ta lớp mười hai
Chương 1
Thành tích lớp 12 cũng không tốt, giáo viên dần dần mất kiên nhẫn với những học sinh kém như chúng tôi, mặc kệ là không mặc đồng phục học sinh hay là đi muộn về sớm cũng không muốn quản, gần tới kỳ thi tốt nghiệp trung học còn mấy chục ngày, giáo viên cũng không có tiết giảng, cơ bản chính là đi học làm bài thi, loại cuộc sống khô khan này tôi xem như quá đủ rồi, bên cạnh rất nhiều học sinh nghệ thuật lúc này đã sớm ở nhà nghỉ ngơi, hợp đồng cùng đại học vừa ký, thi tốt nghiệp trung học hay không cũng không sao cả, tôi cũng là một sinh viên thể dục, nói thật đã có trường học lên thật sự là không muốn đọc sách làm bài thi nữa.
Nhưng ba mẹ đều ở xí nghiệp nhà nước, hơn nữa tư lịch đã tương đối già, mỗi ngày công tác rất thanh nhàn, không có việc gì thì ở nhà xem ti vi.
Ba mẹ quản tôi đặc biệt nghiêm, bởi vì từ nhỏ thân thể chính là ba tôi luyện ra, tuy rằng tôi trưởng thành thân thể cũng càng ngày càng mạnh, nhưng cũng không đến mức trở mặt với ba mẹ, bình thường cũng lười nghe bọn họ lải nhải.
Thời gian trường học bắt đầu tự học buổi sáng là bảy giờ, nhà tôi cách trường học xa, bình thường sáu giờ phải đi, mỗi ngày ở trạm xe chờ xe đông lạnh như cháu trai, nói thật tôi thật sự là không muốn đi học kỳ thật dưới lầu nhà tôi có một tiệm net, khi đó mỗi ngày tan học, bạn học không có việc gì làm liền thích đi tiệm net chơi một hồi, lúc này đi tiệm net tôi thật đúng là chưa từng làm, nghĩ thầm đi, học hôm nay là không đi, hảo hảo ở tiệm net lăn lộn một ngày đi.
Không nghĩ tới hôm nay vừa đi vào đã có kinh hỉ mới.
Tiệm net ở lầu hai, trời còn chưa sáng, trên cầu thang cũng không có đèn, tối om om tôi liền leo lên, cũng may bình thường đi không ít, quen đường cũ liền đi lên, lúc này tiệm net yên tĩnh nhất, bao buổi sáng còn chưa tới thời gian, bao đêm những người này lại đi không nhiều lắm, không còn lại mấy người còn nằm sấp trên bàn phím ngủ, tôi nghĩ cũng rất tốt, hôm nay cứ như vậy trôi qua.
Đến quầy bar vừa nhìn, không nghĩ tới nhân viên phục vụ quầy bar cũng ngủ, bên cạnh máy tính của cô ấy còn có một tá tiền, trong lòng tôi rất vui mừng, sáng sớm không ai còn có một bó tiền này, nhìn như thế nào năm sáu trăm cũng có, nghĩ thầm cầm tiền xong nhấc chân bỏ chạy, cô ấy ngay cả mất như thế nào cũng không biết nói, nghĩ thầm, nói làm là làm!
Nhẹ nhàng đưa tay cầm lấy một tá tiền, một bên nhìn chung quanh một bên nhét vào trong ngực, may mắn cũng không ai phát hiện, tôi trấn định cất tiền đi ra ngoài, ra khỏi tiệm net tôi nhanh chân bỏ chạy, vốn là sinh viên thể thao luyện chạy nước rút, người bình thường sẽ không thể đuổi kịp tôi, huống chi lúc bọn họ tỉnh lại ngay cả phát sinh chuyện gì cũng không biết.
Trong lòng tôi thật cao hứng, chạy đại khái hai ba trạm, có chút mệt mỏi, đi thôi, lên tàu điện ngầm, hôm nay đi đâu xa, vốn muốn đi phố 77 Tây Đan vui chơi một chút, nhưng bình thường điểm ấy cũng không ngồi tàu điện ngầm a, không nghĩ tới Bắc Kinh giờ này chính là giờ cao điểm buổi sáng, người đông nghìn nghịt chờ tàu điện ngầm, dọa tôi nhảy dựng, tôi nghĩ thầm nhiều người chen chúc tàu điện ngầm như vậy, đừng chen chúc hết tiền của tôi nữa, quên đi, tìm một nơi khác đi.
Ra khỏi tàu điện ngầm tôi đã nghĩ, đi đâu thì tốt đây, nhà không thể về, tiệm net cũng không thể đi, được rồi!
Cách đó không xa còn có một tiệm net, so với thu phí xa hoa của nhà tôi cũng cao hơn một chút, đi cái kia, mặt khác tiền này của tôi còn chưa đếm đâu, hai ba bước chạy tới một tiệm net khác, đi vào không nói hai lời tìm một phòng riêng ngồi xuống, đóng cửa lại bắt đầu đếm tiền, càng đếm tôi càng cao hứng, đến cuối cùng ròng rã hơn 1200, mẹ kiếp, tôi cho tới bây giờ chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, trong lòng thật là hưng phấn.
Đem hóa đơn năm mươi mốt nhét vào trong ví tiền, một tá tiền lẻ thật dày không bỏ xuống được, bỏ vào túi đi, sửa sang lại tiền tôi ra khỏi phòng, nhìn nữ nhân viên phục vụ ngồi ở quầy bar, tôi nói, "Mở máy". Nhân viên phục vụ nhìn tôi một thân đồng phục học sinh, hỏi một câu, "Có chứng minh thư không?" Những lời này hỏi tôi lại, bình thường những sinh viên chúng tôi giao tiền để cho tùy tiện vào, nhưng quả thật có một thời gian quản lý nghiêm ngặt, tiệm net không dám cho sinh viên vào.
Mẹ kiếp, ngay cả tôi anh cũng không biết? Nghỉ hè tôi ngày nào cũng đến chỗ các anh. "Tôi lôi kéo làm quen.
Tôi biết, mấu chốt chính là gần đây quản nghiêm, chúng tôi cũng không có biện pháp, cậu xem cậu còn mặc đồng phục học sinh kìa.
Tôi cởi còn không được sao. "Nói xong tôi liền để cặp sách xuống chuẩn bị cởi áo blouse.
Được rồi, đừng gây chuyện là được, lần sau tới chú ý một chút, thuê phòng cho cậu đi.
Ha ha, cám ơn nha.
Không có việc gì, đi đi. "Nhân viên phục vụ nói xong đưa danh sách lên máy bay cho tôi.
Tôi cầm danh sách đi vào phòng, bởi vì phòng đều là loại cửa trượt, cho nên phải kéo ra mới có thể nhìn thấy bên trong có người hay không, bình thường từ khe cửa vừa nhìn là được, lúc đi tới chính giữa tôi đột nhiên dừng bước lại, bởi vì tôi nhìn thấy bên trong khe cửa có một đôi giày cao gót màu trắng, bản thân vốn là một cái tất chân ngọc khống chế, thấy cái này thật sự là chịu không nổi, tráng kiện lá gan, làm bộ nhìn bên trong có người hay không, vội vàng mở cửa thăm dò, cô gái bên trong còn ngủ thiếp đi, nằm ngang trên ghế sô pha của hai người, mang chân tơ đen xông ra ngoài cửa.
Nhìn thấy hình ảnh này ta hưng phấn vô cùng, ở bên ngoài cửa nhìn lên, cô nương có chút tư sắc, nhưng nhìn cách ăn mặc khẳng định không phải học sinh, hẳn là lớn hơn ta vài tuổi, tóc dài buông vai, làn da trắng nõn, nhắm mắt ngược lại có thể thấy được hóa bóng mắt, hơn nữa cô nương hơi gầy, hai tay ôm cánh tay vây quanh ngực, quần áo trên người bị chen lên, lộ ra một ít da bụng dưới, nhìn qua thật sự là mê người.
Một đôi đùi đẹp khẽ cong đối diện ngoài cửa, thò đầu ra còn có thể ngửi được mùi nước hoa không biết là trên quần áo hay là trên tất chân, nhìn cô ấy còn đang ngủ, tôi liền tham lam nhìn nhiều hơn hai lần, chỉ ra bên ngoài có người đi qua tôi mới phục hồi tinh thần lại, nghĩ thầm vưu vật như vậy tôi cũng không thể buông tay, nhưng là cô ấy nằm ở trong nhân gian tôi cũng không tiện đi vào, vì thế tìm một phòng đối diện ngồi xuống, vừa vặn có thể ở khe cửa nhìn thấy nhất cử nhất động của cô ấy.
Tôi ngồi trong phòng đại khái khoảng nửa giờ, không có tâm tư chơi game, cứ nhìn cô ấy từ xa như vậy, lúc này cô ấy tỉnh, duỗi lưng một cái, nâng đùi đẹp lên đá vài cái, động tác này làm cho tôi cứng rắn lên, sau đó cô ấy có thể cảm thấy nhìn ngang máy tính như vậy không thoải mái, cũng không muốn mang giày, liền khoanh chân ngồi ở phía trước máy tính, tôi nghĩ thầm, rốt cục cũng dọn ra chỗ ngồi, lúc này cơ hội của tôi tới!