ta suối thành quý phụ phu nhân nhóm
Chương 2
Qua vài trạm, Trần Ngọc quay đầu nói với tôi, cô ấy muốn xuống xe, tôi đờ đẫn chào tạm biệt cô ấy, trong lòng tràn đầy xấu hổ và sợ hãi.
Về nhà, cởi quần ra.
Phát hiện phía trên đã đầy dơ bẩn.
Phía dưới thời gian dài bị vây trong trạng thái cương cứng, đã bất tri bất giác chảy ra không ít.
Phía trước quần lót cơ bản đều ướt đẫm.
Trong lòng tôi cực kỳ sợ hãi, nghĩ thầm, lần này thật sự là chiếm tiện nghi, ngày mai tôi gặp Trần Ngọc làm gì còn mặt mũi nói chuyện.
Dù sao lão nhị của mình ở phía sau người ta cứng rắn cọ một đường như vậy.
Trong lòng nàng không có ý nghĩ khẳng định là không thể nào.
Tôi giặt quần lót, vừa nhìn đã hơn 9 giờ.
Muốn nằm xuống ngủ, nhưng làm thế nào cũng ngủ không được, không tự giác nhớ lại cảm giác buổi chiều ở trên xe cọ cô.
Chính mình bỗng nhiên nở nụ cười.
Chỉ chốc lát sau, QQ trên điện thoại di động vang lên, tôi tưởng là bạn gái, nhanh chóng đứng lên xem.
Là Trần Ngọc.
Cô ấy gửi cho tôi một tin nhắn QQ: Ngày mai đừng quên mang theo một tấm ảnh màu sắc rực rỡ.
Tôi thấy Trần Ngọc cuối cùng cũng nhắc tới chuyện buổi chiều, cho nên trong lòng cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Ngày hôm sau đi làm, tôi đem ảnh chụp đặt ở trên bàn Trần Ngọc.
Chính mình ngồi ở chỗ làm việc.
Trong chốc lát, Trần Ngọc gửi cho tôi một tin nhắn trên QQ: Sao ảnh của cậu lại đẹp trai như vậy.
Tôi nói: Chủ yếu là do gen của cha mẹ mạnh mẽ.
Cô ấy trả lời tôi ba ngón tay cái.
Chỉ chốc lát lại nói trong nhóm nhỏ của chúng tôi, mấy ngày nay đều phải tăng ca, chuẩn bị hội chợ triển lãm sản phẩm.
Tôi vừa nghe phải tăng ca đến tám chín giờ, trong lòng bỗng nhiên thấp thỏm.
Nếu chín giờ tan tầm, tôi trở về phỏng chừng cũng phải mười hai giờ rồi.
Đến buổi tối, Trần Ngọc đặt cho chúng tôi một phần thức ăn bên ngoài.
Chúng tôi làm việc đến hơn mười giờ mới tan ca.
Đến khi tan ca tôi mới biết mình thảm đến mức nào, xe buýt đã không còn.
Những người khác có bạn trai đều là bạn trai tới đón, mấy người còn lại ở gần Ủy ban quản lý khu công nghệ cao, đi bộ trở về cũng chỉ hơn mười phút.
Nhưng tôi hoàn toàn trợn tròn mắt, chỉ có thể đón xe đến Cát gia trang ngồi K94 trở về.
Nếu không may mắn, rất có thể ngay cả chiếc K94 này cũng không theo kịp.
Ra khỏi cửa, tôi chạy như điên.
Muốn nhanh chóng tìm một chiếc taxi ở ven đường.
Tôi đợi ở ven đường hơn mười phút không thấy một chiếc taxi muốn kéo tôi.
Không có khách hoặc lâu không gặp.
Lòng tôi nóng như lửa đốt, nghĩ thầm chẳng lẽ mình phải ở lại khách sạn này sao.
Nhưng khách sạn quá đắt, cả đêm thế nào cũng hơn một trăm, căn bản không nỡ tiêu tiền ở khách sạn.
Lúc tôi đang chờ, một chiếc xe tăng tốc dừng bên cạnh tôi, cửa sổ xe hạ xuống một nửa, lái xe là một người phụ nữ, tôi lại nhìn lại hóa ra là Trần Ngọc!
Không đợi ta nói chuyện, nàng mở miệng trước nói: "Tiểu Chương, lên đi.
Ta giống như gặp được cứu tinh, đặt mông ngồi lên.
Tôi hỏi cô ấy sao hôm qua không lái xe, cô ấy nói hôm nay biết phải tăng ca, cho nên lái xe.
Ta nghe xong lúc này mới tiêu trừ nghi hoặc.
Cô ấy hỏi tôi xuống xe ở đâu, tôi nói Cát gia trang.
Cô lại hỏi là sống ở bên kia sao? Tôi đã nói là không.
Là ngồi xe đến trường ở đó.
Cô ấy nói tôi ở quá xa công ty.
Tôi cười cười, không nói gì nữa.
Vốn bởi vì chuyện ngày hôm qua, ta cũng cảm giác không có mặt mũi đối với nàng, không nghĩ tới nàng tựa hồ không có để ý.
Cô ấy lại hỏi tôi thuê nhà bao nhiêu tiền, tôi nói ba trăm.
Cô nói cô có một căn hộ nhỏ ở chỗ ủy ban quản lý, một phòng ngủ một phòng khách một vệ sinh.
Hiện tại trống không, hỏi ta có nguyện ý đi qua ở hay không.
Tôi hỏi cô ấy tiền thuê nhà là bao nhiêu.
Cô ấy nói cho người khác một ngàn, chiếu cho tôi tám trăm là được.
Kỳ thật, ta vừa nghe cái giá tiền này liền mơ hồ, trong lòng căn bản không tiếp thu được, quá mắc.
Bất quá, ta không có lập tức trả lời nàng, nói ta suy nghĩ lại.
Trong lòng nghĩ nếu như trước mặt cự tuyệt, một là mất mặt, cô ấy vẫn là lãnh đạo của tôi, chỉ có thể nói cân nhắc uyển chuyển cự tuyệt, thời gian lâu, tôi nghĩ cô ấy cũng đã quên.
Quả nhiên, chiêu này đã có hiệu quả.
Từ đó về sau, cô ấy không chủ động nhắc tới chuyện cho tôi thuê nhà nữa.
Có một ngày, bọn họ ở trong nhóm đột nhiên đang thảo luận phim kinh dị, tiếp theo lại thảo luận đến Nhật Bản nhà ma.
Nói chuyện vui đến quên cả trời đất, chúng tôi vừa tán gẫu trong nhóm, Trần Ngọc vừa cho tôi tán gẫu qua cửa sổ QQ nhỏ, hỏi tôi có sợ quỷ hay không, có muốn đi nhà ma hay không.
Tôi nói không sợ, trước kia từng đi cùng bạn gái, không có gì thú vị.
Trần Ngọc nói nàng vẫn muốn đi, nhưng không ai đi cùng nàng, chính mình đi lại sợ.
Ta lập tức hiểu được ý của nàng.
Nghĩ thầm, loại địa phương này kỳ thật không có gì sợ hãi, nữ sinh đi bình thường đều muốn kéo nam.
Tôi nói tôi sẽ đi với anh.
Cũng không biết từ đâu tới một cỗ xúc động, làm cho ta bỗng nhiên cả người rất phấn khởi.
Cô gửi tới một khuôn mặt tươi cười.
Sau đó nói, chủ nhật đi, cùng nhau đi mạo hiểm đi.
Chủ nhật tôi hẹn với cô ấy thời gian và địa điểm gặp mặt, cô ấy đã sớm ở quảng trường Tuyền Thành chờ tôi, tôi vừa nhìn, cách ăn mặc này của Trần Ngọc, một đôi giày Nike, một chiếc quần jean màu lam nhạt, trên người là một chiếc áo T-shirt màu trắng, cả người bị bộ quần áo này làm cho trước nhô sau vểnh, đặc biệt gợi cảm.
Nhất là cái quần jean kia của nàng, gắt gao dán vào chân dài của nàng, có vẻ hết sức trẻ tuổi, trong lòng ta kích động, đệ đệ giương cờ đỏ.
Vào bên trong, Trần Ngọc nắm lấy cánh tay tôi.
Cả người run rẩy.
Không thể không nói, không khí ngôi nhà ma này quả thật có chút chân thật.
Cô ấy nắm lấy cánh tay tôi từ đầu đến cuối, hai chúng tôi chậm rãi đi về phía trước.
Ta vừa nhìn, nàng cư nhiên nửa híp mắt, móng tay cũng sắp cài vào trong thịt ta.
Nàng càng như vậy, ngay cả ta cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
Bỗng nhiên, sau lưng cảm thấy có thứ gì đó đi về phía chúng tôi, cô ấy theo bản năng a một tiếng, ôm cổ tôi.
Nói đi, có ma.
Ta tận lực đè nén ảo giác của mình, tự nói với mình đều là người giả trang.
Nhưng vẫn không nhịn được đổ mồ hôi lạnh, bộ ngực to lớn của Trần Ngọc dựa vào ngực tôi, cảm thấy kích thích và thoải mái như vậy, tôi rõ ràng cảm giác được trái tim đang đập thình thịch trong cơ thể nàng.
Nàng thật sự sợ hãi, cũng liều lĩnh ôm chặt lấy ta.
Chúng tôi cứ như vậy từng bước một ôm đi tới, tôi đỡ eo mềm mại đẫy đà của nàng, nàng một chút cũng không có phản kháng, ngược lại rất là dịu ngoan, tựa hồ giờ phút này tôi chính là thần bảo hộ của nàng.
Lúc này, trên mặt đất một người thật quỷ động, một phát bắt lấy chân Trần Ngọc.
Nàng phát ra tiếng kêu cực kỳ bén nhọn, lập tức theo bản năng không ngừng đạp chân nhân quỷ kia.
Ta cũng là sợ tới gần chết, bất quá rất nhanh bình tĩnh lại, dùng sức ôm nàng, an ủi nàng nói, không có việc gì đây đều là người giả trang.
Chân nhân quỷ kia cũng không quá dây dưa, dọa xong chúng ta liền bỏ chạy.
Chờ Trần Ngọc bình tĩnh lại, ta phát hiện cả người nàng ra một thân mồ hôi.
Chân đi có chút mềm nhũn còn không ngừng bẻ cong.
Sau khi trải qua một lần kinh hãi, Trần Ngọc ôm chặt cổ tôi nói: Tiểu Chương, chúng ta không đi về phía trước nữa, ngồi dựa vào tường một chút.
Vì thế, ta liền cùng nàng tìm một chỗ dựa vào tường tạm thời ngồi xuống.
Trong bóng tối quang hiện rất mơ hồ, bộ ngực của nàng dán trước ngực ta, có vẻ đặc biệt trơn nhẵn mềm mại.
Mùi thơm thoang thoảng trên người nàng, làm cho ta lập tức say mê, ta vươn tay ôm eo nàng, trong lòng phá lệ kích động cùng phấn khởi.
Chúng tôi ước chừng ở tại chỗ có thể có năm phút, hai người cứ như vậy ôm, dựa vào nhau.
Cho đến khi nghe thấy phía sau lại có người đi vào, mới theo bọn họ đi ra.
Sau khi đi ra, qua thật lâu hai người chậm rãi bình tĩnh lại.
Trần Ngọc lái xe đưa tôi về, đã là hơn năm giờ chiều.
Tôi nói không cần cô ấy theo tôi lên lầu, cô ấy nói muốn xem chỗ ở của tôi, còn nói cảm thấy sau lưng mình có thứ gì đó, rất sợ hãi.
Tôi mở cửa, cô ấy đặt mông ngồi trên giường của tôi, đánh giá chung quanh phòng ngủ của tôi.
Một đầu phòng chỉ có một nhà vệ sinh nhỏ độc lập, chỉ có một ban công mà thôi.
Trần Ngọc hỏi tôi: "Cậu sống ở đây à?" Ta cười hắc hắc một tiếng.
Cô còn nói, quả thực giống như ổ heo.
Ta cũng không để ý, bởi vì lúc nàng nói chuyện cảm giác là nói đùa.
Chúng tôi ngồi hàn huyên một hồi, vừa nói chuyện, tôi liền cảm thấy phía dưới có chút cảm giác áp bách, sung huyết lợi hại.
Rất muốn một phen đẩy ngã nàng.
Nhưng cuối cùng cũng không có can đảm làm như vậy, cô ngồi một lát rồi lái xe đi.
Sau khi Trần Ngọc đi, tôi cũng cực kỳ sợ hãi.
Buổi tối lúc ngủ luôn nhớ lại một ít cảnh tượng sợ hãi gặp phải trong nhà ma ban ngày.
Đột nhiên, QQ trên điện thoại di động của tôi lại vang lên.
Lúc đầu tôi hoảng sợ, qua thật lâu bình tĩnh lại mới lật điện thoại xem.
Trần Ngọc gửi tới, nói buổi chiều có thứ rơi ở trong nhà tôi, bảo tôi tìm trong phòng, tôi bật đèn lên.
Tìm khắp nơi một lần, cái gì cũng không phát hiện.
Lúc này sau lưng lành lạnh, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
Có phải thật sự gặp ma hay không.
Tôi vội vàng nhắn tin nói với cô ấy, không tìm thấy.
Khoảng năm phút sau, cô ấy quay lại với một khuôn mặt tươi cười.
Sau đó lại gửi tới một tin nhắn, nói: Anh nhìn dưới giường xem.
Mẹ nó, lúc ấy trong lòng ta một trận sợ hãi.
Vốn hôm nay tinh thần đã khẩn trương, còn để cho ta nhìn đáy giường, vạn nhất lấy ra người, không được hù chết.
Tôi bật đèn pin, chậm rãi chiếu dưới gầm giường.
Quả nhiên có một cái hộp Nike, sau khi tôi lấy ra, chậm rãi mở ra.
Đó là một đôi giày Nike.
Tôi vội vàng gửi tin nhắn qua nói đã tìm được.
Lại qua ước chừng năm phút, Trần Ngọc trả lời tôi một tin nhắn, nói tìm được là được.
Tôi hỏi cô ấy ngày mai có mang giày đến công ty không.
Cô ấy trả lời tôi, đôi giày này là mua cho tôi.
Đột nhiên, trong lòng ta có loại tư vị nói không nên lời, sợ hãi lại mang theo một cỗ hạnh phúc.
Tôi vội vàng trả lời cô ấy, tôi có giày, thật không cần cô ấy tốn kém.
Trần Ngọc trả lời, cũng không tính là cố ý mua cho ta, vốn là mua cho cháu ngoại nàng, kết quả số giày lớn, ném đi lại rất đáng tiếc, liền cho ta.
Còn bảo tôi đừng ghét bỏ.
Ta vừa nghĩ, nàng nói cũng hợp tình hợp lý, vội vàng nói cảm tạ nàng.
Cô ấy bảo tôi mặc thử xem có hợp không.
Sau khi tôi đi vào thử một lần, sau khi thay đệm giày thì vừa vặn.
Đôi giày này là 43, bình thường tôi cũng chỉ mang số này.
Bất quá, ngoài vui mừng ra trong lòng cũng vô cùng cảm kích Trần Ngọc.
Từ khi Trần Ngọc tặng cho tôi một đôi giày, bình thường lúc tôi đến công ty cũng không mang.
Một là cảm giác sợ người khác nhìn ra manh mối gì, hai là cảm thấy đôi giày này nhất định không rẻ, kiểu dáng cũng rất đẹp, không nỡ đi.
Bình thường ở công ty Trần Ngọc cũng không quá mức chiếu cố tôi.
Thời gian chúng tôi ở một mình cũng rất ít, trao đổi riêng tư bình thường cũng là vì chuyện công việc.
Có một lần, công ty vội vã nhờ bộ phận kế hoạch của chúng tôi đưa ra một bản thảo diễn thuyết của lãnh đạo.
Trần Ngọc gửi tư liệu cho tôi, bảo tôi mau chóng chuẩn bị, kết quả tôi làm cả ngày cũng không làm được.
Gửi cho cô một lần, cô nói không được, phải sửa.
Tôi sửa liên tiếp một ngày, cô ấy nhìn vẫn không hài lòng lắm, chờ đến lúc sắp tan tầm.
Cô ấy gửi tin nhắn QQ cho tôi nói, sửa không được không được đi.
Những người khác tan ca như điên chạy đi quẹt thẻ tan tầm.
Trong lòng tôi vừa vội vừa tức, cái này phải sửa tới khi nào, vạn nhất sửa không hài lòng, ngày mai lãnh đạo phát biểu làm sao bây giờ.
Tôi xem ví dụ khắp nơi trên mạng, lại kết hợp với tư liệu Trần Ngọc đưa, sửa đi sửa lại, cuối cùng lúc làm việc đến sáu giờ, Trần Ngọc đá tôi từ phía sau một cước, nói: Tiểu Chương, sửa xong chưa, để tôi xem.
Tôi kiên trì gửi cho cô ấy.
Một lát sau, cô xem xong, thở dài nói: Quên đi, anh không cần viết, vẫn là tôi viết đi.
Ta vừa nghe tâm đều lạnh, một cỗ áy náy xông lên đầu.
Tôi ngồi trên ghế, trong lòng vội vã tan tầm, nhưng ngẫm lại bình thường Trần Ngọc đối xử với tôi rất tốt, lại không đành lòng nói bây giờ tan tầm để cô ấy một mình ở chỗ này thay tôi sửa.
Vì thế, cứ ngồi như vậy.
Nhưng trong lòng vẫn hy vọng cô ấy để tôi đi sớm một chút, dù sao tôi ngồi xe buýt phải hai giờ trở về, lòng tôi nóng như lửa đốt, nhưng còn phải ra vẻ trấn định, không thể để cho cô ấy nhìn ra tôi vội vã về nhà.
Trần Ngọc cũng không nói lời nào, cũng không có ý bảo ta đi trước, ta vừa trấn định ngồi, trong lòng khó chịu sốt ruột.
Hơn bảy giờ Trần Ngọc cầm điện thoại gọi đồ ăn bên ngoài, tôi vừa nghe gọi là phần của hai người, lập tức hiểu ra, đêm nay phải ăn cơm ở công ty.
Tôi phải bị động tăng ca.
Thức ăn bên ngoài vừa đưa đến, đầu tiên cô ấy là đem một phần rau hẹ xào trứng gà, một chai nước một phần cơm đặt ở trước mặt tôi, lúc đưa cho tôi nói, Chương, đàn ông ăn nhiều rau hẹ một chút là được, nói xong tự mình bưng một phần thịt băm thơm cá khác ở phía sau ăn.
Tôi ăn cơm xong, không có việc gì có thể làm, lười nhác nhìn bóng đá.
Trần Ngọc đạp tôi một cước nói: Cậu đi làm liền nhìn một hồi lâu, cho rằng tôi không biết.
Tôi quay đầu lại cười cười nói: Sao anh lại mặc kệ.
Trần Ngọc lại đạp tôi một cước nói: Được, tôi nói cậu hôm nay ngay cả bản thảo cũng không viết được.
Tôi đã bảo anh không viết được mà.
Lại liên tục đá ta vài cái mới bỏ qua.
Khi cô ấy đá tôi, mang theo một giọng điệu khác với bình thường.
Ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy không giống cô ấy bình thường.
Tôi không đóng trang web, tiếp tục xem, cô ấy cũng không quản tôi nữa.
Đợi đến gần mười giờ, Trần Ngọc đạp ta một cước nói: Chương, ta thay ngươi sửa xong rồi.
Anh cảm ơn tôi thế nào?
Trong lòng ta trực tiếp mơ hồ, quá đột ngột, vấn đề này căn bản ta chưa từng nghĩ tới.
Tôi thuận miệng nói: Tôi mời anh ăn cơm, đi đâu ăn anh định.
Ta vừa nói ra lời này, ngay cả chính ta cũng cảm thấy rất nam nhân.
Dù sao, chút tiền lương này của tôi, đi khách sạn năm sao ăn khẳng định là không được, hơn nữa tôi ở Tế Nam cũng chưa từng đi qua mấy khách sạn tốt một chút ăn cơm, đơn giản để cho cô ấy tự mình chọn địa phương, tôi lại nghĩ, để cho anh chọn địa phương, anh còn có thể thật sự chọn địa phương rất đắt sao.
Trần Ngọc vừa nghe lập tức đáp ứng: Được, có những lời này của ngươi là được.
Đừng khóc khi thanh toán hóa đơn
Ta hắc hắc cười nói: Đau nhất định là phải đau, khóc không được.
Trần Ngọc cũng cười nói: Được, một bản thảo đổi một bữa cơm, đáng giá.
Ra khỏi công ty đã là hơn mười giờ rưỡi, Trần Ngọc hỏi tôi làm sao trở về.
Tôi nói bắt xe đến Cát gia trang.
Nàng bất đắc dĩ nhìn ta nói: Nếu không đêm nay ngươi ở ta quản lý cái kia nhà trọ nhỏ đi, ta vừa mới quét dọn qua.
Nói xong lấy từ trong túi ra một chùm chìa khóa lớn, sau đó vặn ra một cái.
Nói: Rất sạch sẽ, còn có thể nấu cơm tắm rửa, so với cậu thuê cái kia tốt hơn, mùa hè quá nóng không có điều hòa căn bản ngủ không được.
Đích xác, nơi tôi ở, buổi tối nóng lăn qua lộn lại không ngủ được, cho dù có chiếu cả đêm mồ hôi cũng ướt đẫm ra giường.
Tôi suy nghĩ một phen nói: Được.
Trần Ngọc lái xe, ước chừng không đến 5 phút, chúng tôi dừng lại trong một tiểu khu.
Trần Ngọc vừa lái xe vừa chỉ cho tôi, ngày mai đến công ty đi bộ thì đi như thế nào.
Ta đều nhất nhất ghi nhớ.
Đi theo Trần Ngọc vào thang máy, chúng tôi dừng lại ở tầng mười hai.
Lập tức liền nhìn thấy một loạt cửa chống trộm trong hành lang sâu xa.
Trần Ngọc lấy chìa khóa ra mở cửa, đi vào nhìn, căn hộ nhỏ này quả thực không biết tốt hơn chỗ tôi thuê bao nhiêu, sàn gỗ màu nâu sẫm, một phòng bếp nhỏ, một nhà vệ sinh nhỏ, phòng ngủ và phòng khách là một không gian.
Trên giường sạch sẽ thoải mái.
Còn có một cái điều hòa nhỏ, trên tủ đầu giường đặt một cái đèn bàn nhỏ.
Trần Ngọc mở điều hòa, lập tức nằm ở trên giường nói: Cậu cảm thấy nóng thì mở điều hòa.
Buổi tối tắm rửa rồi ngủ tiếp.
Ta nhìn trước ngực nàng mềm mại nổi lên, hạ thân đã có cảm giác rất mạnh.
Trần Ngọc lại đưa cho tôi một cái điều khiển từ xa nói, không phải cậu thích xem bóng đá sao, chương trình TV ấn ở đây.
Ta lúc ấy một cái cảm động a, liên tục gật đầu, cao hứng nói không ra lời.
Trần Ngọc nằm trong chốc lát, lập tức nghiêng người lại, sau khi hai quả cầu thịt cực lớn thay đổi tư thế, có vẻ muốn nhảy ra ngoài.
Xương hông của nàng rất rộng, từ thắt lưng đến khố có một đường cong cực kỳ rõ ràng, nhu thuận lại có vẻ quyến rũ.
Một cái nghiêng người nho nhỏ này nhìn đến ta ngây người tại chỗ một chút.
Cái mông cực đại no đủ nghiêng về phía sau, đường cong câu người kia, liếc mắt một cái cũng sẽ làm cho cả người ta run rẩy.
Trần Ngọc cầm điều khiển từ xa không ngừng lật bàn, tôi len lén nhìn nàng một cái, đã cứng rồi.
Vội vàng đem lực chú ý dời đi, sợ bị nàng phát hiện sắc mặt của ta.
Tôi đi khắp nơi trong phòng, nhìn phòng bếp, nhìn nhà vệ sinh, sạch sẽ rối tinh rối mù.
Đối với tôi mà nói một chút tỳ vết cũng không có, quả thực hoàn mỹ.
Bỗng nhiên, Trần Ngọc hô một tiếng: Tiểu Chương, ngươi tự mình xem đi, ta phải đi.
Ngày mai khóa cửa lại.
Tôi thò đầu ra, chỉ thấy Trần Ngọc đã từ trên giường bước xuống, cầm lấy túi xách của mình, nhìn chằm chằm tôi.
Tôi ngượng ngùng cười cười, sau đó mở cửa đi.
Ngày hôm sau đến công ty, Trần Ngọc nhắn tin QQ cho tôi, hỏi tôi: Tối hôm qua ngủ thế nào, tôi nói: Rất tốt.
Cô lại hỏi: Có muốn dọn qua đây ở hay không.
Tôi suy nghĩ một hồi nói: Nhà của tôi còn chưa hết hạn, hiện tại chuyển qua, tiền thuê nhà bên kia liền lãng phí.
Hơn nữa hiện tại mình cũng không có nhiều tiền thuê căn hộ nhỏ của cô như vậy.
Trần Ngọc nói: Chờ bên cậu đến kỳ thì chuyển tới đây đi, tiền thuê nhà trước không cần vội giao cho tớ, chờ cậu có tiền rồi trả.
Tôi vừa nghe, trong lòng lộp bộp một chút, cảm thấy người phụ nữ này có phải có ý nghĩ với tôi hay không, trong lòng kỳ thật cũng muốn chuyển qua, dù sao ngày Tế Nam này, mùa hè không có điều hòa thật sự không có cách nào ngủ.
Tôi vội vàng gửi tin nhắn nói: Chỗ tôi còn nửa tháng nữa là hết hạn, sợ chậm trễ việc anh thuê bên ngoài.
Cô nói: Căn hộ nhỏ này sau này không thuê bên ngoài nữa, trước kia từng ở một đôi tình nhân, làm cho căn phòng lộn xộn.
Tôi nói: "Anh cho tôi thuê không sợ tôi cũng làm loạn thất bát tao sao?
Cô nói: Nếu anh cũng làm loạn thất bát tao, tôi sẽ đánh chết anh.
Sau đó còn gửi cho tôi một chuỗi biểu tình đấm đấm.
Ta lúc ấy cả người run rẩy, cảm giác nữ nhân này đã quyết tâm muốn cho ta thuê.
Tôi lại ngại nói không thuê.
Chỉ có thể tiếp tục từ chối nói: Bạn gái tôi cũng không ở Tế Nam, tự mình ở một căn nhà tốt như vậy, có phải quá xa xỉ hay không.
Cô nói: Hay là cho anh rẻ một chút đi.
Tôi nói: Có thể rẻ hơn bao nhiêu? Cô nói: Cứ dựa theo giá của căn nhà hiện tại anh đang ở đi.
Tôi vừa nghĩ mình tiêu chút tiền như vậy ở căn hộ tốt như vậy, quả thực chính là kiếm lời lớn, vội vàng nói: Đừng, tôi đây không phải chiếm tiện nghi của anh sao.
Cô nói: Anh ở nhà ma chiếm tiện nghi còn ít a.
Trần Ngọc vừa nói như vậy, ta mới bừng tỉnh đại ngộ nhớ tới, tay của ta không chỉ nâng qua eo của nàng, còn sờ qua cái mông đầy đặn của Trần Ngọc, mặc dù lúc ấy chính mình chỉ nhân tiện ôm eo một phen, không nghĩ tới nàng đều nhớ rất rõ ràng.
Trong lòng ta xấu hổ a, vội vàng trả lời mấy cái biểu tình đổ mồ hôi.
Khoảnh khắc đó đầu óc tôi trống rỗng, lập tức không biết nên làm như thế nào.
Nàng thấy ta đã lâu không trả lời nàng, một lát sau, nàng nói: Thua thiệt có ngươi, nếu không ngày đó ta đã bị hù chết.
Ta vừa nhìn, nàng cũng không có đặc biệt để ý chuyện ta ăn đậu hũ của nàng, ngược lại còn cảm tạ ta.
Vì thế lập tức thả lỏng xuống.
Trần Ngọc lại hỏi tôi ngày đó sao không thấy bạn gái tôi.
Tôi liền đem chuyện hai chúng tôi yêu xa nói một lần.
Trần Ngọc ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Ta thấy nàng thăm dò tình huống của ta, ta cũng muốn thuận tiện thăm dò tình huống của nàng một chút.
Tôi hỏi cô ấy kết hôn bao lâu rồi, cô ấy nói gần 10 năm rồi.
Ta biết cùng một nữ nhân có gia đình cần bảo trì khoảng cách nhất định, sau đó nói: Vậy đại ca nhất định đối với ngươi rất tốt.
Cô nói: Làm sao anh biết đối xử với em rất tốt.
Tôi nói: Nhìn anh ăn mặc mỗi ngày là biết.
Nàng nói: Cái rắm, hai chúng ta đã sớm ly hôn, ngươi còn có thể nhìn ra, nhìn mù.
Tôi hỏi cô ấy vì sao ly hôn.
Cô nói: Không muốn sống với anh ta nữa, liền rời đi.
Tôi nói: Nói chung có một lý do.
Cô nói: Anh ấy có người bên ngoài.
Tôi nghe xong, trong nháy mắt mất đi lòng tin vào tình yêu.
Bất quá, trong lòng ta ngược lại cảm thấy dễ chịu một chút, ít nhất ta không có cùng một người phụ nữ có chồng đi quá gần.
Tôi nói: Vậy anh có thể tìm một cái khác.
Trần Ngọc nói: Không tìm, đàn ông đều hoa tâm.
Tôi lập tức mất đi sức phản bác, quả thật là như thế, tôi cũng là như thế.
Mình có bạn gái còn không quên ăn đậu hũ của người phụ nữ khác.