ta suối thành quý phụ phu nhân nhóm
Chương 4 - Tâm Tư Của Vương Tổng
Hiện nay bộ phận kế hoạch sản phẩm của công ty có hai người tôi và Tiểu Diêm.
Đến giờ tôi vẫn không hiểu mình cả ngày ở văn phòng lên kế hoạch gì.
Tiểu Diêm cả ngày gửi cho tôi một ít thuyết minh giới thiệu các loại mỹ phẩm, còn có bản thảo diễn thuyết của lãnh đạo các loại.
Phòng họp rất thoáng mát, rất rộng rãi.
Người của các bộ phận đều đến đông đủ, nhất là đội tiêu thụ, nhân số rất lớn.
Bình thường lúc họp, chỉ có tổ trưởng các tổ mới có thể tham gia.
Mười lăm cái tổ trưởng hướng nơi đó vừa ngồi, nhất thời cảm thấy đây mới là một cái công ty chân chính trụ cột vững vàng.
Mà bộ phận của tôi và Tiểu Diêm, tự nhiên chính là bộ phận rất lạnh rất lạnh.
Vương tổng một thân âu phục màu xám nhỏ ngồi ở vị trí chính.
Tôi và Tiểu Diêm thì ngồi ở cuối cùng, từ số ghế cũng có thể nhìn ra địa vị xấu hổ của hai chúng tôi trong công ty.
Vương tổng đầu tiên là hỏi một chút tình hình tiêu thụ của các tổ trưởng, cũng đưa ra đánh giá.
Sau đó nói vài ngày nữa công ty sẽ mở đại hội phân phối.
Đến lúc đó các nhà phân phối ở khắp nơi đều sẽ đến Tế Nam.
Yêu cầu các trưởng nhóm thông báo cho các nhà phân phối tương ứng và chuẩn bị sẵn sàng công tác tiếp tân.
Về phần tôi và Tiểu Diêm, Vương tổng nói để cho bộ phận kế hoạch của chúng tôi viết bản thảo phát biểu cho cô ấy, lời chúc rượu các loại.
Đây thật sự là một chuyện thoải mái đến không thể thoải mái hơn.
Tôi yên lặng nhìn Vương tổng, cô ấy ngồi ở chỗ đó thong dong bình tĩnh, trên người có một cỗ uy nghiêm của đại nữ nhân.
Nói theo cách hiện tại thì gọi là nữ hoàng Van.
Đúng vậy, Vương tổng nữ vương mười phần.
Tan họp, Tiểu Diêm và tôi bắt đầu bận rộn, Vương tổng một mình gọi tôi đến văn phòng.
Đây là lần đầu tiên tôi đến văn phòng của cô ấy, bên trong có một bể cá rất lớn, bàn ghế gỗ lim thuần một màu, ngăn tủ phía sau đều là đồ gỗ lim, liếc mắt một cái nhìn hết sức lịch sự tao nhã.
Vương tổng nhìn tôi vài lần nói, mấy ngày nay ở công ty thích ứng thế nào rồi.
Tôi nói rất tốt, còn nhân tiện khen lãnh đạo Tiểu Diêm một chút.
Vương tổng rất hài lòng, nói với tôi có yêu cầu gì thì nói.
Còn nói Trần Ngọc bảo cô ấy chăm sóc tôi thật tốt.
Tôi đứng trong đó đối với một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, trong lòng tràn ngập sợ hãi và căng thẳng.
Vương tổng hỏi xong chuyện công việc lại hỏi tôi cuộc sống, hỏi tôi sống ở đâu, có xa không.
Tôi nói ngồi xe không xa, tạm thời ở trong nhà trọ của Trần Ngọc.
Hỏi xong tất cả, Vương tổng bảo tôi đến chỗ nhân sự lĩnh một cái đồng hồ, bởi vì công ty sắp kiểm tra sức khỏe cho nhân viên rồi.
Cũng coi như là phúc lợi của nhân viên.
Tôi chăm chú nhìn người phụ nữ trước mắt này, đoan trang thục mỹ, giữa hai lông mày mơ hồ có thể nhìn thấy sự nghiêm khắc của giáo viên hóa học, cảm giác này đối với tôi mà nói giống như là một loại si mê, chỉ cần liên tưởng Vương tổng thành giáo viên hóa học của tôi, đũng quần của tôi liền bắt đầu xao động bất an.
Vương tổng chậm rãi đứng lên, đến trước cái bàn nhỏ lịch sự tao nhã kia dùng bình nhỏ tử sa rót một ngụm trà, ngay trong nháy mắt nàng đưa lưng về phía ta khom lưng, ta thấy được mông nàng nhẹ nhàng vểnh lên, mặc dù có váy nhỏ màu xám bao bọc, nhưng hai bán cầu hình thật to kia đã lộ ra rõ ràng.
Giờ phút này, phía dưới của ta một trận rung động, có một loại xúc động muốn móc súng đẩy nàng lên vách tường.
Chân Vương tổng nhỏ, cho nên mông càng lộ vẻ lớn.
Từ đường nét trên váy nàng ta có thể tưởng tượng ra mông của nàng đầy đặn dày, giảm xóc đối với súng pháo của ta hẳn là rất mạnh.
Chờ nàng xoay người lại, ta cũng vội vàng xoay người lại.
Giả vờ là một nhân viên ngoan ngoãn lắng nghe lãnh đạo nói chuyện.
So với mông Vương tổng, ta càng thích nhìn khuôn mặt này của nàng hơn.
Nàng cũng giống như Trần Ngọc, dung nhan quả thật hơi héo rũ, nhưng trên mặt các nàng có vẻ anh khí hoặc có thể nói là ngạo khí là do ta si ngốc mê luyến.
Ngày mở đại hội phân phối, chúng tôi thuê rất nhiều phòng ở khách sạn XX Tế Nam, cung cấp cho các nhà phân phối của chúng tôi ở lại.
Bố trí xong hết thảy, ngày hôm sau đúng hạn cử hành hội nghị.
Giờ phút này tôi mới hiểu được, mỹ phẩm của Vương tổng chính là do những nhà phân phối ở khắp nơi trên cả nước tiêu thụ ra ngoài, đại hội phân phối lần này nói trắng ra chính là một đại hội bán hàng.
Trong thời gian hội nghị, Tiểu Diêm nói với tôi hai ngày nay công ty lại phải bán ra một lô hàng rất lớn.
Tôi hỏi vì sao, Tiểu Diêm nói mỗi lần đều là như vậy, nhà phân phối đến họp, cũng là lúc đặt hàng lấy hàng.
Tôi hỏi cô ấy một lần công ty có thể bán được bao nhiêu hàng, Tiểu Diêm nói kém không nhiều lắm khoảng năm mươi triệu.
Đối với việc này, trong lòng ta chỉ có thể âm thầm nói một câu, trâu bò!
Trong cuộc họp, tôi cầm một chiếc máy ảnh DSLR chụp ảnh không ngừng, người khác vừa nhìn chắc chắn đã nghĩ tôi rất chuyên nghiệp.
Nhưng ai có thể nghĩ đến tôi chỉ là một tay mơ mới học chụp ảnh một ngày trước khi hội nghị bắt đầu.
Chụp một lúc, tôi đi vệ sinh.
Lúc này từ nhà vệ sinh nữ đối diện hùng hùng hổ hổ xông ra một người phụ nữ, đâm đầu vào trong lòng tôi, lúc ấy tôi cũng bị dọa nhảy dựng.
Thân thể vội vàng né sang một bên, ai ngờ cái lóe lên này không sao, máy ảnh đeo trên cổ theo thân thể tôi thoáng cái ngã sấp xuống vách tường, ống kính bị dập xuống.
Trời ạ, cái máy ảnh này tôi nghe Tiểu Diêm nói qua rất đắt.
Nhưng bây giờ lại làm gãy ống kính.
Tôi hoảng loạn dọn dẹp trên mặt đất, người phụ nữ kia chậm rãi ngồi xổm xuống giúp tôi nhặt mảnh vỡ, liên tục xin lỗi nói vừa rồi cô ấy trượt một chút, không cẩn thận đụng nát máy ảnh của tôi.
Lúc ấy trong lòng tôi rất tức giận, ném máy ảnh tôi phải bồi thường.
Hơn nữa máy ảnh này rất đắt, lấy tiền ra ngoài thịt tôi rất đau.
Lúc ấy tôi thật muốn mắng cô ấy một trận, sau đó tôi liền nghe cô ấy nói, cậu nhóc, máy ảnh của cậu bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho cậu.
Ta vừa nghe lời này, tâm tình bình tĩnh lại.
Nói muốn đi hỏi lãnh đạo, dù sao máy ảnh cũng là của công ty.
Nữ nhân này nói có thể, để cho ta mang nàng cùng đi qua.
Ta dẫn nàng đi tìm Tiểu Diêm, vừa đi chúng ta vừa nói chuyện.
Nàng nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, đeo một cái kính gọng đen rất nhã nhặn, để tóc ngắn thập phần già dặn.
Tôi dẫn cô ấy đi tìm Tiểu Diêm, nói rõ tình huống.
Tiểu Diêm sau khi nhìn thấy người phụ nữ này kinh ngạc nói cho tôi biết, đây là Cao tổng tổng đại lý Tế Nam chúng ta.
Là dòng chính đầu tiên hợp tác với công ty.
Tôi không rõ cái gì là dòng chính, nghe khẩu khí của Tiểu Diêm tựa hồ chuyện này phải quên đi như vậy.
Nhưng Cao tổng kia cố ý nói không được, phải bồi thường.
Ta ở bên cạnh yên lặng nghe không chen vào được.
Trong lòng tự nhủ Cao tổng này thừa nhận là được, xem ra số tiền này hẳn là không phải ta bỏ ra, các ngươi thích tích thế nào thì tích đi.
Vài ngày sau, công ty chúng tôi tổ chức một lần kiểm tra sức khỏe.
Cuối cùng báo cáo kiểm tra sức khỏe đều bị công ty thống nhất thu lại.
Bất quá, biết mình các phương diện đều không có tật xấu, ta cũng lười đi xem.
Năm 2012, wechat chưa được ứng dụng rộng rãi như bây giờ.
Khi đó công cụ trò chuyện chủ lưu nhất vẫn là QQ.
Hai ngày sau, Trần Ngọc gửi tin nhắn cho tôi nói, Vương tổng muốn mời cô ấy đi hát hỏi tôi có đi không.
Ngay từ đầu ta nói không muốn đi, Trần Ngọc nói không đi không được, đêm nay ba nữ nhân các nàng còn thiếu một nam nhân, bằng không sẽ không náo nhiệt.
Rơi vào đường cùng ta chỉ có thể nói được.
Buổi tối đến phòng riêng, Trần Ngọc bên cạnh Vương tổng nói chuyện, người hát bên cạnh tôi vừa thấy không phải ai khác chính là Cao tổng hôm đó ném máy ảnh của tôi.
Cao tổng đang hát tình thật sâu mưa lất phất, hát thật khó nghe, giống như quỷ khóc.
Vương tổng vẫy tay với tôi nói, Tiểu Chương đến đây đi, ngồi ở đây.
Tôi ngồi xuống chỗ Vương tổng chỉ cho tôi, chỉ cách cô ấy khoảng nửa thước.
Trên bàn đặt ba thùng bia Heineken, lập tức lại có người đưa vào hai đĩa trái cây và nho khô.
Tôi ngồi bên cạnh Vương tổng rất thấp thỏm, giống như là có một cỗ lực lượng vô hình sinh sôi ấn toàn thân tôi, làm cho tôi không thể nhúc nhích.
Trên người Vương tổng phun một loại nước hoa cực kỳ cổ quái, làm cho tôi vừa ngửi có loại cảm giác mát mẻ nhập phế.
Chẳng lẽ bên trong nước hoa này hỗn hợp bạc hà, vì sao sau khi hít vào sẽ có loại cảm giác mát mẻ nhè nhẹ.
Tôi không dám nhìn Vương tổng Trần Ngọc, chỉ nhìn chằm chằm màn hình lớn nghe Cao tổng kia gào khóc hát vang, thỉnh thoảng còn vỗ tay tỏ vẻ cổ vũ.
Cao tổng cho rằng ta thật lòng ủng hộ, hát ngược lại càng ra sức, một bài cứu vớt sửng sốt làm cho nàng hát phá âm.
Mạng 4F4F4F mới nhất mạng 4F4F4F khủng bố Cao tổng hát xong, đưa micro cho Vương tổng.
Vương tổng hỏi tôi có biết hát "Ánh trăng hồ sen" không.
Tôi nói là sẽ.
Vì thế Vương tổng bảo Cao tổng nhanh chóng đổi ca khúc, cô ấy muốn hát cùng tôi.
Tôi nhớ "Ánh trăng hồ sen" là một ca khúc mạng khá hot lúc bấy giờ, phố lớn ngõ nhỏ gần như ngày nào cũng hát.
Vương tổng hát giọng nữ, tự nhiên để lại giọng nam cho tôi.
Tôi không ngờ giọng nói của Vương tổng lại trong trẻo như vậy, hát bài hát này khiến tôi có loại xúc động khó hiểu.
Ta len lén nhìn thoáng qua Vương tổng, mặt mày kia một cái nhăn mày một cử động nghiễm nhiên chính là lão sư của ta ở trước mắt.
Giờ phút này tim tôi đã nhanh nhảy đến tận cổ họng, trong lòng không ngừng hô to: Thầy Tôn, là thầy sao?
Bạn có biết rằng học sinh của bạn nghĩ về việc ngủ với bạn hàng đêm không?
Em có cảm nhận được sự ngưỡng mộ của anh dành cho em không?
Dưới áo da màu đen của ngươi rốt cuộc là rộng lớn mạnh mẽ như thế nào, ta rất muốn nhìn, cũng rất muốn liếm.
Phía dưới cái quần lông xù kia của ngươi có phải cất giấu hai cái đùi mượt mà trắng noãn hay không, đi đường phía trước vì sao lại có một cái khe như ẩn như hiện?
Đó là bánh bao thịt đô đô của ngươi sao?
Khu rừng xung quanh nó có dày đặc không?
Trong lòng ta nghĩ hết thảy, hò hét hết thảy.
Tâm triều cuốn động, bất tri bất giác phía dưới kích động chảy ra chất lỏng.
Tôi bắt đầu rap theo phụ đề trên màn hình.
Tuy rằng không chuyên nghiệp bằng ca khúc gốc, nhưng đoạn này tôi cũng từng bỏ công sức luyện qua, sau khi hát ra có loại cảm giác tang thương hơi khàn khàn, đã có bảy tám phần tương tự.
Vương tổng nghe xong liên tục vỗ tay, Trần Ngọc cũng cười rộ lên nói, trước kia đoạn này ta đều bỏ qua, Tiểu Chương người ta còn hát rất thú vị.
Ta vừa nghe lời này, thẹn thùng cúi đầu.
Giờ phút này Vương tổng chính là lão sư của ta, ở trước mặt lão sư đương nhiên phải hảo hảo biểu hiện.
Có lẽ là giọng hát của tôi đả động Vương tổng, cô ấy lại liên tiếp chọn vài ca khúc nam nữ hợp xướng hát với tôi.
Ta cũng không cự tuyệt, nhất nhất đều phối hợp với nàng.
Bốn người chúng tôi mấy bình rượu xuống bụng, tình cảm chậm rãi quen thuộc, lúc tôi bắt đầu cái loại cảm giác gò bó này theo đó quét sạch, bất quá chim to đũng quần vẫn cứng rắn cứng rắn không chịu ngủ.
Tôi phát hiện Trần Ngọc vẫn không hát, chỉ ở bên cạnh Vương tổng nói chuyện phiếm với nàng.
Vương tổng sẽ kéo tôi khi hát.
Thỉnh thoảng Cao tổng cũng sẽ cùng tôi hát một bài.
Dần dần, thời gian đã tới hơn mười hai giờ.
Chúng tôi hát xong, đi đến bãi đỗ xe ngầm, Cao luôn đón xe tới.
Trần Ngọc và Vương lúc nào cũng lái xe tới.
Trước khi đi, Trần Ngọc chủ động nói muốn đưa Cao tổng về.
Và bảo tôi đi theo xe của Vương tổng.
Tôi không cự tuyệt, trong lòng vạn phần tình nguyện, hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của Trần Ngọc.
Tiễn Trần Ngọc và Cao tổng đi, tôi đi theo Vương tổng đến trước xe của nàng.
Một chiếc Audi Q7 hoàn toàn mới.
Tôi vừa nhìn thấy chiếc xe này đã cảm thấy giá trị xa xỉ, cả đời này tôi đoán chừng là mua không nổi.
Lên xe, Vương tổng nói với tôi không nên đến chỗ cô ấy ăn chút gì.
Ta vừa nghe trong lòng lộp bộp một tiếng, nữ nhân này đối với ta có ý nghĩ.
Trong lòng ta khẩn trương gật gật đầu, rất là chờ mong kế tiếp có thể phát sinh chút gì đó.
Vương tổng hôm nay đã bị tôi biến ảo thành Tôn lão sư, khát vọng của tôi đối với Tôn lão sư thật muốn toàn bộ phóng thích đến trên người Vương tổng, thời khắc động cơ khởi động, tôi tựa hồ cảm nhận được dòng điện nối giữa hai chân, một cỗ cảm giác đau đớn tê dại trong nháy mắt trải rộng toàn thân.
Vương tổng cười nhìn tôi một cái, tiếp tục lái xe.
Trên đường chạy, Vương tổng không ngừng mỉm cười với tôi, thay đổi khuôn mặt băng sơn lạnh lẽo lúc trước ở công ty, giờ phút này Vương tổng nghênh đón ánh đèn lờ mờ, thoạt nhìn gợi cảm và mê người như thế.
Xe chạy ước chừng mười lăm phút quẹo vào một tiểu khu hết sức bình thường.
Trong lòng tôi rất tò mò, Vương tổng ở tiểu khu này sao?
Người phụ nữ như cô không phải đều nên ở biệt thự nhà Tây sao?
Ta theo nàng một đường đi tới lầu ba, tòa nhà này là một mảnh lầu cũ.
Nói là tòa nhà cũ, kỳ thật chính là hơn mười năm trước mới xây.
Nơi này tổng cộng năm sáu tầng, không có thang máy.
Hoàn cảnh tiểu khu cũng rất tốt, u tĩnh thư nhàn.
Từ trong túi xách lấy ra chìa khóa mở cửa, đập vào mắt là một lối vào.
Vương tổng bôi đen bật đèn, tôi đứng ở phía sau Vương tổng, ngửi nước hoa trên người cô ấy, trong đầu một trận mê muội.
Đặc biệt là khi cô ấy cúi xuống thay giày, mông cô ấy lại vểnh lên về phía tôi.
Rất tròn ưu mỹ, trống rất có hương vị.
Giờ khắc này ta thật muốn thừa cơ xé mở quần sau mông của nàng, hung hăng đẩy hoa cúc của nàng ra.
"Vào đi.
Vương tổng gọi tôi một tiếng, tôi sửng sốt một hồi, vội vàng đi vào.
Vòng qua cửa chính liền thấy được phòng khách rộng rãi, Vương tổng mở cửa sổ mấy phòng ra, trong phòng tràn ngập một cỗ mùi mốc nhàn nhạt.
Dường như không có ai sống ở đây trong một thời gian dài.
Vương tổng giống như một con ong nhỏ bận rộn, lúc thì chui vào phòng này lúc thì chui vào phòng kia, tôi ngồi ở trên sô pha bên ngoài không dám đi lại chung quanh, lẳng lặng cảm thụ kích thích và hấp dẫn của Mạt Tri.
Sau khi thu dọn xong xuôi, Vương tổng lại chui vào toilet ào ào xả nước, tựa hồ đang thử nước ấm.
Ta dùng sức kẹp hai chân, nếu không súng của ta chỉ sợ cũng muốn đẩy thủng đũng quần.
Vương tổng từ trong tủ lạnh lấy ra mấy miếng dưa hấu bưng lên bàn trà trước mặt tôi, chính cô ấy cũng cầm một miếng ngồi bên cạnh tôi.
Vương tổng hỏi tôi có đói không, nếu tôi đói cô ấy sẽ nấu cơm cho tôi.
Tôi nói uống nhiều rượu không đói.
Vương tổng hướng tôi cười cười khen tôi hát thật dễ nghe.
Ta xấu hổ cúi đầu không dám nhìn nàng.
Vương tổng ánh mắt ôn hòa nhìn tôi, tôi rất xấu hổ ngồi ở bên cạnh cô ấy ăn dưa Ha - mi.
Dưa Ha - mi quả thật ngọt, nhưng trong lòng tôi còn ngọt hơn.
Vương tổng nhẹ nhàng nâng cánh tay tôi lên nói, Tiểu Chương à, buổi tối ở lại với tôi đi.
Sau khi tôi nghe được những lời này, hạnh phúc sắp ngất đi, đại não của tôi một trận thiếu dưỡng khí, cảm giác thế giới trước mắt có chút không chân thật.
Vương tổng lại bảo tôi ở lại với cô ấy?
Thầy Tôn của tôi bảo tôi ở lại, tôi có lý do gì từ chối chứ?
Tôi gật đầu, không biết để tay ở đâu.
Vương tổng chậm rãi kéo cánh tay tôi đặt lên lưng cô ấy.
Áo khoác bên ngoài của cô đã cởi ra, lộ ra một chiếc áo ba lỗ bằng nhung thập phần lịch sự tao nhã.
Áo ba lỗ này cũng không biết là vải vóc gì làm, sờ lên thập phần trơn nhẵn, hơn nữa rất mỏng manh, rất chống lạnh.
Nàng đột nhiên hỏi tôi: "Trần Ngọc và cậu có quan hệ gì?"Tôi nói Trần Ngọc là chị tôi.
Vương tổng cười cười nói: "Trần Ngọc nói với tôi, hai người các cậu đều đã lên giường rồi."
Ta vừa nghe, mặt lập tức trở nên nóng lên, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Vương tổng vuốt đùi tôi nói: "Hai người thật sự lên giường rồi à?" tôi nhẹ nhàng gật đầu, nghĩ thầm Trần Ngọc sao lại nói chuyện này với Vương tổng.
Vương tổng bỗng nhiên cười nói với tôi, tôi đoán đúng rồi.
Kỳ thật vừa rồi ta lừa ngươi, Trần Ngọc cái gì cũng không nói với ta.
Ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vương tổng một cái, trong lòng thầm mắng một câu, nữ nhân này cư nhiên gài bẫy ta.
Vương tổng cười cười nói: "Tiểu Chương, cảm giác Trần Ngọc thế nào?"Lúc này trong lòng tôi đã có cảnh giác, không dám tùy ý nói nữa.
Vương tổng nói: "Không phải cậu đã từng làm với Trần Ngọc sao?Cậu cảm thấy cô ấy thế nào?"
Một đôi tay của Vương tổng đã đặt lên đùi tôi.
Cái loại cảm giác bị cô vuốt ve hỏi han này thật làm cho người ta khó quên, vừa kích thích vừa khẩn trương.
Dần dần đề tài của chúng tôi chuyển sang Trần Ngọc.
Đó là nơi duy nhất hai chúng tôi có thể nói chuyện với nhau.
Vương tổng nói Trần Ngọc như thế nào tốt như thế nào, chồng cô như thế nào không phải là thứ gì đó.
Ta ở một bên nghe, thỉnh thoảng chen vào vài câu.
Vương tổng sờ soạng trong chốc lát, phỏng chừng đối với thái độ của ta thập phần hài lòng, nói: "Đứng lên tắm rửa đi, uống nhiều rượu như vậy, trên người có mùi rượu.
Tôi ừ một tiếng, liền đi vào phòng tắm.
Bởi vì tôi đã cảm thấy rất nhiều chất nhầy chảy ra không kiểm soát được từ bánh xốp.
Vương tổng đưa khăn mặt cho tôi vào, liếc tôi một cái nói: "Đóng cửa lại, mau giặt đi.
”