tận thế, ta cùng mụ mụ ba tỷ muội
Chương 1 - Lau Thuốc
Ta tên là Đông Phương Nguyệt, nhũ danh Tiểu Bảo, nam sinh, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, cao (xio) trung (xué)
Lớp ba.
Tôi phát triển khá chậm, chiều cao 1. 15 m, cân nặng 21 kg.
Bắt đầu nhớ lại, tôi liền cùng mẹ Đông Phương Vĩ, dì Đông Phương Uyển, dì út Đông Phương Vĩ ở chung cư trong nội thành Ninh Hải (bên chúng tôi gọi chị gái của mẹ là "dì", em gái gọi "dì", dì cũng thế).
Đông Phương tam tỷ muội, lão đại Đông Phương Uyển, lão nhị Đông Phương Vĩ, lão tam Đông Phương Vĩ.
Mẫu thân Đông Phương Lâm của ba tỷ muội này, xuất thân từ một tổ tiên từ Tây Nam nào đó dời đến danh môn vọng tộc địa phương, tướng mạo không cần phải nói, là vô cùng tốt, quả thật là tiểu thư khuê các, không để ý gia tộc phản đối cùng nhà trai cũng tức phụ thân ba tỷ muội bỏ trốn, cuộc sống sau khi kết hôn cũng không tính là giàu có, sau khi có em gái ba tỷ lại càng miễn cưỡng sống qua ngày.
Nhiệt huyết xúc động của người thiếu niên cuối cùng bại bởi củi gạo dầu muối, bởi vì cạnh cửa hai người khác biệt thật lớn, khiến cho mâu thuẫn ngày càng lớn lên, cuộc hôn nhân này cuối cùng là lấy nhà trai ngoại tình cùng hai người hòa ly vẽ lên một câu.
Cuối cùng Đông Phương Lâm mang theo ba nữ nhi trở lại gia môn, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, quốc gia thay đổi triều đại khiến cho Đông Phương gia tộc suy bại.
Sau đó Đông Phương Lâm liền một mình nuôi dưỡng ba nữ nhi trưởng thành, cuộc sống không tính là giàu có nhưng cũng không đến nghèo rớt mùng tơi, Đông Phương Lâm vốn là danh môn hậu, khí chất, tướng mạo đúng là thượng thành, giáo dưỡng ra ba nữ nhi tất nhiên cũng sẽ không bình thường.
Lão đại Đông Phương Uyển, bởi vì phải chăm sóc các em gái, sau khi tốt nghiệp chính quy liền trở lại bên cạnh mẹ, làm một giáo viên ngữ văn ở trường tiểu học trọng điểm địa phương.
Đông Phương Uyển vừa là dì của Đông Phương Nguyệt, lại là giáo viên ngữ văn từ năm nhất đến bây giờ trong trường học của hắn, cũng là giáo viên sinh hoạt từ nhỏ đến lớn của hắn.
Năm Đông Phương Uyển 23 tuổi mẫu thân qua đời, từ đó gánh vác trách nhiệm chiếu cố hai vị ấu muội, sau đó lại thêm cháu ngoại Đông Phương Nguyệt, cho đến nay 36 tuổi vẫn chưa kết hôn.
Đông Phương Uyển là người giống mẹ nhất, tính cách ôn nhu như nước, dáng dấp cũng dịu dàng động lòng người, thân thể hơi phong phú, thân cao 163 cm, thể trọng 60 kg, 38 E, vòng eo 66 cm, mông 101 cm, quen là thái độ ôn nhu thành thục của người mẹ.
Tuy rằng hiện giờ đã 36 tuổi, nhưng khuôn mặt cùng dáng người xinh đẹp, làm cho người ta nhìn không ra chút dấu vết năm tháng nên có, có chỉ là từ trong ra ngoài tản mát tràn đầy khí tức thành thục - - cái loại ý nhị thành thục chỉ có dựa vào thời gian mới có thể tích lũy xuống tới làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Lão Nhị Đông Phương Vĩ, từ nhỏ rất có chủ kiến mạnh mẽ vang dội, thể nghiệm và quan sát mẹ không dễ dàng, lúc học trung học sau khi nhìn thấy mẹ qua đời, trọng trách gia đình toàn bộ đặt ở trên người một mình chị cả, lại càng hăng hái vươn lên, sau khi tốt nghiệp đại học chính quy, thành tích xuất sắc, năng lực nổi bật, dưới sự trợ giúp của sư môn sáng lập một công ty.
Trong thời gian học đại học bởi vì gặp người không hiền thục, mang thai hài tử, sau khi sinh hạ nhi tử Đông Phương Nguyệt liền giao cho đại tỷ nuôi nấng, sau đó càng thêm tức giận, đồng thời lại đối với nam nhân thất vọng.
Dưới một phen nỗ lực của Đông Phương Vĩ, công ty cũng phát triển không ngừng, khiến cho gia đình thoáng cái trở nên giàu có, áp lực của các chị em giảm bớt rất nhiều.
Cô thích sự ấm áp của người nhà sum họp một nhà, bởi vậy cũng không lựa chọn biệt thự, mà là tiểu khu cao cấp ở trung tâm thành phố Hàng Châu mua một căn hộ nhảy lầu ước chừng ba trăm mét vuông, ba chị em cùng con trai cộng thêm một nữ giúp việc, cùng nhau sinh hoạt.
Hiện giờ Đông Phương Vĩ 31 tuổi, trên con đường sự nghiệp và tình cảm, càng có khí chất cao lãnh, một tổng giám đốc ngự tỷ cao quý lạnh lùng, trong mắt quan trọng nhất là người nhà, hơn nữa là sự nghiệp, những thứ khác cũng không bỏ xuống được.
Chiều cao 178 cm, cân nặng 61 kg, 34 D, vòng eo 58 cm, vòng mông 96 cm.
Lão tam Đông Phương Vĩ, nhỏ hơn đại tỷ Đông Phương Uyển 12 tuổi, là hài tử nhỏ nhất trong nhà, được mẫu thân cùng hai vị tỷ tỷ sủng ái, từ nhỏ là tiểu cơ linh quỷ lạc quan sáng sủa.
Mặc dù gia đình có rất nhiều biến cố, nhưng cô vẫn chưa bị ảnh hưởng lớn, rất có một loại cảm giác "Thiếu niên không biết mùi vị sầu não".
Cô cũng là người tùy tâm sở dục, tùy ý nhân sinh nhất.
Khi mẹ cô qua đời, cô chỉ mới 11 tuổi.
Nhìn thấy chị cả vì chiếu cố cô và chị hai hy sinh rất nhiều, thề phải cố gắng vươn lên, kết quả sau khi nhìn thấy sự nghiệp chị hai thành công lại quyết đoán lựa chọn nghệ thuật mình thích, thi vào Trung ương Mỹ.
Trong thời gian học đại học, cùng một sư tỷ gia cảnh giàu có Thượng Quan Tuyết quan hệ rất tốt, khi cha mẹ Thượng Quan Tuyết tai nạn xe cộ qua đời chỉ để lại di sản xa xỉ, hai người giúp đỡ lẫn nhau an ủi lẫn nhau, Đông Phương Vĩ trợ giúp Thượng Quan Tuyết vượt qua cửa ải khó khăn, đồng thời hai người lại tỉnh táo tương tích, nảy sinh tình cảm lẫn nhau, theo phát triển thành người yêu cũng ở chung.
Đông Phương Uyển cùng Đông Phương Uyển sau khi Đông Phương Uyển ra mặt khuyên can không có kết quả, liền cũng tán thành tình yêu của hai người, các nàng sau khi tốt nghiệp chính quy lấy lý do vẽ nhân gian bách thái, vẽ tự nhiên vạn vật du lịch khắp nơi, sau đó lại đi vịnh lĩnh giấy chứng nhận, thật vui vẻ!
Đông Phương, chiều cao 161 cm, cân nặng 49 kg, 32 B, vòng eo 55 cm, vòng mông 90 cm; Thượng Quan Tuyết, thân cao 170 cm, thể trọng 58 kg, 36 C, vòng eo 60 cm, vòng mông 94 cm.
Người một nhà chúng ta thủy chung sinh hoạt cùng một chỗ, tuy rằng dì út Đông Phương Vĩ cùng dì Thượng Quan Tuyết thường xuyên không ở nhà chạy khắp thế giới.
Tôi tuy rằng không có ba, nhưng dưới sự sủng ái của mẹ, dì, dì út và dì Thượng Quan, cuộc sống rất hạnh phúc.
Nhưng mà, nghe mẹ nói, lúc tôi năm tuổi sinh một trận bệnh, lúc ấy mắt thấy sắp chết non, khi cả nhà bó tay hết cách, không thể làm gì, vô hạn bi thương, là thuốc hai vợ chồng dì nhỏ tìm được chữa khỏi cho tôi, hơn nữa từ đó về sau không còn có bệnh thiên tai nữa.
Giờ này khắc này, ta đang cởi sạch hạ thân trong, ngoại quần, đối với tiểu kê kê trong gương mặc trong phòng ta ngẩn người -
Bởi vì nó giống như sưng lên, có chút đau, có chút trướng, đã kéo dài mấy ngày, tôi đang rầu rĩ phải nói với mẹ như thế nào.
Bởi vì sau khi tôi năm tuổi, mẹ nói cho tôi biết, chính là bởi vì lúc trước quá cưng chiều, nuông chiều tôi cho nên mới sinh bệnh lớn như thế, để cho tôi phải học được độc lập tự chủ.
Sau đó ta bị mụ mụ "Đuổi" ra khỏi phòng của nàng, tại phòng mình một người ngủ, hơn nữa mụ mụ cơ hồ cũng không có giúp ta tắm rửa qua, cũng giống như cố ý không cho ta ôm nàng làm nũng hoặc là cái khác.
Lúc trước mẹ vì bù đắp thời gian bà đi học ít chăm sóc tôi, đồng thời cũng là vì để cho dì thoải mái một chút, từ sau khi bà đi làm đối với tôi đều là tận khả năng mà mọi chuyện đều tự làm, hữu cầu tất ứng, mắt thường có thể thấy được cưng chiều.
Dì luôn luôn cưng chiều tôi, nuông chiều tôi nghe lý do thoái thác của mẹ cũng không cưng chiều tôi nữa, điều này làm cho tôi khổ não thật lâu.
Vì thế, ta đứt đoạn liên tục náo loạn rất nhiều lần.
Sự thay đổi thái độ của mẹ đối với tôi khiến bà trở nên nghiêm khắc và lạnh lùng, ít nhất tôi nghĩ vậy.
Tôi xuất phát từ sự sợ hãi và không dám ngỗ nghịch không biết từ đâu đối với mẹ, đành phải đi quậy dì, không cần độc lập, không cần mẹ lạnh nhạt với mẹ.
Đó là điều tồi tệ nhất và cũng là điều cuối cùng khiến tôi nhớ mãi.
Năm tôi sáu tuổi, có một đoạn thời gian luôn muốn phản kháng người lớn, lấy mẹ và dì không cần mình nữa.
Lý do không yêu mình, không dám đối với mẹ chỉ dám không ngừng tìm việc cho dì - - cố ý làm đổ đồ chơi, cố ý làm ướt quần áo, cố ý làm đổ đồ ăn, cố ý chống đối bà.
Khi cố ý quấy rối bị dì thuyết giáo, còn lăn lộn trên mặt đất, dì bị thương không yêu mình là bởi vì tôi không phải con của dì ấy, dì là người xấu chán ghét dì, mẹ giận dữ đã lâu rốt cục bộc phát.
Mẹ nắm lấy cổ áo tôi nhấc tôi lên khỏi mặt đất, khí thế toàn bộ mở ra, chỉ không nói một lời nhìn chằm chằm tôi.
Chẳng biết vì sao, một cỗ uy áp đập vào mặt, làm cho ta sáu tuổi nhất thời giật mình, một lát sau quỳ gối bên chân mẹ ôm lấy bắp chân của mẹ oa oa khóc lớn, miệng lưỡi không rõ mà nói "Mẹ, con sai rồi, không dám, không dám nữa".
Dì thấy thế đẩy mẹ ra, ôm tôi vào trong ngực, vỗ lưng tôi dỗ dành tôi, nói mẹ và mẹ không có gì không yêu tôi, rất yêu rất yêu tôi, bảo tôi đừng khóc.
Dì luôn luôn ôn nhu nhu hiếm khi mang theo khí âm, chỉ trích mẹ phát điên vì cái gì, bảo mẹ trở về phòng, hiện tại hai mẹ con chúng ta không muốn nhìn thấy bà.
Lúc này mẹ mới phản ứng lại, há miệng không nói gì, phẫn nộ trở về phòng.
Cả ngày sau đó tôi không nói chuyện với mẹ, cũng không tìm bà.
Đến tối lúc tôi đi ngủ, luôn luôn là phần chuyện xưa trước khi ngủ do mẹ làm, lại là dì đi vào.
Chỉ kể xong một câu chuyện ngắn, dì thấy tôi có chút mệt mỏi, vẻ mặt ủy khuất lại muốn nói lại thôi, cười cười liền hỏi tôi có phải nhớ mẹ hay không, nhớ mẹ kể chuyện xưa.
Tôi không nói gì, hốc mắt lại đỏ lên, chậm rãi từ trong cổ họng phát ra một tiếng "Ừ".
Nụ cười của dì càng sâu, sau đó xuống giường đi ra ngoài.
Một lát sau mẹ đi vào, đến trên giường ngồi vào chỗ của mình, nhìn thoáng qua tôi ủy khuất, mặt mày cong cong cười thuận thế ôm tôi vào trong ngực, ôn nhu nhỏ nhẹ nói:
Ban ngày là mẹ hung dữ với con, xin lỗi bảo bối nhà chúng ta được không?
Ta vừa nghe nước mắt đã chảy xuống, một bên hưởng thụ mẫu thân nhẹ nhàng lau đi nước mắt, một bên trả lời nàng:
Không đúng, mẹ, con như vậy là không đúng, sau này sẽ không như vậy nữa, mẹ đừng không cần Tiểu Bảo.
"Không ai không cần ngươi, trong nhà mỗi người đều rất yêu ngươi, ngươi là chúng ta tiểu bảo bối, ngoan~"
Mẹ ôm tôi thật chặt, nhẹ giọng nói cho tôi biết.
Tôi ngủ thiếp đi trong hơi ấm của mẹ.
Sau đó dì nói cho tôi biết, mẹ ở địa vị cao lâu, cho dù đại hán tử cao một mét tám, một mét chín trong công ty đã quen nhìn thủ trưởng sát phạt quyết đoán, bày mưu nghĩ kế, dưới khí thế của mẹ cũng hận không thể vùi đầu xuống đất, huống chi tôi là một tiểu thí hài.
Hơn nữa mẹ đã bắt đầu học vật lộn tự do từ tiểu học, trong thời gian học trung học phổ thông và đại học chính quy đều nhiều lần tham gia thi đấu cấp tỉnh và cấp quốc gia.
Bạn học đại học của mẹ từng nói với dì, có lần các cô liên hoan về trễ, bị bốn năm tên du côn lưu manh say rượu trên đường đùa giỡn, kết quả mẹ đoạt tới một cây gậy giáo huấn mấy người quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Trải qua chuyện này, mẹ đã thuyết phục các chị em.
Dì còn nói cho tôi biết, mẹ nhìn dáng người thon thả, khi thật sự dùng sức, đường nét cơ bắp rất rõ ràng.
Sau khi nghe xong ta giống như hiểu được vì cái gì luôn đối với mẫu thân có loại mơ hồ thuận theo cùng không thể trái ngược cảm giác, đồng thời lại đối với mẫu thân ngưỡng mộ càng sâu.
Trong khi tôi đang suy nghĩ trước gương về cách nói với mẹ về gà con, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Nhìn ta cởi quần đối kính "Thưởng thức" gà con gà hành vi, mụ mụ nghi hoặc nói:
Tiểu Bảo, con đang làm gì vậy? Làm sao vậy?
Ta khẩn trương, nhanh chóng kéo quần xoay người đi, lắp bắp giấu đầu hở đuôi:
Không...... Không có gì, tôi chỉ...... soi gương thôi.
Đông Phương......
Mẹ còn chưa nói xong, tôi biết đó là đang gọi tên tôi.
Không phải mẹ, con không nói dối, chỉ là...... chỉ là......
Tôi vội vàng muốn giải thích nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, ngày thường mẹ luôn nói không thích trẻ con nói dối, hơn nữa không thích tôi nói dối mẹ.
Do dự một lát, may mà mắt nhắm lại, tim hạ quyết tâm, xoay người, lần nữa cởi sạch quần, phơi bày gà con gà con hơi sưng tấy cho mẹ.
Mụ mụ không nghĩ tới ta sẽ như thế, thoáng sửng sốt, hiện lên một tia mất tự nhiên, ánh mắt xẹt qua của ta gà, ngồi xổm xuống.
Làm sao vậy? Không sao, nói cho mẹ biết.
Mẹ, mẹ xem, gà con gà con của con hình như sưng lên, hơi đỏ, hơi đau, còn hơi trướng, đã kéo dài mấy ngày rồi.
Sắc mặt mẹ tôi nghiêm túc hơn nhiều.
A, chuyện gì xảy ra? Để tôi xem - -
Mụ mụ lập tức vươn tay phải, phất lên gà gà của ta.
Trong nháy mắt tiếp xúc, thân thể tôi run lên, cảm nhận được một loại xúc cảm kỳ quái nói không nên lời đến từ ngón tay mềm mại hơi lạnh của mẹ trên gà, là loại cảm giác tốt.
Trong nháy mắt ngón tay cùng nhi tử tiểu kê kê tiếp xúc, thần sắc Đông Phương Vi khẽ biến, gần như làm cho người ta xem nhẹ, lập tức lại bị quan tâm đối với nhi tử thay thế.
Nhìn con trai đầu gà con bị bao bì kín mít che kín, nhất thời hiểu được khớp xương.
"Tiểu Bảo, thầy giáo chưa từng dạy con, lúc tắm rửa gà con có cần lật da này ra giặt không?"
Cái đầu nho nhỏ, thật to nghi hoặc, "A? Cái gì da, cái gì lật lên? Thầy không dạy, từ đó dì chỉ giúp em gội đầu và lưng.
Nghe được "Sau đó", trong lòng Đông Phương Vi dâng lên một phần áy náy, thở dài một tiếng.
Mẹ, sao vậy? Là Tiểu Bảo làm không tốt sao? Mẹ đừng thở dài, Tiểu Bảo sẽ cố gắng làm tốt.
Đông Phương Vĩ nghe con trai hiểu chuyện nhu thuận, tổng giám đốc Ngự tỷ Lãnh Diễm quyết đoán sát phạt trong công ty nhất thời hốc mắt nóng lên, mang theo một tia rung động, mang theo ôn nhu, đáp:
Không có, Tiểu Bảo khỏe lắm...
Là tổng giám đốc, cũng là mẹ, thu thập cảm xúc, tiếng rung đã không còn nhưng cũng càng ôn nhu:
Không sao, chỉ là chưa rửa sạch gà con. Sau này mẹ giúp... dạy Tiểu Bảo rửa sạch gà con được không? Như vậy gà con sẽ không sưng đỏ, cũng không cần đi bệnh viện.
Nghe nói không cần đi bệnh viện, luôn có chút vui vẻ.
Ừ - - được, cám ơn mẹ!
Nhìn mẹ đi vệ sinh rửa tay, hôm nay mẹ ở nhà nghỉ ngơi, ăn mặc cũng tương đối tùy ý.
Mái tóc xoăn gợn sóng qua vai tùy ý rơi lả tả trên vai, trên mặt không trang điểm, chỉ đeo một đôi mắt không khung, cũng không đeo trang sức, mặc một chiếc váy ngủ màu trắng gạo dài.
Làn váy hơi hạ xuống đầu gối, trên đùi tất chân màu da, chân giẫm lên một đôi dép lê màu hồng nhạt. Lại bất tri bất giác nghĩ đến bàn tay thon dài mềm mại lạnh lẽo của mẹ vừa rồi, cùng với việc quanh năm luyện tập vật lộn với vết kén mỏng trên bụng. Hơn nữa nhà vệ sinh mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy mẹ rửa tay.
Bỗng nhiên không tồn tại một cỗ sóng nhiệt xông lên, tâm cùng đầu đều có chút mộng, mà ngay cả gà con gà so với lúc trước giống như đều càng thêm sưng tấy.
Không bao lâu sau, mẹ đã trở về, trong tay có thêm khăn lau cồn, tăm bông và thuốc mỡ.
Mẹ mở đèn lớn trong phòng, chọn một chỗ không có ánh sáng, bưng một cái ghế thấp ngồi xuống, vẫy tay với tôi.
Tôi hấp tấp chạy tới, đứng đối mặt với mẹ.
"Tiểu Bảo, có thể sẽ có chút khó chịu thậm chí đau đớn, nếu như kiên trì không được, liền lập tức nói cho mẹ, biết chưa?"
Ừ ừ.
Mẹ mở một gói khăn lau rượu và thử tay phải.
Khi ba ngón tay trỏ, ngón giữa và ngón cái của mẹ lần nữa nắm chặt gà con của tôi, có thể là cồn xoa tay lạnh hơn vừa rồi, cũng có thể là dùng sức lớn hơn một chút khiến cho cảm giác vết chai mỏng ở ngón tay mạnh hơn vừa rồi, không thể biết được.
Mặc dù vừa mới có tiếp xúc, vẫn làm cho ta lâm vào run lên.
Mẹ ba ngón tay nắm ta gà con gà trên đầu da, từng chút từng chút chậm rãi di chuyển về phía sau, lúc mới bắt đầu không cảm thấy có cái gì, vẻn vẹn qua vài giây có lẽ có ba năm giây cũng có lẽ chỉ một hai giây, mẹ ngón tay lạnh lẽo, kén mỏng vi thô, da mép đối gà đầu cọ xát, bách cảm đan xen thành như vừa rồi như vậy kỳ dị thoải mái cảm giác, từng đợt từng đợt đánh úp lại, từng đợt so với từng đợt mãnh liệt.
Cúi đầu nhìn một cái - - mạch máu màu xanh trên mu bàn tay trắng nõn của mẹ, khớp ngón tay thon dài rõ ràng, hoa văn rất nhỏ trải rộng toàn bộ bàn tay, thậm chí là lông tơ bị ánh sáng chiếu xuống, chưa bao giờ đẹp như thế.
Làm cho ta si mê như thế, làm cho ta hận không thể cướp vào trong lòng không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy.
Lúc này tiểu kê kê của ta giống như sưng lên lợi hại hơn, rõ ràng so với bình thường lớn hơn rất nhiều.
Mẹ một bên động tác trên tay không ngừng, một bên ánh mắt nhìn gà con gà con của tôi, lại thường thường nhìn mặt của tôi, xem tôi có phải khó chịu đau đớn hay không.
Dần dần, theo khoảng cách ngón tay mẹ di chuyển càng ngày càng nhiều, cái loại sảng khoái vi diệu này càng thêm bài sơn đảo hải đánh úp lại.
Gà con từ đầu thoáng cảm giác đau đớn nổi lên, tiện đà phát triển thành phong hỏa Liệu Nguyên giống như tê dại, lập tức lan tràn tới toàn bộ gà con, Đản Đản, lại tới hai mảnh khu vực trên lưng cũng coi đây là khởi điểm tản tới toàn thân.
Tiếp theo mặt của ta cũng nóng lên, đầu cũng hôn mê, chân cũng mềm nhũn.
Cảm giác cả người từ lúc bắt đầu đối mặt với cảm giác căng thẳng không biết trầm tĩnh lại, cả người tựa hồ đều muốn bay lên, giẫm lên mây, cưỡi gió, bay lượn trong thiên địa.
Đang lúc sảng khoái này làm cho ta chuẩn bị than thở một tiếng thật dài, bỗng nhiên các nơi tê dại cùng nóng rực toàn thân lại tụ tập ở một chỗ - - gà gà - - có loại cảm giác tranh nhau phun ra.
Nương theo tê dại tụ tập, một cỗ nước tiểu càng lúc càng đậm.
Ta đang muốn mở miệng nhắc nhở mụ mụ, mà lúc này cảm nhận được Bì Bì bị mụ mụ ngón tay vừa vặn lôi kéo đến trình độ lớn nhất, tứ chi bách hài lại bị nối gót tới càng mạnh càng mãnh cảm giác sảng khoái trùng kích được vô thức vô cảm, đầu trống rỗng, thân thể một trận căng thẳng.
Mắt nhắm chặt, miệng mím chặt, bàn tay siết chặt, ngón chân siết chặt.
Tất cả giống như muốn theo một cái miệng nhỏ ở hạ thân đồng loạt vọt ra ngoài.
Trong quá trình Đông Phương Nguyệt lôi kéo Đông Phương Nguyệt Bao Bì, liếc mắt quan sát biểu tình của nhi tử, để phán đoán mình xuống tay có quá nhanh quá nặng hay không.
Nhìn thấy nhi tử hình như có khó chịu nhưng lại ẩn nhẫn không phát, là nhanh cũng không phải chậm cũng không phải.
Nhanh sợ nhi tử khó chịu, chậm lại muốn đau dài không bằng đau ngắn, quả thực khó làm.
Tuy rằng trong lòng vẫn nhắc nhở mình chỉ là giúp tiểu nhi tử hợp tình hạ thân, thực hiện nghĩa vụ của một người mẹ không thể bình thường hơn, nhưng từ ngón tay truyền đến nóng rực vẫn làm cho lòng nàng sinh mất tự nhiên.
Không bao lâu, chuyện nhìn như đơn giản này khiến trên trán cô cũng đổ mồ hôi.
Đông Phương Vĩ cố gắng đẩy bao bì của Đông Phương Nguyệt ra, nhất thời quên nhìn vẻ mặt của nhi tử.
Khi đem bao bì lột ra tới đáy cùng, phát hiện muốn nhi tử thân thể căng thẳng, ánh mắt nhắm chặt, môi mím chặt, tưởng là làm đau nhi tử, đang muốn buông tay, lại nhìn thấy nhi tử sắc mặt ửng hồng, trong miệng hừ hừ chít, vật trong tay càng ngày càng nóng rực cùng cứng rắn.
Nhất thời hiểu được là chuyện gì xảy ra, hai gò má hiện lên một vệt đỏ ửng.
Tay của nàng cũng không có buông ra Đông Phương Nguyệt kê kê, mà là rất nhanh mà triệt động một chút, khóe miệng không tự biết mơ hồ gợi lên chút không dễ phát hiện độ cong.
Ta đột nhiên cảm giác được mụ mụ nắm gà gà tay nhanh chóng trượt một chút, chỉ một cái, ta liền rốt cuộc nhịn không được nước tiểu ý, tùy ý nó chảy ra, toàn thân tâm tựa như trôi nổi đồng dạng, trong miệng theo bản năng mà hô một tiếng: "Mẹ~"
Trong quá trình phóng thích mắt tôi nhắm chặt, không nhìn thấy chính là, sau khi tay phải mẹ trượt một chút, bàn tay trái tiến lên tiếp được chất lỏng "nước tiểu" của tôi. Ánh mắt của mẹ mang theo một chút sương mù, nhìn chất lỏng màu trắng sữa rơi vào trong tay Li Li, đợi xác nhận gà con đã chảy hết, một giọt cũng không còn lại, ma xui quỷ khiến, bà há mồm thè lưỡi, cuốn hết trọc vật trong tay vào đàn khẩu.
Dừng lại một lát, cổ họng lăn lộn, nuốt vào trong bụng.
Ta từ đám mây lại trở lại trên mặt đất, mở mắt phát hiện mụ mụ sắc mặt ửng đỏ tựa như xuất thần bên trong, đồng thời cảm giác toàn thân bủn rủn mệt mỏi, tựa như điên chơi cả ngày đồng dạng mệt mỏi.
Chân mềm nhũn suýt nữa đứng không vững, thấy mặt mẹ còn hoảng hốt, mềm mại hô một tiếng.
Mẹ......
Mẹ hơi giật mình một chút, phục hồi tinh thần lại, ánh mắt khôi phục thanh minh.
Khụ nhẹ một tiếng, giống như biết chân tôi như nhũn ra, bảo tôi ngồi xuống giường.
Mẹ, không có lỗi, vừa rồi Tiểu Bảo tiểu lên người mẹ.
Tôi tưởng vừa rồi phun ra là nước tiểu, hơn nữa "nước tiểu" đến trên người mẹ.
Mụ mụ khẽ vuốt đầu ta, ôn nhu nhìn ta cười cong mắt nói:
Đó không phải là nước tiểu nha, đó là mỗi nam hài tử theo tuổi tăng trưởng đều sẽ có 'nước nam', có phải cảm giác không giống với bình thường đi tiểu không? Bởi vì nó là bắn ra mà không phải đi tiểu ra. Không hiểu cũng không sao, về sau sẽ hiểu. Hơn nữa cũng không có 'nước tiểu' đến trên người mẹ, chỉ là bắn trên mặt đất ngươi không chú ý tới mà thôi.
Tôi cái hiểu cái không gật đầu.
Đã có nước nam, vậy có nước nữ không?
Ách, đúng, đúng là có.
"A a, vậy mẹ có phải hay không cũng có, nước nữ trông như thế nào? vậy con cũng muốn xem, cũng muốn xem nước nữ của mẹ!"
Mẹ dừng lại, cười cười, vỗ vỗ đầu tôi.
Nào có nhiều vấn đề như vậy, chờ con lớn lên sẽ thấy nước hoa nữ. "Mẹ ngắt lời, lại chỉ vào gà con gà con của mẹ.
Tiểu Bảo, con xem, tiểu kê kê tẩy rửa nhất định phải lật da này lên, sẽ có thứ bẩn giấu ở bên trong, đây là lần đầu tiên, sẽ có chút không thoải mái, nhiều lần sẽ không đâu. Mẹ dạy con tẩy rửa nó, sau này Tiểu Bảo phải tự mình học cách tẩy rửa nha.
Sự chú ý của tôi bị mẹ dẫn tới trên gà con, cúi đầu nhìn, quả thật tầng da kia đã lật lên, lộ ra đầu gà con bên trong, phía trên có chút bẩn thỉu.
Sau đó mẹ lấy khăn ướt ra lau cho tôi, xong lại bôi thuốc mỡ lên chỗ sưng đỏ.
Khi khăn ướt và tăm bông tiếp xúc với đầu gà con mới lộ ra của tôi lau chùi, có loại cảm giác mềm mại tê dại, cũng là loại không thoải mái, rất mãnh liệt, làm cho tôi nhịn không được muốn lui về phía sau.
Mẹ, khó chịu...
Mụ mụ thấy thế cũng không đáp lại, đợi làm xong, ngón tay xanh nhạt vuốt ve đầu gà của ta một chút, điều này làm cho ta càng khó chịu, rầm rì nhăn nhó muốn lui về phía sau.
Mẹ lộ ra nụ cười giảo hoạt, "Tiểu Bảo, bởi vì đây là lần đầu tiên con lộ đầu ra, cho nên có chút mẫn cảm, điều này rất bình thường, bình thường lộ nó ra nhiều, lâu sẽ không khó chịu nữa. Nếu không như vậy, sau khi lớn lên sẽ hối hận", trong giọng nói mang theo một tia nhẹ nhàng cùng dí dỏm.
Tôi không hiểu vì sao mẹ lộ ra nụ cười như vậy cùng nội dung cùng ngữ khí nói chuyện như vậy, truy hỏi mẹ, mẹ lại chỉ nói chờ tôi lớn lên một chút sẽ hiểu.
Thấy hỏi thăm không có kết quả, đành phải cắt một tiếng, ta mới không hiếm lạ, đồng thời mụ mụ đã mặc quần cho ta, thu thập xong đứng lên.
Sờ đầu ta, trong lời nói thấm thía lại lộ ra một tia phiền muộn, lẩm bẩm nói:
Tiểu bảo bảo của mẹ, sắp lớn rồi.