ta muốn lên ngươi
Chương 1
Dương Kha x Kiều Mạn Thanh
Hôm nay là thứ Sáu.
Từ siêu thị mua thức ăn trở về, Kiều Mạn Thanh đứng ở trước cửa lấy chìa khóa, túi lớn túi nhỏ trong tay xách có chút vướng bận, cô buông xuống.
Chìa khóa cắm vào lỗ khóa, "Cạch" một tiếng, phía sau cũng truyền đến tiếng bước chân.
Cô theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy đứa bé nhà bên cạnh đeo cặp sách đi lên.
Tên là Dương Kha.
"Tiểu Kha, nghỉ hè chưa?" cô thuận miệng hỏi, ánh mắt đuổi theo cậu bé đến đối diện – lần trước nhìn thấy vẫn là mùa xuân, mấy tháng không gặp, lại cao lên.
Cậu bé tuổi dậy thì quả nhiên chạy nhanh, đứng ở đó chính là một cậu bé lớn.
Không có, tuần sau mới nghỉ hè. "Thái độ của nam sinh bình thường, không biết vì sao vẫn không nhìn thẳng Kiều Mạn Thanh, ngoan ngoãn xoay người mở cửa nhà mình.
Hai nhà tuy là hàng xóm đối diện, nhưng bình thường cũng không có bao nhiêu lui tới, Kiều Thanh Mạn gả cho trượng phu Lý Hiệp mới một năm, hai vợ chồng dọn tới cũng mới không đến một năm.
Chỉ biết là cậu học lớp 11, 17 tuổi, học tập rất tốt.
Nhưng là nói rất ít, có chút hướng nội -- nhìn hắn một bộ không quá muốn phản ứng chính mình bộ dáng, Kiều Thanh Mạn cũng không tiện nói cái gì, cười cười liền vào nhà đi.
Ngôi nhà yên tĩnh và trống rỗng.
Kiều Thanh Mạn nhíu mày, gọi điện thoại cho Lý Hiệp, đối diện biểu hiện tiếng bận, Đô Đô một lúc lâu, cô cúp điện thoại, một mình mang đồ nhét vào tủ lạnh.
Rõ ràng là một nữ nhân đã kết hôn, lại sống như độc thân, đại khái cũng chỉ có nàng.
Lý Hiệp làm tiêu thụ bất động sản, ngày lễ ngày tết còn bận rộn chân không chạm đất, phương thức liên lạc của mấy trăm người phụ nữ xa lạ trong điện thoại di động, lúc anh gọi chị họ còn thân thiết hơn cả người vợ này, hết lần này tới lần khác cô còn không có biện pháp so đo cái gì.
Kiều Mạn Thanh là giáo viên, tốt nghiệp khoa chính quy hai năm, làm giáo viên tiếng Anh ở một trường trung học cơ sở gần đó, tiền lương bình thường, cũng may công việc ổn định, cũng coi như thanh nhàn.
Cô ra ban công thu dọn quần áo, từ trong gương chiếu hậu đặt ở ban công, nhìn thấy mình.
- có chút tiều tụy, thật lâu không có hảo hảo thu dọn qua, đi ra ngoài mua thức ăn cũng liền tùy tiện mặc một cái váy rộng thùng thình.
Bộ dạng cô không tính là đặc biệt xinh đẹp đi, nhiều lắm cũng chỉ là thanh tú dịu dàng, bất quá dáng người hẳn là coi như rất tốt, Lý Hiệp cũng rất yêu thân thể của cô, lúc làm luôn khen cô một thân thịt mềm, ngực to eo nhỏ.
Cũng đã hai tháng không làm, hai người luôn tụ tập thì ít mà xa cách thì nhiều, sự nghiệp của Lý Hiệp rất nặng nề, cả ngày ở bên ngoài chạy nghiệp vụ.
Cô cũng nhận mệnh, biết nhà nào cũng có kinh khó niệm, tổng thể Lý Hiệp mà nói là một người đàn ông không có trở ngại, cô gả cho anh làm vợ, sẽ không bởi vì những chuyện nhỏ này mà trách anh.
Buổi tối theo thường lệ là một người nấu cơm một người ăn, Lý Hiệp trả lời điện thoại, nói buổi tối có xã giao không về nhà.
Kiều Mạn Thanh nhìn một bàn thức ăn, oán hận xóa đi "Ngày kỷ niệm một năm kết hôn" trong bản ghi nhớ điện thoại di động.
Lúc rửa chén lại nghe thấy sát vách truyền đến tiếng mắng hùng hậu của nam nhân, đứt đoạn nối tiếp xen lẫn tiếng khóc sắc bén của nữ nhân, nghe được Kiều Mạn Thanh trong lòng khẽ run lên, không tự giác nhớ tới đứa nhỏ buổi chiều gặp phải ở cửa nhà kia.
- Ba Dương Kha là một người say rượu, uống nhiều liền ở nhà gây chuyện.
Nửa năm trước cô và Lý Hiệp hơn nửa đêm bị đánh thức, đẩy cửa bên cạnh ra ngăn cản, mới tránh được một hồi bi kịch phát sinh - - lúc bọn họ đi vào, Dương Kha đã bị đánh đến đầu chảy máu, ba cậu mang theo ghế dựa đập loạn khắp nơi, mẹ cậu quỳ ở một bên khóc đáng thương.
Lý Hiệp nói, chậm lại đi vào một lát, nói không chừng người đàn ông kia liền đem con ruột của mình đánh chết - - cũng là quái, đứa nhỏ kia đều bị đánh thành như vậy, ngay cả cổ họng cũng không rên một tiếng, đủ có thể nhẫn.
Nam nhân là ngang ngược trong ổ, chỉ dám náo loạn trong nhà, vừa nhìn hàng xóm tới cửa, cũng không biết là sợ chuyện xấu trong nhà truyền ra ngoài, hay là sợ hai vợ chồng Kiều Mạn Thanh báo cảnh sát, ôn tồn không náo loạn nữa, còn cam đoan về sau không bao giờ đánh con đánh phụ nữ nữa.
Kiều Mạn Thanh nghĩ dù sao cũng là chuyện nhà của người khác, cuối cùng cũng không báo cảnh sát.
- Kết quả lúc này mới mấy tháng, lúc trước lời thề son sắt của hắn đều giống như đánh rắm.
Kiều Mạn Thanh nhớ tới lúc trước kéo Dương Kha từ trong nhà ra, dẫn hắn đến tiệm thuốc gần tiểu khu băng bó, hắn vẫn cúi đầu, máu màu đỏ sậm từ trán chảy tới cằm, nhân viên cửa hàng dùng cồn khử trùng cho hắn cũng không kêu đau.
Tôi là hàng xóm cạnh nhà anh, anh gọi tôi là chị Mạn Thanh phải không?"
Đó là câu đầu tiên cô nói với Dương Kha.
Cũng là những lời này, Dương Kha trên đầu đội băng gạc rốt cục ngẩng đầu, lúc này cô mới thấy rõ, trong mắt cậu bé bất lực cùng đỏ tươi.
Tôi tên Dương Kha. "Anh nói như vậy, cúi đầu nhìn cô trấn an cầm tay anh.
Sau đó cũng thân cận qua một thời gian, đứa nhỏ kia thấy nàng sẽ chào hỏi, thỉnh thoảng tâm tình tốt còn có thể cười cười, bất quá về sau không biết bắt đầu từ khi nào, gặp lại nàng, hắn liền không nói gì nữa.
Tiếng cãi vã giằng co hơn mười phút liền ngừng, xem ra chưa đến mức xảy ra án mạng, Kiều Mạn Thanh thở dài, đứng lên đi tắm.
Từ nhà vệ sinh đi ra đã bảy giờ rưỡi, tia nắng chiều cuối cùng rút đi, màn đêm buông xuống.
Giữa hè gió đêm buồn bực, xa xa trung tâm thành phố nhà cao tầng đèn sáng lên, dưới lầu có người tốp ba mang dép lê tản bộ.
Cô ra ban công, ban công bên cạnh đang đứng Dương Kha, nam sinh gầy gò giơ tay vịn lan can, mái tóc đen nhánh rậm rạp bị gió đêm thổi tung bay lên.
Hắn không biết đang nhìn cái gì ngẩn người, nghe thấy động tĩnh nghiêng mặt qua.
Cô mặc áo T - shirt rất mỏng, vạt áo che thẳng đùi, kiễng chân đủ phơi quần áo ở ban công, sẽ loáng thoáng lộ ra quần lót phía dưới.
Dương Kha nhìn thấy chút hồng nhạt kia, đỏ mặt, lại liếc qua mặt.
Kiều Mạn Thanh ôm quần áo đầy cõi lòng, lúc này mới nhìn thấy Dương Kha bên cạnh - - ban công hai nhà gắt gao kề sát nhau, ở giữa chỉ cách không đến một mét.
Cô đang muốn gọi anh, hỏi xem trong nhà thế nào, đối phương lại nghiêng đầu, kéo ban công đẩy cửa vào nhà.
Nàng đành phải thôi, nghĩ thầm vẫn là mình xen vào việc của người khác.
Nhưng cô dọn dẹp nhà cửa xong, trước khi đi ngủ, lại có người bấm chuông cửa.
Mở ra nhìn, là mẹ của Dương Kha, dẫn cậu đứng bên ngoài.
Trên mặt nữ nhân còn có dấu tay, ánh mắt nhìn Kiều Mạn Thanh có chút né tránh.
Cô vừa nhìn, trong lòng liền hiểu: Ba Dương Kha lại động thủ.
Lúc này không đánh con, đánh vợ mình.
Kiều Mạn Thanh vội vàng nghiêng người, để cho bọn họ đi vào.
Làm sao vậy? Vào trước đi, vào rồi nói sau.
Dương Kha đi theo sau mẹ vào nhà, lúc đi qua Kiều Mạn Thanh, ánh mắt của anh rơi xuống áo T - shirt của Kiều Mạn Thanh, nói chính xác là vị trí trước ngực - - chất liệu áo T - shirt mỏng manh, cộng thêm bộ ngực cô no đủ, từ độ cao của anh, có thể thoáng nhìn thấy khe rãnh như ẩn như hiện ở giữa.
Kiều Mạn Thanh rót trà cho hai mẹ con, mẹ Dương Kha liền liên tục nói, ở giữa nhịn không được khóc hai tiếng, ngược lại Dương Kha bên cạnh vẫn không có phản ứng gì, giống như một tảng đá lạnh như băng.
Lật qua lật lại, nói xong lời cuối cùng, Kiều Mạn Thanh cuối cùng cũng hiểu được ý của người phụ nữ: Cô ấy muốn ly hôn với chồng, thời gian gần đây không ở nhà, phải về nhà mẹ đẻ.
Chờ thời gian ly hôn bình tĩnh qua, liền cùng người đàn ông đến cục dân chính làm thủ tục.
"Tôi nghĩ thông suốt rồi, cuộc sống này tôi sống đủ rồi. Tiểu Kha ý tứ là đều theo tôi, tòa án phán cho ai nó liền theo người đó. Nhiều năm như vậy nó ở nhà cũng chịu khổ, bị ba nó đánh nhiều lần..." Nói xong, người phụ nữ lại bắt đầu khóc: "... Hơn nữa đứa nhỏ này gần đây thành tích giảm xuống lệ hại, nhất là tiếng Anh, kéo nó đã không đủ một quyển điểm số vạch. Tôi nghĩ Mạn Thanh cậu không phải là giáo viên tiếng Anh sao, có thể giúp Tiểu Kha học thêm hay không, trong tay tôi cũng có chút tiền tiết kiệm, liền theo giá thị trường một chọi một phụ đạo tiền trả cho cậu..."
Kiều Mạn Thanh trong lòng nhảy dựng, giống như mơ hồ hiểu được nữ nhân vì sao không đi tìm giáo viên trung học chính quy đến dạy Dương Kha, mà là tới tìm nàng - - nữ nhân muốn về nhà mẹ đẻ ở, Kiều Mạn Thanh ở gần, nàng là muốn cho Kiều Mạn Thanh ở thêm cho nhi tử, cũng nhiều ít chiếu cố hắn một chút.
Kỳ thật không có gì đáng trách, tả hữu Kiều Mạn Thanh thường xuyên ở nhà một mình, nói là chiếu cố, đứa nhỏ lớn như vậy có thể phiền toái đến đâu, đỉnh thiên thêm một đôi đũa nhiều miệng ăn cơm.
Cô suy nghĩ một chút, đáp ứng xuống.
Vừa ngẩng đầu, thấy đứa nhỏ Dương Kha kia đang run rẩy, vẫn nhìn ban công bên cạnh phòng khách, Kiều Mạn Thanh theo tầm mắt của hắn, chỉ nhìn thấy ga giường phơi trên lan can và sô pha lười biếng.
Chỉ là góc độ này, cô lại bỗng nhiên phát hiện, Dương Kha kỳ thật bộ dạng rất không tồi: ngũ quan thanh tuyển, hàm dưới sạch sẽ xinh đẹp, mang theo thiếu niên thời kỳ trưởng thành lạnh lùng cứng rắn, tay vô ý thức đặt ở bên cạnh thon dài như trúc đốt - - gần đây cô mê phim thần tượng, bởi vậy dưỡng thành thói quen, nhìn đàn ông ngoại trừ mặt chính là nhìn tay.
Bởi vì nghe nói nam nhân bộ lông tràn đầy đại biểu tính dục tràn đầy, ngón tay thon dài, nơi đó cũng dài.
Kiều Mạn Thanh mí mắt run lên một chút, giật mình phát hiện mình dĩ nhiên loạn thất bát tao suy nghĩ những thứ kia, Dương Kha so với nàng nhỏ hơn sáu tuổi, mới lên lớp 11, cái này cũng quá có cảm giác tội lỗi.
Kiều Mạn Thanh gật đầu về sau, Dương Kha theo mẹ về nhà, đến phòng ngồi ở trên giường, trong đầu còn đang suy nghĩ vừa rồi cách vách ban công cái kia tiểu sô pha.
Kỳ thật hắn vốn nên nghĩ chính là mình ngày sau sống như thế nào, hoặc là cũng có thể nghĩ đến cha hắn bạo hành bọn họ ác hành, tóm lại không nên nghĩ đến một cái cùng hắn không chút nào liên quan hàng xóm nữ nhân, cùng nhà nàng một cái đồ dùng trong nhà.
Cô ấy đã kết hôn.
Cô ấy và chồng đã làm tình trên ban công.
Trên lan can trải giường che giấu tai mắt người khác, hai người liền nằm ở trên sô pha nhỏ lười biếng kia liên tiếp làm, trong một đêm mưa sấm mùa xuân chợt nổi lên.
Hai vợ chồng bọn họ cho rằng tiếng sấm sét đủ lớn, ánh sáng đủ mờ tối, lại có ga giường che chắn, ai cũng nhìn không thấy - - nhưng chính là trùng hợp như vậy, cậu bị ba cậu khóa ở ban công, cậu nằm trên cửa sổ, cũng là bị ga giường nhà mình phơi nắng chưa thu chắn, nghe xong cả buổi xuân cung.
Đầu sỏ gây nên hắn trằn trọc khó ngủ mộng xuân liên tiếp, chính là bắt nguồn từ ban công và sô pha kia - - cho nên hôm nay hắn đi sát vách, ánh mắt cũng không khống chế được nhìn về phía đó.
Hắn đang nhớ lại, hắn đáng xấu hổ cứng rắn - - cũng may bị cái bàn ngăn cản, mẫu thân cùng nàng đều không chú ý tới.
Dương Kha khóe mắt dư quang len lén đánh giá nàng, trên thực tế hắn nhìn lén từ lúc trước không chủ quan ý nguyện nhìn trộm bắt đầu, đã kéo dài mấy tháng - - điều này khiến cho hắn chột dạ xấu hổ, gặp mặt không dám nhìn thẳng đối phương không dám nói chuyện, sợ ánh mắt mang theo dục vọng của mình bị nàng phát hiện manh mối.
Một thiếu phụ hơn hai mươi tuổi, tóc mềm mại kéo dài, dùng kẹp tóc đơn giản thoải mái kẹp lấy, trên người nhiều năm tản ra ôn hương chuyên thuộc về nữ nhân.
Ngực là ngực, mông là mông, cả người đều là những nữ sinh trong trường không có, sức hấp dẫn dịu dàng của phụ nữ trưởng thành.
Giống như quả hạnh chín, lộ ra ánh sáng hồng nhuận mê người, nhẹ nhàng đâm một cái, liền mềm nhũn giọt nước.
Bụng dưới Dương Kha mãnh liệt dâng lên một ngọn lửa, thiêu đến giữa hai chân hắn trướng đau.