ta thục nữ kiều thê
Chương 14
"Bác sĩ, anh xem có thể cho tôi ở lại bệnh viện thêm vài ngày không?" người cha giữ chặt bác sĩ trực ban nói.
Bác sĩ trực ban nghe xong yêu cầu của cha sửng sốt một chút, nhưng vẫn nói với cha: "Kỳ thật tình huống của cha con cũng đã xem qua rồi, quan sát hai ngày không có việc gì là có thể xuất viện rồi, cần gì phải ở bệnh viện thêm vài ngày chứ?"
Ta chính là luôn cảm thấy đầu óc mình choáng váng, tứ chi vô lực. Ngực khó thở. "Phụ thân tìm cho mình một lý do.
Không được, hai ngày nữa cô đi kiểm tra toàn thân. Xem có vấn đề gì không! "Bác sĩ nghe cha nói triệu chứng, suy nghĩ một chút đưa ra đề nghị.
"Hảo Hảo, vậy cha có thể ở lại bệnh viện hay không?", cha chỉ quan tâm mình còn có thể tiếp tục ở lại bệnh viện hay không.
... "Bác sĩ cũng bị yêu cầu kỳ quái của cha khiến cho không còn lời nào để nói. Chỉ để lại một câu "Tùy anh thôi!" rồi đi.
Này! Tiểu binh a! Bác sĩ nói ta còn cần nằm viện quan sát vài ngày, tốt nhất làm một cái kiểm tra toàn thân. "Phụ thân thấy bác sĩ đi rồi lập tức gọi điện thoại cho ta, ngữ khí lo lắng nói.
Ta nghe xong sửng sốt một chút, không khỏi hỏi: "Ngày hôm qua cái kia đại phu không phải nói ngài đã không có vấn đề sao?
Anh cũng không biết, nhưng anh cảm thấy vẫn nên nghe lời bác sĩ. Đang kiểm tra toàn diện, nằm viện quan sát thêm vài ngày. "Cha tỏ vẻ nguyện ý tiếp nhận sự sắp xếp của bác sĩ.
"Vậy được, cứ làm theo lời bác sĩ đi!" tuy rằng tôi cảm thấy có chút quái dị, nhưng cũng không nghĩ quá sâu.
Vậy con đưa cho mẹ hai mươi ngàn. Để mẹ đóng tiền viện phí và kiểm tra. "Cuối cùng cha cũng mở miệng đòi tiền.
Chi phí chờ ngài xuất viện rồi tính. Không cần phải gấp như vậy chứ? "Tôi nghe cha đòi tiền nói.
"Có phải đại ca lại đi đánh bạc rồi không?Tìm ngài đòi tiền a?"Ta nghĩ có thể là đại ca trong tay hắn không có tiền, tìm phụ thân đòi tiền đánh bạc.
Đúng đúng đúng. Anh con vừa mới gọi điện thoại tới nói ngày hôm qua ra ngoài thử vận may, kết quả thua hơn hai vạn. Nói để cho mẹ nghĩ biện pháp giải quyết một chút, con cũng biết, trong tay ba mẹ con cũng không có tiền. Tiền đều ở chỗ mẹ con, anh con vừa trở về liền đi đánh bạc. Nếu để cho chị dâu con biết, cô ấy không thể không ly hôn với anh con. Con cũng không muốn anh con độc thân đúng không? Con liền giúp anh ấy đi! Ba cầu con. Con trai tốt!
Trong điện thoại truyền đến thanh âm cầu xin của phụ thân.
Được... "Tôi thở dài," Lát nữa tôi đưa tiền cho ngài.
Bình thường con bận rộn như vậy, cũng không cần tới đây. Làm tốt sự nghiệp của con. Ba anh em các con là có tiền đồ nhất! Con là niềm tự hào của ba!
Phụ thân cư nhiên phá lệ đối với ta tiến hành khen ngợi cùng khẳng định, quá khứ ở trong mắt phụ thân chỉ có một mình đại ca, ta cùng Tiểu Vĩ bất luận cố gắng bao nhiêu, cũng sẽ không để cho phụ thân khích lệ một câu.
Đại ca bất luận gây ra họa gì, phụ thân đều sẽ nói: Không có việc gì!
Trong nhà thay ngươi gánh vác.
Ta từng một lần hoài nghi: ta cùng đệ đệ giống như là hài tử hoang dã nhặt được, đại ca là nhi tử ruột thịt của phụ thân.
Thậm chí còn lén hỏi mẫu thân ta và đệ đệ có phải là thân sinh của phụ thân hay không.
Sự cưng chiều của phụ thân đối với đại ca đã đến một trình độ không thể tưởng tượng nổi.
Con cứ tùy tiện phái người đưa tiền tới cho ta là được. "Phụ thân nói.
Được. Lát nữa tôi bảo người đưa tiền cho ngài. "Tôi nói.
Đúng rồi, tiểu binh, chuyện ngày hôm qua hình như tôi nhớ ra một chút. Tôi vừa vào phòng làm việc của cậu thì thấy một người mặc quần áo trắng ở bên trong. Lúc ấy trong phòng làm việc của cậu có phải chỉ có một mình cậu không? Tôi thấy người kia có phải quỷ hay không?
Lời nói của cha vừa chuyển lại nhắc tới chuyện hôm qua đến công ty tôi đại náo.
Ngài đừng nói bậy, nào có cái quỷ gì! Đó là tổng giám tài vụ. "Tôi nghe cha nói xong nhịn không được nở nụ cười.
Thì ra là người, không phải quỷ a! "Phụ thân đưa một hơi.
Cô ấy nhất định là tâm phúc của con đi? "Phụ thân vô tình hỏi một câu.
Chị Phan à? "Tôi vô thức nói.
"Chị Phan?" cha tôi nghe xong hỏi tôi một câu: "Sao con còn gọi cô ấy là chị?
"Phan Xảo Vân lớn hơn ta năm tuổi, ta không gọi nàng tỷ gọi nàng cái gì? gọi tiểu Phan? ngài đừng đùa!"
"Ồ, cô ấy tên là Phan Xảo Vân, lớn hơn con năm tuổi, nói cách khác cô ấy ba mươi ba rồi?"
Đúng vậy! "Ta gật đầu nói.
Được, vậy con bảo cô ấy đưa tiền cho cha đi! Thuận tiện để cô ấy ở lại chăm sóc cha vài ngày. "Cha nói tiếp.
Ba, ba nói cái gì vậy! Đó là nhân viên của con, không phải người hầu. Hơn nữa còn đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy. Rốt cuộc ba muốn làm gì?
Lời của phụ thân vừa nói, ta liền biết hắn có chủ ý quỷ quái gì.
Cư nhiên để mắt tới Phan Xảo Vân, khi còn bé cha bởi vì làm loạn quan hệ nam nữ, bị chồng người ta đuổi tới nhà đánh.
Đó là chuyện mọi người đều biết, sau đó chịu không nổi áp lực ra ngoài làm thêm vài năm cũng không dám về nhà, thẳng đến khi ảnh hưởng của sự tình hoàn toàn bình ổn mới dám trở về.
Làm sao vậy? Hiện tại có tiền. Cha con muốn chơi gái là được rồi? "Cha âm dương quái khí nói.
Ngươi có tin ta nói cho mẹ ta biết hay không! Đến lúc đó để cho nàng tới thu thập ngươi. "Ta nghe xong lời của phụ thân dùng mẫu thân uy hiếp hắn.
Con nói đi! Cùng lắm thì ly hôn. Cha cũng không có tài sản gì. Cho dù thanh thân ra khỏi nhà cũng không sao cả, cha đã sớm chán cô ấy rồi. "Bộ dáng cha không sao cả.
Anh muốn ly hôn với mẹ tôi? "Tôi giật nảy mình.
"Con vẫn nên đưa tiền cho mẹ đi!", người cha có thể cảm thấy mình nói quá mức, nói xong liền cúp điện thoại.
Đại ca không đáng tin, đại tẩu càng thái quá. Trong nhà ra một đôi cực phẩm như vậy cũng không có ai, ngay cả phụ thân cũng càng ngày càng ra khỏi giới. Năm mươi người còn muốn chơi nữ nhân, cũng không nhìn xem mình có tiền vốn kia sao!
Két một tiếng cửa mở ra, Lâm Tân Hoa cầm một tập tài liệu đi vào.
Ông chủ, tôi có việc muốn báo cáo với ông. "Lâm Tân Hoa đặt tập tài liệu lên bàn nói.
"Được, anh nói đi!" tôi gật đầu, sau đó Lâm Tân Hoa báo cáo tình hình công việc cho tôi.
Lão Lâm, phiền ông chút chuyện. "Lúc Lâm Tân Hoa sắp đi ra ngoài, tôi gọi hắn lại.
Cái... Chuyện gì vậy? "Lâm Tân Hoa có chút bối rối hỏi tôi.
"Việc riêng, là ba tôi xảy ra chút vấn đề." tôi gọi ông ngồi xuống: "Lát nữa anh đi lấy hai vạn, đến bệnh viện XX một chuyến. Ba tôi đang nằm viện ở đó, nói không đủ tiền để nói với tôi."
Được, tôi đi đây. Chú làm sao vậy? Không phải vẫn luôn khỏe mạnh sao?
Lâm Tân Hoa vẻ mặt tò mò hỏi tôi.
Hai ngày nay Lâm Tân Hoa đi công tác, không biết chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Vì thế tôi đem chuyện ngày hôm qua cha đến công ty đại náo nói cho ông nghe, Lâm Tân Hoa nghe xong cười khổ một tiếng cũng không nói gì.
Chờ sau khi Lâm Tân Hoa đi ra ngoài, tôi lại gọi điện thoại cho phòng tài vụ thông báo một chút chuyện Lâm Tân Hoa rút tiền.
Trong tình huống tôi không biết, cuộc điện thoại vừa rồi giữa tôi và cha đều bị Lâm Tân Hoa nghe được. Trái tim vốn bàng hoàng lại trở nên sống động.
Tiểu Na, giúp tôi báo hóa đơn này. Đây là hóa đơn! "Lâm Tân Hoa đi vào phòng tài vụ đưa tài liệu trong tay cho kế toán.
"Được, Lâm tổng." Tiểu Na là một cái vừa mới tốt nghiệp đại học người mới, đối với Lâm Tân Hoa tướng mạo đẹp trai như vậy, thân ở địa vị cao độc thân quý tộc tự nhiên là rất sùng bái.
Nhìn bộ dáng tiểu kế toán mới tới đỏ mặt, Lâm Tân Hoa đương nhiên là biết Tiểu Na có hảo cảm với mình.
Bằng vào một bộ da tốt, bên người chưa bao giờ thiếu nữ nhân.
Đối với nữ nhân tư sắc bình thường như Tiểu Na, Lâm Tân Hoa ngay cả trêu chọc một chút cũng lười.
Tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của Lâm Tân Hoa là bạch phú mỹ.
Đúng rồi, chị Phan đâu? "Chờ kế toán xử lý xong hóa đơn của mình, Lâm Tân Hoa mới mở miệng hỏi.
Chị Phan ở trong đó! Chị tìm chị ấy có việc gì sao? "Kế toán Tiểu Na ngẩng đầu nhìn Lâm Tân Hoa.
Chị Phan, em vào đây. "Lâm Tân Hoa gõ cửa rồi nói.
Vào đi! "Giọng nói của Phan Xảo Vân từ trong cửa truyền ra.
Chuyện gì vậy? Tiểu Lâm. "Phan Xảo Vân nhìn Lâm Tân Hoa đi vào hỏi.
Nghe được Phan Xảo Vân gọi Lâm Tân Hoa, lông mày không khỏi nhíu lại.
Toàn bộ công ty ngoại trừ ông chủ, mình chính là người đứng thứ hai được công nhận, ai thấy không được kêu "Lâm tổng".
Duy chỉ có Phan Xảo Vân ỷ vào mình lớn hơn mình hai tuổi, thường xuyên gọi Tiểu Lâm Tiểu Lâm.
Cho nên ngoài việc tiếp xúc công việc cần thiết, Lâm Tân Hoa không hề giao tiếp với Phan Xảo Vân.
"Vừa rồi lão bản bảo ta tới tìm ngài cầm hai vạn đồng tiền, hắn hẳn là nói với ngươi đi!"
Vừa rồi Tiểu Trần gọi điện thoại cho tôi. Này, tiền ở đây. "Phan Xảo Vân nói xong lấy ra hai mươi ngàn đặt lên bàn.
Chị Phan, có người coi trọng chị. "Lâm Tân Hoa ra vẻ thần bí nói.
Ai nha? Không phải là anh chứ! "Phan Xảo Vân nghe xong ra vẻ tò mò trêu chọc Lâm Tân Hoa.
"Tỷ tỷ ta so với ngươi lớn hơn hai tuổi đâu, ngươi sẽ không chê ta già chứ?" Phan Xảo Vân ra vẻ phong tình ném cái mị nhãn cho Lâm Tân Hoa.
Nhìn bộ dáng quyến rũ của Phan Xảo Vân, Lâm Tân Hoa không khỏi nuốt nước miếng, muốn nói không động tâm đó là giả. Công ty hơn trăm người, Phan Xảo Vân chính là nữ thần trong lòng rất nhiều người.
Chị Phan, em đang nói về cha của Trần tổng, lão Trần tổng. "Lâm Tân Hoa ghé sát vào nhỏ giọng nói:" Vừa rồi em nghe được lão Trần tổng đưa ra yêu cầu với Trần tổng của chúng ta là chị đến bệnh viện chăm sóc ông ấy!
Đúng rồi, lão Trần tổng này thế nào rồi? Chị Phan! "Lâm Tân Hoa lộ ra vẻ tò mò hỏi.
Thật sao? Lại còn có chuyện tốt như vậy? Làm bà chủ uy phong hơn làm tổng giám tài vụ nhiều. Nếu không em nói giúp anh. Nếu thành công, chị nhất định nhớ kỹ em.
Phan Xảo Vân nghe xong lời nói của Lâm Tân Hoa tức giận trào phúng nói đùa.
"Tôi... tôi chỉ nói thôi, vừa mới nghe cha con Trần tổng nói chuyện, mới nói với chị Phan... Hắc hắc..." Nghe ra mùi trào phúng trong lời nói của Phan Xảo Vân, Lâm Tân Hoa xấu hổ giải thích.
"Tiểu Lâm cậu đối với chuyện nhà của ông chủ đủ để ý a, nói không chừng cha Trần tổng còn có thể đề bạt cậu đấy!
Phan Xảo Vân nghe Lâm Tân Hoa giải thích liền mở miệng châm chọc nói.
"Đều chỉ là nói đùa mà thôi, không... không cần cho là thật a! hơn nữa ta chỉ là nhắc nhở ngươi một chút..." Lâm Tân Hoa mặt đỏ bừng nói.
Mau đi làm chính sự của anh đi! "Phan Xảo Vân đưa tiền cho Lâm Tân Hoa nói.
Lâm Tân Hoa có chút chật vật cầm lấy tiền trên bàn, vội vàng rời khỏi công ty đi bệnh viện.
Xem ra Phan Xảo Vân không cạy được, cũng không biết có thể tìm được chỗ đột phá từ chỗ lão tử Trần Học Binh hay không.
Chỉ cần mình có thể kiếm được một khoản tài chính khởi động, như vậy mở một công ty internet quy mô ngang nhau hẳn là sẽ không khó khăn.
Trong lòng Lâm Tân Hoa tính toán bước tiếp theo mình đi như thế nào.
Vào bệnh viện tìm khu nội trú nghe ngóng liền biết vị trí phòng bệnh của Trần Ngọc Thành.
Chú, chào chú! Cháu tới đưa tiền cho chú.
Lâm Tân Hoa vừa vào cửa đã gọi cha là chú.
Hơn nữa đối với sự dung túng vô hạn của phụ thân đối với đại ca, cũng từ chỗ cữu cữu Lý Đại Bưu đích thân thuật lại.
Cha nhìn Lâm Tân Hoa một thân hàng hiệu không tự chủ đánh giá đối phương, "Chú! Cháu là tổng giám nghiệp vụ của Trần tổng công ty. Cháu tên là Lâm Tân Hoa, đây là tiền Trần tổng bảo cháu giao cho chú.
Lâm Tân Hoa thấy phụ thân bị khí thế của mình trấn trụ có chút đắc ý, nhưng vẫn vội vàng biểu lộ thân phận cùng mục đích.
"Lâm... Lâm tổng a. ngài khỏe chứ, tôi, tôi..." Phụ thân bị khí thế của Lâm Tân Hoa trấn áp, đối với bộ dáng của Lâm Tân Hoa vừa nhìn đã biết là người thành công, phụ thân tự giác thấp hơn một bậc, nói chuyện cũng trở nên gập ghềnh.
Con gọi ta là Tiểu Lâm là được rồi. "Nhìn bộ dáng luống cuống tay chân của cha, Lâm Tân Hoa lộ ra nụ cười thân thiết.
Ta vẫn nên gọi ngài là Lâm tổng đi! "Phụ thân không tự chủ được nịnh nọt nói.
Tôi gần đây đi công tác, hôm nay vừa trở về. Không nghe nói ngài nằm viện. Tôi tới vội vàng, cũng không chuẩn bị quà gì. 500 đồng này coi như là một chút tâm ý của tôi, ngài nhận đi!
Lâm Tân Hoa nói xong móc tiền ra đưa cho cha.
Lần đầu gặp mặt đã khiến ngài tốn kém, tiền này tôi không thể nhận!
Cha ngoài miệng khách sáo, nhưng nhận lấy tiền Lâm Tân Hoa đưa tới không chút do dự.
Nhanh chóng bỏ vào trong túi, sợ Lâm Tân Hoa sẽ đổi ý.
... "Lâm Tân Hoa nhìn thấy biểu hiện của cha nhất thời im lặng.
Hai người không đau không ngứa nói mấy câu, Lâm Tân Hoa liền mượn cớ rời đi.
Tối nay lại có thể ra ngoài tiêu sái. Tiêu sái rồi. "Cha lấy tiền Lâm Tân Hoa đưa ra run rẩy.