi co rút, địch ý trong mắt chợt lóe.
Lời bài hát: Goodbye
Xoay người hướng cửa đi đến, "Ta tiễn ngươi" đi tới cửa dì Vương quay đầu lại thoáng nhìn, nhẹ giọng nói, "Được rồi, thứ ba ta đi, nhất định phải cẩn thận."
Ta sẽ làm.