ta suối thành quý phụ phu nhân nhóm
Chương 6: Vũ điệu thoát y của Trần Ngọc
Bang bang bang bang!
Liên tiếp vài viên đạn sảng khoái bắn ra ngoài, tôi thật sự nổ súng vào tử cung Vương tổng.
Vương tổng vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi, ngây ngốc như người gỗ.
Tôi không biết lúc đó cô ấy nghĩ gì.
Tùy nàng nghĩ như thế nào, đã không còn quan trọng.
Vương tổng hỏi, Tiểu Chương ngươi bắn ta bên trong?
Tôi còn có thể nói thế nào, xấu hổ gật đầu, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện.
Hy vọng nhận được sự tha thứ của cô ấy.
Vương tổng vẫn dựa vào ta đặt ở trên người nàng nghỉ ngơi, yên lặng cảm thụ cái kia nóng bỏng chất lỏng chảy về phía mông của mình.
Ta đem con chim nhỏ mềm mại đạp ra, thỏa mãn nói không nên lời.
Giờ khắc này ta đang suy nghĩ, ngươi mặc dù mắng ta đuổi việc ta cũng nhận.
Sau khi Vương tổng bảo ta lau sạch sẽ cho nàng, trên mặt nhìn không ra buồn vui.
Chính mình yên lặng đi đến một gian phòng khác, rót một ly nước, lại lấy ra một viên thuốc nuốt vào.
Sau đó tôi mới biết cô ấy uống thuốc tránh thai.
Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, Vương tổng đã tẩy rửa phía dưới một phen.
Hỏi ta, Trần Ngọc cũng bảo ngươi bắn bên trong sao? Tôi nói nhường.
Vương tổng tự mình bò lên giường, hỏi chúng tôi có áp dụng biện pháp an toàn hay không.
Tôi nói không bao giờ.
Vương tổng nhìn lão nhị uể oải của tôi, nhẹ nhàng ôm cổ tôi nói.
Lần sau đừng bắn vào trong.
Ta nói liền thích ở bên trong bắn.
Vương tổng nói, ngươi có thể bắn ta trong miệng hoặc là trên ngực.
Ta nói không cần, liền muốn ở bên trong ngươi bắn.
Một khắc kia ta biểu hiện thập phần cường thế, làm cho Vương tổng cũng không kịp dự liệu.
Vương tổng cầu xin một lúc, tôi vẫn không đồng ý.
Cô cũng không nói gì nữa.
Ta muốn cho nữ nhân này biết, ngươi lần sau muốn tìm ta ngủ lời nói, liền phải dùng lỗ nhỏ của ngươi chứa tinh dịch của ta.
Tôi bình đẳng với anh, anh không cần dùng bộ dạng của anh để yêu cầu tôi.
Vương tổng bị ta bức bất đắc dĩ, ta biết trong lòng nàng đối với ta vẫn có ý kiến.
Nhưng anh có thể không tìm tôi nữa.
Dù sao ta giờ phút này đã vô dục vô cầu, một pháo này đáng giá.
Đừng thấy người phụ nữ Vương tổng này ở công ty rất cường thế, nhưng đối mặt với một tên ngốc không hề sợ hãi như tôi, cô ta cũng cảm thấy một trận vô lực.
Vương tổng đưa lưng về phía tôi, vểnh hai cái mông tròn xoe.
Tôi không biết người phụ nữ này có giận tôi không.
Ta đưa tay khoác lên người nàng vuốt quả đào nhỏ, nữ nhân này ta đã đem nàng làm khô, trong lòng đối với nàng cái loại cảm giác sợ hãi này tự nhiên liền phai nhạt rất nhiều.
Ta hỏi nàng, Vương tổng có phải ngươi giận ta hay không.
Cô ấy quay lại và nói không.
Ta nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của nàng hồi lâu, ta có thể cảm giác được nữ nhân này đối với ta cảm giác không bằng Trần Ngọc đối với ta chân thành tha thiết.
Tôi chỉ là một người bạn chơi của cô ấy, một người bạn có thể đá ra bất cứ lúc nào.
Tôi cũng làm bộ tươi cười, sờ sờ mặt cô ấy nói, tôi lại có cảm giác, còn muốn.
Lúc này từ lúc nàng xuống giường uống thuốc đến lúc tẩy rửa trên người đã kém không quá nửa giờ.
Giờ phút này ta lại cảm thấy phía dưới có hứng thú.
Lúc này đây, ta giật dây nàng đổi thành ta thích nhất bên phương hậu nhập thức, ta từ phía sau nắm chặt nàng hai tiểu bạch thỏ, dùng sức xoa nắn lấy.
Eo bụng không ngừng chà đạp va chạm mông cô, Vương tổng phát ra từng trận khoái hoạt gào thét.
Lúc này đây tôi không hề nghĩ ngợi, lại là mấy trận bắn phá vui vẻ, đem mông Vương tổng đánh trắng bệch chảy xuôi, hình ảnh kia quả thực quá mất hồn.
Mỗi lần tôi được thả ra trong tổng thể Vương, đều có một loại khẩn trương và cảm giác tội lỗi mãnh liệt.
Tôi biết lỗ nhỏ của cô ấy đã bị nhiều người đàn ông đâm, nhưng cô ấy chưa bao giờ bất lực như tối nay.
Không chỉ có để cho ta bắn tới trong cơ thể còn bị buộc nuốt thuốc tránh thai.
Những gì tôi đã làm là một sự chà đạp và coi thường quyền lực của cô ấy.
Sáng sớm bình minh, ta lại một lần nữa mãnh liệt va chạm Vương tổng mông đưa nàng lên trời cao.
Vương tổng một đêm này trôi qua rất là vui vẻ, ta có thể từ trong thanh âm của nàng nhận được đáp án, hơn nữa biết nàng về sau còn có thể chiêu mộ ta.
Mặc dù cô ấy biết tôi vẫn sẽ phun bên trong cô ấy.
Bất quá, đó cũng chẳng qua là để cho cô uống thuốc tránh thai một lần mà thôi.
So sánh với cao trào liên tiếp, chút đại giới này có đáng là gì?
Vương tổng tựa hồ trong một đêm đã nghĩ thấu đáo.
Lúc tôi mặc quần áo muốn đi, Vương tổng gọi tôi lại, sau đó lấy từ trong túi xách ra một xấp tiền đưa tới, nói tôi mua chút đồ bồi bổ thật tốt.
Tôi nhận tiền và tự hỏi điều đó có nghĩa là gì?
Chẳng lẽ tối hôm qua ta bị nàng trở thành Ngưu Lang lúc nửa đêm?
Đây là phí vất vả cho tôi?
Hay là tôi làm một nhân viên hầu hạ ông chủ có công, tiền này là ông chủ thưởng cho nhân viên?
Tôi nghĩ mãi không ra, nhưng tôi sẽ không khách khí với cô ấy, bởi vì tôi thích tiền, tôi quá nghèo.
Nói tiếng cám ơn Vương tổng, lung tung nhét tiền vào túi quần, tôi liền từ trong nhà Vương tổng đi ra.
Sau khi đi ra đóng cửa lại, tôi còn không quên đem số nhà nhà cô ấy, tên tiểu khu cùng với số đơn nguyên đều dụng tâm ghi nhớ một lần, đề phòng lần sau lúc mình tới tìm không thấy sào huyệt tình yêu.
Đi ra cửa chính tiểu khu, tôi gọi một chiếc taxi về nhà.
Có số tiền Vương tổng đưa, tôi bỗng nhiên cũng cam lòng ngồi cho thuê.
Tôi biết tiểu khu Vương tổng ở cách khu công nghệ cao của tôi một đoạn rất dài, đón xe phải hơn hai mươi đồng, đổi lại bình thường tôi nhất định sẽ kiểm tra xe buýt các loại, mặc dù đổ xe ba bốn lần tôi cũng không sợ phiền toái.
Nhưng lúc này đây, tôi sờ sờ nhân dân tệ phồng lên trong túi, lập tức bỏ qua ý niệm ngồi xe buýt này.
Về đến nhà, mọi thứ đều trống rỗng.
Hôm nay là chủ nhật, tôi chán đến chết lấy di động ra nhắn tin cho Trần Ngọc.
Vừa mở QQ phát hiện tối hôm qua Trần Ngọc gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, hỏi tôi có về nhà không?
Đau đầu không đau các loại quan tâm.
Trong lòng ta hổ thẹn không chịu nổi, không biết tại sao, giờ phút này trong lòng ta tràn ngập áy náy đối với Trần Ngọc.
Tôi vội vàng nhắn tin lại cho cô ấy, ước chừng đến khoảng chín giờ rưỡi sáng, Trần Ngọc mới trả lời tôi.
Có lẽ tối qua cô ấy uống quá nhiều rượu và ngủ quên.
Cô ấy hỏi tôi tối qua đi đâu? Có phải không về nhà hay không.
Tôi nói tối qua ở chỗ Vương tổng qua đêm.
Trần Ngọc trầm mặc một lúc lâu, sau đó gửi cho tôi biểu tình gõ liên tiếp.
Ta biết trong lòng nàng nhất định là không dễ chịu.
Tôi nói, lần sau không đi cùng cô ấy nữa.
Trần Ngọc nói không có ý trách ta, chỉ là tối hôm qua ta không trả lời tin tức của nàng khiến nàng một hồi lâu không ngủ được.
Tôi xin lỗi cô ấy, làm nũng một hồi lâu mới khiến cô ấy tha thứ cho tôi.
Tôi sờ sờ tiền trong túi, chậm rãi lấy ra, tổng cộng 24 tờ.
Lúc trước tôi đi xe tốn một tấm.
Như vậy tính ra, Vương tổng sáng nay cho tôi hai ngàn rưỡi.
Tôi không biết vì sao Vương tổng cho tôi con số này, tôi chỉ thấy cô ấy trực tiếp lấy từ trong túi ra nhiều như vậy, căn bản không đếm liền giao cho tôi.
Có lẽ lúc ấy trong túi cô đã để nhiều như vậy.
Có lẽ mấy người bạn trai trước kia của cô cũng là cái giá này.
Tôi không biết.
Mạng 4F4F4F mới nhất mạng 4F4F4F khủng bố Ta hỏi Trần Ngọc, đêm nay có qua hay không, đương nhiên giữa chúng ta vẫn dùng ám ngữ thuộc về mình trao đổi.
Trần Ngọc nói nếu tôi cần cô ấy thì tới đây, nếu tôi còn muốn ngủ với Vương tổng, cô ấy cũng sẽ không để ý.
Ta nói sao có thể liên tục hai đêm đều hầu hạ một nữ nhân.
Người tôi muốn phục vụ tối nay là cô ấy.
Trần Ngọc nói được, hẹn ta buổi tối ở nhà ta cùng nhau nấu cơm, yêu thích.
Tôi vui vẻ đồng ý.
Tôi không muốn cứ khổ sở chờ đợi Trần Ngọc đến như vậy, tôi chợt nghĩ đến trên cổ Trần Ngọc tựa hồ còn thiếu một sợi dây chuyền vàng.
Nghĩ tới đây, ta bỗng nhiên giật mình từ trên ghế ngồi dậy.
Khóa cửa đón xe đến quảng trường Tuyền Thành, lúc lên đại học tôi thường xuyên cùng bạn cùng phòng tới nơi này đi dạo, không phải mua cái gì, chỉ là đến xem một chút.
Tôi mơ hồ nhớ rõ trước kia lúc đi dạo phố nơi đó có một cửa hàng vàng Tề Lỗ.
Tôi chỉ liếc vào trong vài lần, hoàn toàn chưa từng đi vào.
Đó là cửa hàng vàng duy nhất mà tôi biết.
Chính là nó, ta thấp thỏm bất an đi vào, vừa vào phòng ánh sáng vàng rực rỡ phảng phất muốn làm mù mắt ta.
Lòng bàn tay tôi dùng sức nắm chặt hai ngàn đồng kia, sợ lát nữa lại làm mất.
"Tiên sinh, nhìn xem dây chuyền hay là vòng tay?", một nhân viên cửa hàng ăn mặc chỉnh tề rất lễ phép chào hỏi tôi.
Ta nói đều nhìn xem.
Nhân viên cửa hàng nhìn tôi cười cười, giới thiệu cho tôi từng sợi dây chuyền và vòng tay.
Tôi nhìn đại khái giá niêm yết trên đó, những cái dày một chút thì đắt, bởi vì khắc nhiều, những cái mỏng thì rẻ, bởi vì vàng khắc ít.
Ta nhìn sơ qua thoáng cái liền đem vòng tay bài trừ, bởi vì vòng tay vàng khắc số lượng phổ biến không thấp, tiền trong túi ta phía sau còn phải thêm 0 mới được.
Vòng tay vàng không được, vòng cổ ngược lại có mấy cái giá không tệ.
Tôi hỏi nhân viên cửa hàng một phen, nói với cô ấy muốn mua cho chị gái mình một cái, tuổi từ 37 đến 38.
Nhân viên cửa hàng có thể thấy tôi tương đối giản dị, cũng là thật lòng muốn mua.
Cho nên giảng giải cho ta cũng rất kiên nhẫn, nàng lấy ra không dưới năm sợi xích để cho ta so sánh kiểu dáng với nhau.
Ta nhìn trái nhìn lại, đều cảm thấy đẹp mắt.
Cho nên chọn một cái 2000 đồng gói lại.
Sợi dây chuyền này tôi hết sức hài lòng, phía trên có hai cái cẩn thận lồng vào nhau, tôi cảm thấy giống như chinh phục hai trái tim của tôi và Trần Ngọc.
Về đến nhà, tôi kiên nhẫn chờ đợi màn đêm buông xuống.
Buổi chiều kém không quá năm giờ, Trần Ngọc đã tới.
Cô mặc một chiếc quần jean, trên người phối với một chiếc áo len màu tím đậm, có vẻ đặc biệt tinh thần và tuổi trẻ.
Ta vừa mới khóa chặt cửa phòng, một tay liền ôm Trần Ngọc lên, hung hăng ôm nàng nói một ít lời tâm tình.
Trần Ngọc mỉm cười nhìn ta, trong nụ cười của nàng lộ ra vẻ đẹp trí tuệ đặc trưng của thục nữ.
Chúng ta ôm hôn một hồi, đệ đệ phía dưới của ta liền bắt đầu cứng rắn.
Ta cũng không vội, cơm ngon không sợ muộn, đêm nay có rất nhiều thời gian điên cuồng cùng Trần Ngọc.
Tôi được Trần Ngọc sắp xếp ở trong phòng ngủ chơi máy tính xem ti vi, mà nàng lại bận rộn trong bếp, vì tôi làm món ăn thích ăn nhất.
Ta ba lần bảy lượt muốn đi ra hỗ trợ, đều bị Trần Ngọc cự tuyệt.
Nàng muốn chính mình vì ta làm một bàn cơm ngon, giống như buổi tối nàng muốn ăn hết một cái hoàn chỉnh chỉnh ta vậy.
Tôi biết đây chính là yêu, tuy rằng tình yêu của chúng tôi không có kết quả, nhưng Trần Ngọc đối tốt với tôi thật sự khiến tôi vô cùng cảm động.
Cô ấy làm ba món mặn, sau đó chúng tôi nâng ly rượu lên.
Trần Ngọc không hỏi chuyện giữa tôi và Vương tổng, dường như chuyện này nàng không biết.
Tôi hỏi tại sao cô ấy không hỏi.
Trần Ngọc nói, cậu thoải mái rồi, tôi còn hỏi gì nữa.
Tôi biết cô ấy không nói dối, cô ấy đã nói muốn làm cho tôi vui vẻ.
Ta cũng đã nói, chỉ cần nàng cần, ta tuy là có thể ở bên cạnh nàng.
Cơm nước xong, Trần Ngọc ở bên ngoài rửa bát.
Ta nhẹ nhàng bảo vệ nàng từ phía sau, Trần Ngọc dáng người mông vểnh về phía sau lợi hại, so với Vương tổng còn có tính xâm lược hơn.
Bởi vì Trần Ngọc thân thể lớn, vóc dáng lớn.
Mông tự nhiên thì nổi bật hơn.
Tôi nói tối nay sẽ tặng anh một món quà, để cô ấy đoán xem.
Trần Ngọc hôn ta một cái nói, ngươi lại muốn cho ta mấy trăm triệu a? Tôi nói không phải cái đó.
Trần Ngọc nói chẳng lẽ là muốn tặng ta một đứa bé? Tôi nói cũng không.
Trần Ngọc lại đoán nhiều lần cũng không đoán đúng.
Cuối cùng dứt khoát đầu hàng nói, thật sự đoán không trúng.
Tôi đưa chiếc vòng cổ đã chuẩn bị xong hơi lung lay trước mắt cô ấy.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt Trần Ngọc nhìn tôi có chút không chân thật, hiển nhiên lễ vật này đối với nàng mà nói quá ngoài ý muốn, thế cho nên nàng đều cảm thấy là đang nằm mơ.
Trần Ngọc hỏi tôi sao lại mua cho cô ấy một món quà như vậy.
Tôi nói là hàng vỉa hè, không đáng tiền.
Trần Ngọc nhận lấy trong tay nhìn kỹ một chút nói không tin.
Bởi vì trên dây chuyền rõ ràng còn treo nhãn hiệu Tề Lỗ Kim Điếm.
Tôi cũng không xé đi, chính là vì để Trần Ngọc tự tay xé đi.
Hiển nhiên Trần Ngọc cũng chú ý tới bốn chữ này, kinh hỉ trong mắt càng không kiềm chế được.
Nàng xoay người lại, ôm ta hôn ta một cái.
Giống như một con chó cái nhỏ, trong lòng tôi bị cô ấy liếm đến kích động từng trận, rất muốn một tay đè ngã cô ấy, bắn cô ấy một pháo.
Nhưng hiện tại tôi đã không còn sốt ruột như trước nữa, tôi đã hiểu cái gì là màn dạo đầu, cái gì là khiêu khích và hâm nóng tình yêu.
"Tiểu Chương, ta thật không nghĩ tới.
Anh sẽ mua cho em chiếc vòng cổ.
Trần Ngọc gắt gao ôm tôi, một đôi sóng lớn đầy đặn mềm mại lại cứng rắn.
Ta nhẹ nhàng vuốt ve cặp mông tròn trịa vểnh thẳng cùng eo nhỏ chặt chẽ của nàng nói.
Anh thích là được.
Khoảnh khắc đó tôi cảm nhận được sự tin tưởng và ỷ lại của phụ nữ đối với mình.
Trần Ngọc tựa như một con thỏ nhỏ treo trên người tôi, thật lâu không chịu buông ra.
Tôi biết khoảnh khắc đó, trái tim Trần Ngọc đã hoàn toàn thuộc về tôi.
Từ các loại biểu hiện vừa rồi của nàng có thể nhìn ra, nàng có một trái tim thiếu nữ hoạt bát.
Ta lặng lẽ nói bên tai Trần Ngọc, ta rất muốn nhìn ngươi nhảy thoát y vũ.
Trần Ngọc nhìn tôi cười.
Tôi biết bất cứ yêu cầu nào của tôi, cô ấy đều sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng tôi.
Cởi đồ? Trần Ngọc cũng không phải không nhảy qua.
Lần này cô mặc nhiều quần áo, nhảy một điệu thoát y là thích hợp nhất.
Tôi buông Trần Ngọc ra, kéo nàng vào phòng ngủ.
Ta chỉ muốn một lần nữa thưởng thức thân thể mang đặc thù nữ tính phương Tây của nàng, mạnh mẽ mà đầy đặn.
Ta ở trên mạng cố ý tìm một đoạn cực kỳ tiêu hồn thoát y vũ khúc, đó là Thái Lan diễm tinh, Natalia nhảy thoát y vũ lúc phối âm nhạc.
Trần Ngọc cẩn thận chuẩn bị một phen, tôi nhấn nút play.
Áo len màu tím phối hợp với quần jean sẫm màu, khiến Trần Ngọc thoạt nhìn thật sự thập phần gợi cảm.
Trần Ngọc nói nàng cao 1m73, tứ chi thô to giãn ra mang theo một cỗ mỹ cảm đặc biệt.
Đây thật sự là một con tuấn mã lớn a! Âm nhạc vang lên, Trần Ngọc vặn vẹo hai mông.
Ta an vị ở mép giường, mặc cho mông no đủ chặt chẽ của nàng cọ xát vào đùi ta.
Ta ở phía trên hung hăng vỗ một cái, cả kinh Trần Ngọc a một tiếng kêu lên.
Không thể không nói, chỉ là nghe thủ khúc này sẽ làm cho người ta huyết mạch phun trương, nhiệt huyết đỉnh não.
Hôm nay lại phối hợp với vòng eo không ngừng vặn vẹo của Trần Ngọc, ta rất nhanh liền ngồi không yên, gà trống cao thẳng.
Tôi chờ giờ khắc này đã lâu, Trần Ngọc không hề xấu hổ, dần dần cô ấy cởi áo len, lộ ra một bộ quần áo mùa thu màu đen nhạt, bộ quần áo này dán sát vào người cô ấy, ngực của cô ấy vốn rất lớn, khiến cho bộ quần áo này càng thêm cao không thể với tới.
Thật sự là Vọng nãi than thở.
Đỉnh thật cao, đầu thật tròn a.
Tôi thở gấp như một con cá bị thiếu oxy.
Chính mình chậm rãi vuốt đũng quần, nơi đó nóng bỏng một đống, hơn nữa khó chịu vô cùng.
Trần Ngọc xoay tròn một vòng, ánh mắt của ta gắt gao nhìn chằm chằm mông nàng.
Lớn và tròn như hai quả dưa hấu lớn.
Ta đã từng thử đem mặt của mình hoàn toàn dán lên, chóp mũi của ta từng bị chen vào giữa hai quả dưa hấu kia, nơi đó mùi thơm ngát vô cùng, mềm mại trơn nhẵn.
Nếu như lại liếm một ngụm, nhất định có thể đạt tới hạnh phúc cao nhất điểm.
Hai mông của nàng chính là có ma lực như vậy, làm cho ta nhìn không chớp mắt.
Thu Y bị chậm rãi kéo xuống, lộ ra một cái bát lớn màu đỏ sậm.
Chiếc bát lớn được bao phủ bởi hai con thỏ trắng khổng lồ.
Thỏ trắng không an phận, đang lắc lư qua lại như điên theo Trần Ngọc.
Ta nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng một mảnh khô nóng.
Nhìn kỹ thuật nhảy của Trần Ngọc, ta liên tục tán thưởng, thật sự là phong hồi lộ chuyển, liên miên phập phồng a.
Đại bạch thỏ ở ta đợi hồi lâu mới cam lòng nhảy ra, nhoáng một cái làm cho lòng người say mê.
Phong cảnh phía trên nhìn không sót một cái, phong cảnh phía dưới dần vào giai cảnh.
Trần Ngọc vừa nhảy, vừa vươn tay cởi thắt lưng.
Thắt lưng của cô ấy là một chiếc thắt lưng màu nâu mà tôi đã thấy bao nhiêu lần ở công ty.
Khi đó ta làm sao cũng không nghĩ tới có thể nhìn thấy nó cởi bỏ trượt xuống một ngày.
Ngày hôm đó, ngay tại thời điểm này, tôi đã thay cô ấy nhận chiếc thắt lưng đáng yêu này và ngửi nó, trên đó vẫn còn một mùi thơm mê người.
Trần Ngọc kéo khóa quần ra, lộ ra chiếc quần mùa thu màu đen nhạt bên trong.
Tôi biết cái quần mùa thu này cùng một bộ với cái áo mùa thu vừa rồi.
Quần jean chậm rãi bị cô cởi xuống, đôi chân dài khỏe mạnh của cô lắc lư trước mắt tôi.
Thật sự là làm cho ta hận không thể đem chúng nó gác ở trên vai không ngừng âu yếm.
Cuối cùng ngọc huyệt dần dần phồng ra, hình dáng nơi đó đã đặc biệt no đủ rõ ràng, chỉ kém đem quần mùa thu hoàn toàn cởi xuống, hoa viên thần bí ngay tại trước mắt.
Trần Ngọc để cho tôi tận tình ngắm nhìn từng đường nét giữa hai chân nàng ở khoảng cách gần, tôi thậm chí gấp không nhịn được lấy tay đụng vài cái.
Tôi biết đây là vi phạm quy tắc, nhưng Trần Ngọc cũng không vì vậy mà dừng lại.
Cô ấy sẽ hoàn toàn nhảy điệu nhảy này cho đến khi tôi nhìn thấy thung lũng và rừng rậm mà tâm trí tôi hướng về.
Quần mùa thu chậm rãi thối lui, lộ ra một đạo phòng tuyến màu hồng phấn cuối cùng của nàng.
Chỉ là đạo phòng tuyến này thoạt nhìn rất trong suốt, từng mảng lớn đường viền ren kia căn bản không cách nào bao vây rừng rậm cùng hẻm núi rậm rạp của Trần Ngọc Vượng Thịnh, thế cho nên lông mao hai bên đều sẽ từ mép ren kéo dài ra.
Cái quần lót nhỏ này quá nhỏ, phía dưới Trần Ngọc bị siết ra một khe thịt thật dày.
Nhìn thấy khe thịt này ta cảm thấy tim mình đều đang run rẩy.
Cảnh tượng này ta trước đây chưa từng thấy qua a.
Không nghĩ tới tiểu huyệt của Trần Ngọc dày như vậy, bị nhẹ nhàng kéo ra, cư nhiên biến thành một cái bánh bao nhỏ thịt đô đô.