ta suối thành quý phụ phu nhân nhóm
Chương 9
Xuyên qua đại sảnh, tôi đi theo Trần Ngọc không ngừng nhìn, nghĩ thầm sao cửa những căn phòng này lại lớn như vậy, trên cửa vàng rực rỡ đều là vàng sao, sao nhìn qua lại giàu có như vậy.
Cuối cùng chúng tôi đi tới một gian phòng rất rộng rãi, một cái bàn tròn lớn nằm ngang ở giữa.
Vải đỏ trên ghế có vẻ đặc biệt đẹp mắt.
Đối diện bàn đã ngồi một trung niên nam tử ước chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt tuấn lãng, liếc mắt nhìn lại liền cảm thấy một cỗ khí chất không giống người thường đánh úp lại.
Bên cạnh hắn còn ngồi một cô gái chừng hai mươi tuổi, tóc dài, tóc rũ che khuất nửa bên mặt, đang chơi điện thoại di động.
Trần Ngọc vừa vào cửa liền hướng nam tử trung niên chào hỏi, "Trương tổng, thật ngại quá, tới chậm tới chậm."
Người đàn ông trung niên cũng đứng dậy tươi cười liên tục nói Trần tổng giám khách khí, sau một phen khách sáo, Trần Ngọc giới thiệu với tôi đây là Trương phó tổng giám đốc của công ty XX.
Sau này tôi chính là muốn đến công ty của anh ấy, để cho tôi học tập Trương tổng nhiều hơn.
Sau đó bốn người chúng tôi ngồi vào chỗ của mình, Trần Ngọc liền nói: Vương tổng sao còn chưa tới.
Trương tổng nói có thể trên đường kẹt xe.
Trần Ngọc nói muốn ra ngoài gọi điện thoại cho Vương tổng, liền để lại ba người chúng tôi lúng túng ngồi.
Một lát sau, Trần Ngọc nói: Vương tổng sẽ đến ngay, để chúng ta gọi món ăn trước.
Thời gian gọi món ăn, tôi len lén quan sát, khách sạn này một món ăn cư nhiên có mấy trăm, tôi nhìn mấy món, sợ tới mức hết hồn hết vía, chút ấy hai ba món ăn như vậy phải Tiểu Thiên đi ra ngoài, còn chưa bắt đầu ăn tôi đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Trần Ngọc và Trương tổng gọi đồ ăn, tôi len lén liếc nhìn cô gái bên cạnh Trương tổng, vừa ngẩng đầu mới phát hiện làn da trắng nõn, tướng mạo bình thường.
Cô ấy nhìn thấy tôi, cười một cái, có vẻ rất hữu hảo rất khách khí, cô gái này cười, tôi cũng mỉm cười theo, không khí xấu hổ nhất thời hòa hoãn không ít.
Lại một lát sau, từ cửa đi vào một nữ nhân, liếc mắt nhìn lại, ba mươi đến bốn mươi tuổi.
Trên người là một chiếc áo len màu đen, trên áo len treo một chuỗi chuỗi hạt châu màu tím xanh biếc tạo thành, phía dưới là một chiếc quần màu đen vừa vặn, son môi rất đẹp, làn da vừa nhìn chính là bôi phấn nền, có một loại màu trắng khoa trương.
Kỳ thật người này trước đây tôi từng gặp ở công ty, chỉ là khi đó không quá chú ý, hôm nay nhìn lại, cho tôi cảm giác đầu tiên, cư nhiên có chút giống giáo viên hóa học cấp ba của tôi.
Đặc biệt là giữa hai đầu lông mày, lộ ra một cỗ chân thật tương tự.
Mới vừa đi vào phòng, người phụ nữ này đã lên tiếng: Trần Ngọc à, tôi nghĩ các cậu sẽ đến muộn một chút, vừa lúc công ty có một cuộc họp, tôi bảo Trương tổng bọn họ tới trước.
Trần Ngọc nhìn thấy người phụ nữ này, đứng dậy nghênh đón nói: Vương tổng, chúng tôi cũng vừa mới đến một lúc, anh nói chút chuyện nhỏ như vậy còn phải phiền toái anh.
Vương tổng cười nói: Trần Ngọc cậu không cần khách khí, còn khách sáo với tôi cái gì.
Khẩu khí nói chuyện của Vương tổng rất hào sảng, tôi cảm thấy quan hệ giữa cô ấy và Trần Ngọc cũng không đơn giản như bạn bè bình thường.
Trong bữa tiệc Trần Ngọc bên cạnh Vương tổng, tôi bên cạnh Trần Ngọc, Trương tổng ngồi ở bên kia Vương tổng.
Lúc ăn cơm, Vương tổng không ngừng thì thầm với Trần Ngọc, sau đó hai người bỗng nhiên vui vẻ cười rộ lên.
Trương tổng thì ở một bên nhỏ giọng nói chuyện với cô bé bên cạnh, tựa hồ chỉ có một mình tôi là dư thừa.
Dần dần, tôi mới phát giác, hôm nay căn bản không phải là xem mắt gì, là Vương tổng yến mời Trần Ngọc, mà Trần Ngọc cũng thuận nước đẩy thuyền, nói muốn Vương tổng sau này chiếu cố tôi nhiều hơn, tôi quả thực thụ sủng nhược kinh.
Trần Ngọc bảo tôi nhanh chóng kính Vương và Trương tổng một chén, tôi run rẩy đứng lên, cảm giác lời nói của mình đều nói không rõ ràng.
Sau mấy phen lý do thoái thác khách sáo, nâng chén uống một hơi cạn sạch, một cỗ cay đắng đau khổ đuổi theo sau ót, Vương tổng nhìn tôi nói: tửu lượng Tiểu Chương có thể a, ai, Trần Ngọc, đứa nhỏ này bồi dưỡng bồi dưỡng chuẩn xác.
Trần Ngọc cười nói: "Vương tổng, ngài cảm thấy được là tốt rồi, sau này có việc bẩn gì, ngài để cho hắn đi làm, Tiểu Chương rất có thể chịu khổ.
Vương tổng lại cẩn thận đánh giá tôi từ trên xuống dưới, trên mặt tôi hơi nóng lên, cũng không biết là do rượu quá mạnh, hay là ánh mắt Vương tổng quá sắc bén, cảm thấy người phụ nữ trước mắt này nhìn tôi cả người không được tự nhiên.
Ánh mắt ta cùng nàng gặp nhau, cảm giác được một cỗ khí tức thành thục nghiêm khắc đánh tới trước mặt.
Vương tổng dáng người tinh tế, ngũ quan đoan trang, không đầy đặn như Trần Ngọc, trên tay nàng có một chiếc nhẫn thật to hấp dẫn sự chú ý của tôi, tựa hồ là một chiếc nhẫn khảm ngọc, dưới ánh đèn nhoáng lên có vẻ rất đẹp.
Tôi thấy thế nào cũng cảm thấy giống giáo viên hóa học trung học của tôi, chỉ là giáo viên của tôi đeo một cái kính thật dày, mà Vương tổng thì không.
Nói đến giáo viên hóa học của tôi, lúc ấy có thể xem như nữ thần khác của tôi, đi học luôn thích đặt câu hỏi cho tôi, bởi vì thành tích hóa học của tôi ở bộ phận cấp cao đều là số một số hai, hơn nữa hứng thú của tôi chính là hóa học.
Khi đó mùa đông trong phòng học đặc biệt lạnh, giáo viên hóa học của tôi lại thích mặc một chiếc áo khoác da màu đen đến lớp, trước ngực cô ấy tôn lên một đường cong đen nhánh bóng loáng, lập tức gợi lên ngọn lửa mùa hè của tôi, khi đó không biết chuyện gì xảy ra, buổi tối khi trở lại ký túc xá ngủ một giấc, nằm mơ cũng sẽ mơ thấy áo da của cô ấy.
Cô ấy là người phụ nữ gợi cảm nhất trong ấn tượng ba năm trung học của tôi, vừa nghĩ đến sự nổi lên đen bóng trên người cô ấy, bản thân sẽ nhớ lại một thời gian dài.
Hôm nay lông mày Vương tổng làm cho tôi một lần nữa trở lại thời trung học, cảm giác trong lòng kinh hỉ mà sợ hãi.
Tôi không biết nên nhìn cô ấy như thế nào, thậm chí cũng không có dũng khí nhìn thẳng, chỉ có thể nhẹ nhàng đáp lại một cái, tuy rằng ánh mắt rơi vào trên người cô ấy, nhưng đồng tử của tôi tuyệt đối sẽ không tập trung vào ánh mắt của cô ấy.
Bởi vì như vậy, ta cảm thấy có chút sợ hãi.
Tôi kính rượu xong ngồi xuống, dường như đã quên vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, lại nhìn Trần Ngọc, vẫn châu đầu ghé tai với Vương tổng như cũ, loại biểu hiện thân mật này, tôi cảm giác hai cô ấy giống bạn thân hơn, trước đây Trần Ngọc vẫn nói với tôi, cô ấy cùng Vương tổng đi mua sắm làm gì đó, tôi cảm thấy có chút thái quá, hiện tại cảm giác những gì Trần Ngọc nói lúc trước tựa hồ cũng không giả.
Sau đó, Trần Ngọc cũng đứng lên lại mời rượu, thường xuyên qua lại, tôi cũng uống theo rất nhiều ly, tuy nói là rượu nho, nhưng tôi cảm thấy đầu mình có chút trầm xuống.
Buồn ngủ mười phần.
Về chuyện công việc sau này của tôi, trong bữa tiệc chỉ là chuồn chuồn lướt nước, không nhắc quá nhiều, dường như bữa tiệc tối nay, Vương tổng chỉ mời Trần Ngọc ăn một bữa cơm gia đình mà thôi.
Theo yến hội chậm rãi xâm nhập, rượu càng ngày càng nồng đậm, cả người tựa hồ trở nên càng thêm xao động bất an.
Trần Ngọc bên cạnh tôi ngược lại rất tỉnh táo, vừa nói vừa cười, không thấy một tia mỏi mệt.
Bông tai màu bạc bên tai không ngừng làm cho mắt tôi có chút hoa, có Trần Ngọc ngồi bên cạnh tôi, trong lòng vô cùng kiên định, có một loại cảm giác thời khắc được che chở.
Lúc cô ấy nói chuyện với Vương tổng liên tiếp trao đổi ánh mắt với tôi, nhắc nhở tôi nâng ly gắp thức ăn, khiến tôi cảm thấy không gò bó như vậy.
Rượu cũng uống không còn nhiều lắm, cuối cùng nhân viên phục vụ lại bưng lên mấy phần hoa quả, tôi gắp mấy miếng, mượn cơ hội hy vọng có thể xông hơi rượu.
Lúc này, Trương tổng đứng dậy, yên lặng đi ra ngoài, ngay sau đó tiểu cô nương cũng đi theo ra ngoài.
Mà Trần Ngọc và Vương tổng đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ, hai người đều nói về đồ trang điểm và quần áo, tôi tĩnh tâm nghe một chút, Vương tổng này thường xuyên đi Hồng Kông mua quần áo, một bộ liền có giá trị xa xỉ, Trần Ngọc vừa nghe vừa đề cử kiểu dáng cho cô ấy, nói bộ nào bộ nào thế nào thế đó, thì ra ngôi sao nào đã từng mặc hoặc đeo qua.
Tôi căn bản không có hứng thú nghe những thứ này, chỉ cảm thấy Trương tổng tiểu cô nương kia đi ra ngoài đã lâu, không biết đi làm gì.
Tôi cúi đầu nhìn điện thoại di động, đã gần mười giờ, tôi cư nhiên cứ như vậy lẳng lặng ngồi mấy giờ cũng hồn nhiên không phát giác.
Ta không có cách nào trực tiếp nhắc nhở Trần Ngọc thời gian, chỉ có thể nhàm chán cùng bọn họ tiêu hao thời gian như vậy, ta cực kỳ buồn ngủ, hận không thể lập tức trở về ngủ.
Lại qua một hồi lâu, phỏng chừng hai người nói chuyện mệt mỏi, mới nhớ tới tôi, đều tự nhìn thời gian, đã là hơn mười một giờ, Vương tổng nói: Trần Ngọc, cậu nhìn không sớm, hay là chúng ta đến đây đi.
Trần Ngọc cười nói: Được, cảm ơn Vương tổng thịnh tình khoản đãi.
Vậy, Vương tổng, ngài xem Tiểu Chương khi nào thì đến công ty a.
Vương tổng nhìn tôi một cái nói: Thứ hai tuần sau đến đi, đến lúc đó tôi bảo nhân sự sắp xếp một chút.
Trần Ngọc nghịch ngợm nói: Vậy tôi gây thêm phiền toái cho Vương tổng trước, ha ha.
Vương tổng vừa cười vừa nói: Người cậu đề cử, khẳng định năng lực nghiệp vụ mạnh.
Trần Ngọc nói: Đúng vậy, Tiểu Chương hành văn rất tốt, phương diện bày ra ý tưởng cũng nhiều.
Vương tổng lại một lần nữa nhìn tôi, ánh mắt sắc bén lại quen thuộc kia bắn về phía tôi, làm cho tôi có chút khiếp đảm.
Sau đó, Vương tổng cùng Trần Ngọc tay trong tay, chậm rãi đi phía trước, tôi cũng chậm rãi đi theo phía sau hai cô ấy.
Chúng tôi đi qua đại sảnh trực tiếp đi ra, sau khi đi ra tôi mới cảm thấy có phải không có trả tiền hay không.
Nhưng cũng không dám nói gì, cứ như vậy yên lặng đi theo, một lát sau, một chiếc Audi màu đen rất lớn lái tới, tài xế lại là Trương tổng, nhân viên phục vụ tiến lên mở cửa, bên kia cư nhiên ngồi cô bé kia, nguyên lai hai người bọn họ đã sớm xuống lầu, vẫn chờ Vương tổng.
Trần Ngọc và Vương tổng nắm tay lại nói một hồi, lời nói của tôi nghe cũng buồn nôn giống như tình nhân chia tay, trong lòng không thể không bội phục năng lực giao tiếp của Trần Ngọc.
Chờ xe của Vương tổng đi xa, chúng tôi mới chậm rãi đi tìm xe của mình chuẩn bị về nhà.
Tôi cùng Trần Ngọc lên xe, vừa dính vào ghế xe tôi liền cảm thấy choáng váng đầu, muốn chợp mắt một lát.
Trần Ngọc mở nhạc, hạ giọng.
Đi một lúc bỗng nhiên nói: Thứ hai cậu phải đến chỗ Vương tổng làm việc, đến lúc đó ăn mặc chỉnh tề một chút.
Tôi ồ một tiếng.
Trần Ngọc thấy ta không muốn nói chuyện, dọc theo đường đi cũng không nói quá nhiều.
Chiếc xe rất thuận lợi đi vào chỗ tôi ở.
Trần Ngọc nói đêm nay nàng sẽ không ngủ ở đây, để cho ta tự mình đi lên.
Tôi đột nhiên tỉnh táo lại và hỏi cô ấy tại sao.
Trần Ngọc ngay từ đầu ấp úng qua loa tắc trách.
Cuối cùng nói, đêm nay cô phải về thăm đứa bé.
Lúc này ta mới an tâm không truy cứu nữa.
Về đến nhà, nằm ở trên giường, trong lòng tôi không cách nào bình tĩnh, lúc này tựa hồ hơi rượu đã tiêu tan không ít, lý do thoái thác của Trần Ngọc cũng khiến tôi tỉnh táo hơn rất nhiều.
Trong lòng tôi bắt đầu miên man suy nghĩ, nghĩ vì sao đêm nay Trần Ngọc đột nhiên phải trở về ngủ, có phải thật sự đi cùng đứa nhỏ hay không, hơn nữa đã trễ thế này, đứa nhỏ có thể đã sớm ngủ rồi, chẳng lẽ nàng lại tìm một người đàn ông sao?
Không biết tại sao, trong đầu vẫn nghĩ Trần Ngọc rốt cuộc đã đi đâu, đối với nàng cũng trở nên đặc biệt quan tâm.
Tôi cầm điện thoại lên hỏi cô ấy đã về đến nhà chưa, cô ấy cũng không trả lời.
Giờ phút này, ta trở nên có chút mơ hồ bất an.
Tôi thấy cô ấy hồi lâu không trả lời, nghĩ thầm cũng có thể đêm nay cô ấy sẽ không online, dứt khoát ném điện thoại di động, tự mình tắm rửa rồi đi ngủ.
Dù sao phải đợi đến thứ hai mới có thể đi làm, còn có rất nhiều ngày.
Chính mình chán đến chết, thích đi tiệm sách ở quảng trường Tuyền Thành dạo chơi, ngồi xổm bên trong đọc sách, chỉ xem không mua, đói bụng đi phố Phù Dung tìm chút đồ ăn, trở về lại xem.
Sách gì cũng xem, chủ yếu xem cái gì nói chuyện như thế nào, kết giao như thế nào các loại, dù sao sau này mình muốn lăn lộn ở công ty, phải sớm đem công phu luyện cho vững chắc.
Vừa đọc sách, tôi vừa cẩn thận nghe trong điện thoại di động có tin nhắn và tin nhắn QQ hay không, sợ Trần Ngọc gửi tin nhắn tới không nghe được.
Liên tiếp đợi đến buổi chiều, Trần Ngọc mới gửi cho tôi tin nhắn nói, mình ở vườn bách thú còn mang theo con trai Đông Đông.
Ta trả lời nói vậy các ngươi liền vui vẻ đi.
Trần Ngọc nói được.
Vốn là, loại tình hình này ta không cách nào hoàn mỹ hồi phục, thầm nghĩ cũng không thể để cho ta đi tìm các ngươi cùng nhau chơi.
Tôi biết trong lòng tôi sẽ có áp lực.
Trần Ngọc thấy tôi qua loa lấy lệ, trả lời, cậu không đến?
Tôi trả lời: Anh mang theo con trai, không tiện a.
Trần Ngọc nói: Đứa nhỏ lại không biết, cậu lại đây đi, không sao.
Ta vừa nhìn, thật sự là đi cũng không được, không đi cũng không được.
Dù sao phải đối mặt với một đứa trẻ như vậy, áp lực trong lòng kỳ thật tương đối lớn.
Tôi không biết Trần Ngọc bảo tôi đi rốt cuộc là có dụng ý gì, nếu quả thật nhìn thấy đứa bé này, dù sao trong lòng cũng có chút xấu hổ.
Ta vội vàng trả lời nói trong lòng mình nghĩ như thế nào, như thế nào không thể đi.
Trần Ngọc nói nếu cậu cảm thấy có áp lực, chúng ta liền tự mình đi dạo.
Tôi hỏi khi nào đứa bé về.
Ý thật ra là muốn hỏi nàng khi nào thì tới chỗ ta, Trần Ngọc nói hai ngày nay đều không được, chồng trước của nàng đi công tác, đứa nhỏ tạm thời mấy ngày nay phải đi theo nàng.
Ta ảo một tiếng, không hồi âm nữa.
Ta dại ra một hồi, làm sao cũng không đọc được sách.
Suy nghĩ chúng ta hai ngày nay thậm chí một tuần cũng không có cách nào triền miên cùng một chỗ.
Không biết tại sao, trong lòng không chỉ bực bội còn có một chút mất mát.
Một lát sau, Trần Ngọc nói với ta, buổi tối không đến nhà nàng.
Tôi chưa từng đến nhà cô ấy một lần, chính là vị trí cụ thể của căn nhà cũng không hỏi cô ấy.
Ta sợ hãi cực kỳ hưng phấn, vội vàng nói nguyện ý với nàng là nguyện ý chỉ sợ Đông Đông bỗng nhiên phát hiện, Trần Ngọc nói không sao, để cho ta chờ hài tử ngủ rồi mới đi, để cửa lại cho ta, sáng sớm đi sớm là được.
Tôi nói được, nhưng trong lòng vẫn có một loại lo lắng mơ hồ.
Tôi đợi đến hơn bảy giờ tối, đã ăn cơm tối xong.
Cũng không nhận được thư của Trần Ngọc, ngay cả muốn đi đâu tìm nàng cũng không biết.
Đơn giản chủ động gửi tin nhắn cho cô hỏi, tôi nên đi qua như thế nào, ngồi xe như thế nào.
Trần Ngọc một lát sau, gọi điện thoại cho tôi, giọng nói cực nhẹ, nói cho tôi biết không cần gấp gáp, đứa nhỏ còn chưa ngủ.
Cho tôi biết làm thế nào để có được ra khỏi xe và sau đó tên của khu phố, một số tòa nhà và những thứ tương tự.
Tôi âm thầm ghi nhớ từng cái một, bỗng nhiên cảm thấy mấy con số trong miệng cô ấy nói đêm nay đặc biệt mất hồn.
Trần Ngọc nói, chờ đứa nhỏ đi ngủ, liền cho ta một bức thư.
Để tôi tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã.
Ta nào còn có lòng dạ thảnh thơi ở chỗ này.
Sau khi biết chỗ ở của cô ấy, tôi liền khẩn cấp đón xe xuất phát, không thể không nói, xe buýt Tế Nam đặc biệt thuận tiện, trải qua mấy vĩ mấy, ở trong đầu vừa nghĩ liền biết xa hay không xa, tôi ngồi ở trên xe, hồi lâu không có cách nào bình tĩnh, tựa hồ muốn đi làm một chuyện rất nguy hiểm, đặc biệt hưng phấn cùng sợ hãi.
Bất quá càng là như thế, ngươi càng bí quá hoá liều.
Ước chừng ngồi mười lăm phút, tôi xuống xe chậm rãi đi tới, bởi vì tôi không sốt ruột chút nào, nhàn nhã ở trên đường phố nhìn ngựa xe như nước, trong lòng vội vàng tìm kiếm vị trí tiểu khu, không biết liền hỏi người qua đường một chút, cảm giác vừa mở miệng, miệng mình bỗng nhiên trở nên không lưu loát, sợ người khác biết mình đi làm cái gì.
Tôi đi dọc theo đường một hồi, cuối cùng cũng tìm được một cánh cửa nhỏ trong tiểu khu, đi vào, trong tiểu khu có rất nhiều cư dân lui tới, trông trẻ, vội vàng lên đường, chỉ có một mình tôi nhàn nhã dạo chơi khắp nơi.
Nhìn điện thoại di động mới hơn tám giờ một chút, tôi nghĩ thầm sớm như vậy, đứa nhỏ khẳng định không ngủ, như thế nào không được mười giờ a, thầm nghĩ lần này thì tốt rồi, tới hơi sớm một chút.
Tục ngữ nói nóng vội không ăn được đậu hủ nóng, hôm nay tôi cảm thấy quá đúng.
Bên ngoài tiểu khu của cô ấy có một siêu thị rất lớn, tôi cảm thấy thật sự là không có chỗ để đi, liền đi vào đi dạo nhân cơ hội giết thời gian một chút.
Trong siêu thị rất nhiều người, tôi tự mình đi bộ tới khu đồ dùng cho phụ nữ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy băng vệ sinh và nội y gì đó, đột nhiên nghĩ tới thân hình gợi cảm đêm nay của Trần Ngọc, đột nhiên phía dưới dựng lều trại, tránh khu đồ dùng cho phụ nữ, đi tới khu đồ chơi cho trẻ em, nghĩ thầm nếu không mua một món đồ chơi lớn cho Đông Đông thì tốt rồi, về mặt tâm lý cũng không có trở ngại.
Tôi cẩn thận lật xem chung quanh, cuối cùng chọn một cái vừa ý nhất, tôi muốn đợi thư của Trần Ngọc trước, sau đó cầm đồ chơi rời đi, nếu không một mình ôm đồ chơi đi dạo siêu thị, người thật ngốc.
Sau khi tập trung vào mục tiêu, tôi liền đứng dậy đi đến khu lân cận, nhìn trái nhìn lại.
Trong lúc chờ đợi, nội tâm tràn ngập các loại ảo tưởng, làm sao hôn môi nàng, lựa chọn tư thế nào.
Nghĩ nghĩ liền cảm thấy có một cỗ xúc động hạnh phúc kích động trong ngực.
Tôi vội vã gửi tin nhắn cho Trần Ngọc hỏi tình hình của nàng, Trần Ngọc nói, đứa nhỏ ở phòng mình chơi, nếu không cậu lại đây đi.
Ta nói vẫn là chờ hắn ngủ đi, Trần Ngọc nói không cần.
Đông Đông bình thường không chạy về phòng cô, từ nhỏ đã rất nghe lời.
Tôi vẫn sợ hãi, kiên trì chờ thêm một chút.
Trần Ngọc nói được, nếu không nàng tắm rửa xong rồi mới nhìn.
Ta biết Trần Ngọc sẽ không gạt ta, nàng cũng cần ta như đói như khát.
Chỉ là, mọi việc đều có vạn nhất, trong lòng ta cho dù tin tưởng Đông Đông sẽ không đột nhiên xông tới, nhưng vẫn không muốn mạo hiểm.
Ước chừng qua nửa giờ, Trần Ngọc nói mình đã tắm xong, đến phòng Đông Đông thu hết đồ chơi, sắp xếp cho cậu ngủ.
Tôi vừa nhìn điện thoại di động, hơn chín giờ, đứa bé hẳn là buồn ngủ.
Tôi nói cho Trần Ngọc biết tôi đang ở cửa siêu thị dưới lầu nhà cô ấy, một lát sau Trần Ngọc gọi điện thoại tới nói cho tôi biết làm thế nào để lên lầu, tôi ghi nhớ từng cái một, dùng sức nắm Biến Thể Kim Cương trong tay, tựa hồ một hồi đại chiến ngọt ngào sắp mở màn.
Tôi không nhanh không chậm lên lầu, khu chung cư này vừa thấy đều là tiểu khu cũ, vừa đi chân cảm giác có chút run rẩy, tôi chậm rãi leo lên lầu năm, biết Trần Ngọc giữ cửa cho tôi, từ trong cửa bắn ra một ánh sáng hấp dẫn, trước khi đi lên tôi cẩn thận so sánh số lầu và số đơn nguyên sợ đi nhầm, sau đó đi tới lầu năm, nhìn thấy cửa giữ lại, trong lòng âm thầm xác định chính là nơi này.
Tôi chậm rãi mở cửa, giống như một tên trộm, vươn đầu nhanh chóng nhìn vào bên trong, bên cạnh cửa chính là toilet, đi vào bên trong là phòng khách, sau đó là một lối đi nhỏ, trái phải có mấy phòng.
Tôi không biết Trần Ngọc ở nơi nào, cũng không dám tùy tiện xông vào, tôi bấm số di động của nàng, bỗng nhiên nghe được một tiếng chuông Hàn Quốc quen thuộc, biết nhất định đi đúng đường.
Lúc này tôi mới yên tâm, chậm rãi đi vào, xoay người nhẹ nhàng khép cửa lại, sợ kinh động đến đứa bé.
Lúc này, một thân ảnh quen thuộc từ một căn phòng đi ra, trên người một bộ áo ngủ màu hồng phấn, đang dùng sức xoa xoa tóc.
Sau khi nhìn thấy ta, Trần Ngọc làm một động tác không cần lên tiếng, sau đó kéo tay ta bước nhanh về phía phòng của nàng.
Trần Ngọc lôi kéo tôi bước nhanh vào phòng, vừa vào phòng đã có một mùi phấn thơm phả tới trước mặt, tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy cả người kích động.
Trong phòng có một cái giường đôi rất lớn, trên giường trải chăn thật dày màu hoa văn, còn đặt hai cái gối lớn màu đỏ rất có cảm giác gia đình.
Bên cạnh cửa chính là một tủ quần áo lớn, bên trong chính là một cánh cửa sổ lớn, cửa sổ nơi đó treo một khối rèm cửa sổ màu đỏ sậm, bên trong rèm cửa sổ màu đỏ còn có một tấm rèm nửa trong suốt.
Tôi đặt mông ngồi xuống, chậm rãi đặt đồ chơi lên giường.
Trần Ngọc đã sớm nhìn thấy thứ trong tay tôi, cười cố ý tức giận nói: Mua đồ chơi làm gì, cậu ấy nhiều lắm, trong phòng có một đống.
Tôi nói: Tôi ở siêu thị xem Transformers này rất đẹp, Đông Đông hẳn là có thể thích.
Trần Ngọc cười cười nói: Lần sau đừng mua nữa ha, đồ chơi của cậu ấy đủ nhiều rồi.
Vừa nói vừa ôm cổ tôi.
Tôi dịch đồ chơi sang bên cạnh, tay phải thuận thế ôm eo rắn của Trần Ngọc.
Tôi hỏi Đông Đông đã ngủ chưa, nếu không tôi tắm rửa một cái đi.
Trần Ngọc nói một lát cô lại qua xem.
Vừa nói vừa rúc vào trong lòng ta không chịu đứng lên.
Ta sờ lung tung trên người nàng, khiến cho Trần Ngọc cười khanh khách.
Thế nhưng, lập tức chúng tôi lại tỉnh táo lại, cẩn thận nghe xem bên ngoài có âm thanh hay không, Trần Ngọc chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài, tắt hết đèn phòng bếp và phòng khách.
Sau khi trở về, Trần Ngọc lôi kéo tôi đi vào phòng tắm, sau một phen dặn dò đơn giản bên trong, nói: "Cậu tắm đi."
Tôi đi xem đứa bé đã ngủ chưa.
Tôi gật gật đầu, lại nhìn Trần Ngọc, bọc áo ngủ, cả người thoạt nhìn có vẻ đặc biệt gợi cảm, nhất là cái mông đầy đặn kia, áo ngủ cũng có thể bị nàng mặc mê người như thế, tôi nhìn thấy thịt nhảy dựng lên.
Tôi vặn nước nóng bắt đầu tắm rửa, lúc tắm so với trước kia đều sốt ruột hơn, sợ Đông Đông thức dậy đi WC phát hiện cái gì.
Cho nên bình thường cần hai mươi phút, hôm nay mười phút là xong việc.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nghe bên ngoài một chút, sau khi xác định không có việc gì, mới bước nhanh vào phòng Trần Ngọc.
Đẩy cửa ra, tôi nhìn thấy Trần Ngọc đang nằm úp sấp đưa lưng về phía tôi, một đôi dép lê lông xù treo ở trên chân, theo hai chân kéo dài lên trên, hai bán cầu cực đại no đủ nổi lên trước mắt, thịt đô đô, lắc lư một chút tựa hồ có thể run rẩy ba cái.
Có lẽ là nghe được tiếng bước chân của tôi, Trần Ngọc xoay người lại, nhìn tôi lộ ra một tia mỉm cười lẳng lơ, tôi quấn khăn tắm xoay người đóng cửa lại, cắm vào.
Sau đó ngồi xuống, lau tóc.
Trần Ngọc đứng dậy ngồi xuống, đưa tay ôm eo ta, cằm đặt lên vai ta, tinh tế nói: Tắm sạch chưa?
Sao lần này nhanh thế.
Tôi nói, tắm sạch sẽ rồi, hôm qua vừa tắm, hôm nay vừa tắm liền sạch sẽ.
Trần Ngọc chậm rãi đút tay vào trong khăn tắm, vuốt ngực ta, ngón tay nàng lành lạnh, càng không ngừng vuốt ve ngực ta, khiến ta rất khẩn trương.
Ta lau một hồi, dứt khoát lấy khăn tắm ra, lập tức đứng lên, nhìn nàng xuống phía dưới, có một loại khoái cảm đế vương giá lâm.
Trần Ngọc ngẩng đầu nhìn mọi thứ của tôi, mỉm cười.
Ánh đèn chiếu thẳng lên mặt mộc của nàng, có một loại sắc thái mờ nhạt nhảy nhót trên mặt nàng, vẻ mặt kia tựa hồ đang khát cầu mưa móc làm dịu, hoặc là giống như một phi tử đang sốt ruột chờ đợi quân vương lâm hạnh.
Ánh đèn có chút mị hoặc, tôi đứng ở trên giường, thẳng thắn lộ ra bí mật của mình với Trần Ngọc, tuy rằng nàng đã sớm xem qua vô số lần, nhưng tôi cảm thấy mỗi lần nàng đều nhìn không đủ, nàng sẽ phát ra nụ cười xấu xa quyến rũ, nhìn thân thể tôi, ánh mắt liền tụ tập trên mảnh đất to bằng bàn tay kia, nhìn nó từ nhỏ đến lớn, từ chim non biến thành giao long.
Lần này cũng vậy, chân của ta cùng miệng của nàng chênh lệch không quá vài cm, nàng có thể ngửi được mùi sữa tắm trên người ta.
Ta cũng có thể ngửi được mùi cơ thể không giống người thường của nàng, chính mình hít một hơi thật sâu như vậy, hưng phấn cả người phát run.
Lập tức ánh mắt chúng tôi trao đổi, Trần Ngọc bắt đầu tự giác hút lấy hai viên ngọc rồng của tôi, nàng biết tôi thích nhất bị đối xử như thế.
Đêm nay là sân nhà của nàng, Trần Ngọc không hề bảo thủ, tận tình dùng đầu lưỡi và miệng khiêu khích tôi.
Trong chốc lát hỏi ta một chút có thích như vậy hay không, có thích như vậy hay không, ta nói đều thích, ta thích cảm giác nóng bỏng bị đầu lưỡi của nàng ma sát qua lại.
Trần Ngọc cười cười, không lên tiếng.
Ta chống lưng đứng, khi thì nhắm hai mắt, khi thì bị nhiệt tình trong miệng nàng làm cho tỉnh táo lại.
Vội vàng dùng hai tay nâng đầu nàng lên, nhìn khuôn mặt nghiêm túc mà say mê trong đó của nàng, từng đợt ý niệm tà ác chạy như bay qua, ta lại có loại ý nghĩ muốn đặt pháo trên đài hoa cúc Trần Ngọc.
Ý nghĩ này lướt qua, trong lòng cực kỳ sợ hãi, cảm giác Trần Ngọc hẳn là sẽ không đồng ý.
Lại cúi đầu nhìn cô ấy, vẫn dùng miệng thâm nhập thiển cận lau súng cho tôi.
Cái loại cảm giác quen thuộc này rất hạnh phúc, hạnh phúc đến sâu trong, tôi nhịn không được nhỏ giọng lầm bầm một câu, đêm nay tôi muốn như thế nào như thế nào.
Trần Ngọc sau khi nghe xong, liếc mắt ra vẻ chán ghét liếc ta một cái, tay phải vỗ lên đùi ta, lực đạo cực nhẹ, căn bản giống như gãi ngứa.
Tôi trầm mặc một hồi nói: Chị, em nói thật.
Trần Ngọc chậm rãi dừng lại, sờ một miếng giấy vệ sinh, từ trong miệng phun ra một ít nước bọt.
Lau miệng nhìn tôi nói: Nhóc hư, cậu như vậy, chị không cần cậu nữa.
Ta thấy nàng có chút tâm tình, vội vàng trấn an nói: Được rồi, coi như ta chưa nói đi, ta liền ngẫm lại a.
Trần Ngọc cười nói: Bại hoại, nghĩ cũng không được, như vậy đau lắm.
Tôi nói: Sao những cô gái trên phim không cảm thấy đau.
Trần Ngọc nói: Điện ảnh là điện ảnh a, của cậu quá lớn, vậy sao có thể đi vào.
Tôi nói, có thể a.
Trần Ngọc không tin, vẫn không chịu đi vào khuôn khổ.
Ta biết nàng là lo lắng mình đến lúc đó sẽ bị ta làm đau.
Ta tiếp tục an ủi nói: Nếu không chúng ta đêm nay thử xem, ngươi nếu thật cảm thấy chịu không nổi, ta sẽ không làm.
Sau đó ta bắt đầu làm nũng khẩn cầu nàng, bởi vì mỗi lần đối mặt với Trần Ngọc, trong lòng đều cảm thấy nàng đã là nữ nhân ta càng ngày càng quen thuộc, trong sự quen thuộc này còn có một loại cảm giác thân thiết nói không rõ, cho nên ta đều cảm thấy mình ở trước mặt nàng vẫn là một đứa trẻ, thỉnh thoảng sẽ làm nũng với nàng.
Trần Ngọc nói thế nào cũng lớn hơn ta, có thể là tình thương của mẹ nàng phát tác, cũng có thể là thật sự vì yêu mà cuồng, ta không biết nàng nghĩ như thế nào.
Tôi có chuyện gì chỉ cần dùng sức khẩn cầu, Trần Ngọc sẽ mềm lòng.
Tôi đặt tay lên vai cô ấy, vừa khẩn cầu vừa chậm rãi giúp cô ấy cởi áo ngủ, cho đến khi lột sạch cô ấy mới dừng lại.
Trần Ngọc bị ta như vậy thường xuyên làm cho tự mình hưởng thụ, sau đó nói: "Ngươi phải từ từ tiến vào, đau sẽ không cho ngươi làm."
Ta vừa thấy Trần Ngọc thỏa hiệp, thật sự trăm triệu lần không nghĩ tới nàng lại tước vũ khí đối với yêu cầu hà khắc như vậy của ta, vốn tưởng rằng, nàng tất nhiên cự tuyệt yêu cầu vô lý của ta, nhưng ai ngờ, nàng cư nhiên đáp ứng.