ta cùng biểu muội tiểu nhã tình dục dây dưa
Chương 2
Lúc bạn gái không ở nhà, trò chơi của tôi và Tiểu Nhã cũng dừng ở đây, tôi tôn trọng cô ấy, cho nên chưa từng vượt qua giới hạn.
Sau khi Tiểu Văn trở về, cuộc sống vẫn như cũ, chỉ là trong nhà sẽ náo nhiệt hơn trước rất nhiều.
Tiểu Nhã giống như chim khách, chị dâu gọi Tiểu Văn ngọt ngào nhè nhẹ, đương nhiên không nghĩ tới giữa tôi và Tiểu Nhã có nhiều chuyện xưa không tầm thường như vậy.
Tôi và Tiểu Văn đều bận rộn đi làm, Tiểu Nhã dọn dẹp nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, mỗi ngày tan tầm chúng tôi sẽ có thức ăn nóng hổi, khiến tôi cảm thấy trong thành phố xa lạ này, bỗng nhiên lại có thêm một tia hương vị gia đình.
Chỉ là loại cuộc sống này không kéo dài bao nhiêu ngày, có một ngày Tiểu Nhã nói bạn trai cô bởi vì công việc điều đến Tô Châu, cũng vì cô tìm một công việc ở công ty, cho nên cô chuẩn bị dọn qua bên kia sinh hoạt.
Tôi không có lý do rõ ràng để giữ cô ấy lại, chỉ có thể cùng bạn gái chúc phúc cho cô ấy, cũng đưa cô ấy lên xe.
Bạn trai Tiểu Nhã tên là Lư Tam, tôi thủy chung chưa từng gặp qua anh ta, trong miêu tả của Tiểu Nhã, anh ta là một người đàn ông nhỏ gầy, đeo kính làm IT.
Tiểu Nhã nói lúc học đại học lại một lần cô phát sốt, anh phấn đấu quên mình chạy đến ký túc xá của cô cõng cô đi bệnh viện, sau đó trở thành bạn trai của cô.
Tuy rằng Tiểu Nhã nói người khác rất tốt, nhưng ta lại không có hảo cảm với hắn, bởi vì ngày đó chúng ta đưa nàng đến chỗ hắn, hắn cư nhiên không muốn tới đón nàng, lý do là công việc của hắn bề bộn nhiều việc, dưới sự truy hỏi liên tục của ta, Tiểu Nhã còn nói có thể là bởi vì tạm thời còn không muốn nhìn thấy người nhà của nàng - - làm huynh trưởng của Tiểu Nhã, ta coi như là trưởng bối của nàng.
Cho nên, hắn lại để cho Tiểu Nhã tự mình mang theo hành lý ngồi xe buýt đi Tô Châu.
Nếu như không phải Tiểu Nhã vẫn cầu xin chúng tôi, tôi thật muốn trực tiếp mắng chửi trong điện thoại, Tiểu Nhã nói thật ra cậu ấy muốn chờ cuộc sống của mình ổn định, lại đi tiếp xúc với người nhà đối phương, cũng sẽ không bị chúng tôi khinh thường.
Cái này tính là lý do hỗn đản gì, ngay cả Tiểu Văn cũng nhìn không nổi nữa.
Cuối cùng Tiểu Nhã lần nữa cam đoan mình có thể một mình đi qua, lúc này mới để cho cô lên xe buýt đi Tô Châu.
Sau khi Tiểu Nhã đi, cuộc sống lại khôi phục bình thường.
Thành tích công ty không ngừng mở rộng, tôi cũng càng ngày càng bận rộn, có lúc thường xuyên tăng ca đến một hai giờ.
May mà tiền lương cũng chậm rãi phong phú lên, tôi đem tiền tiết kiệm được hai năm nay chuyển cho mẹ tôi, để cho bà có thời gian giúp tôi chọn một căn nhà ở quê nhà, trước tiên nộp tiền đặt cọc.
Tôi làm như vậy là bởi vì Tiểu Văn lớn hơn tôi một tuổi, một mực ngóng trông kết hôn sớm một chút, cho nên nghĩ vẫn là ở quê nhà mua nhà chuẩn bị kết hôn trước.
Tôi biết chỉ cần tôi mở miệng, mẹ khẳng định lập tức lấy tiền giúp tôi mua nhà, bọn họ vẫn ngóng trông tôi và Tiểu Văn kết hôn sớm một chút.
Nhưng tôi muốn thông qua nỗ lực của mình để thực hiện ước mơ này, chỉ là vất vả cho Tiểu Văn, ở bên tôi nhiều năm như vậy, tuy rằng cô ấy vẫn nói ủng hộ quyết định của tôi, nhưng nhìn ra trong lòng cô ấy vẫn rất lo lắng, dù sao cô ấy cũng đã 28 tuổi.
Cho nên, chuyện mua nhà tôi không nói cho Tiểu Văn, tôi muốn cho cô ấy một bất ngờ. Chỉ là ta thật không ngờ, kinh hỉ của ta còn chưa đưa ra ngoài, nàng rất nhanh cho ta một kinh hỉ.
Tiểu Nhã đi Tô Châu, tuy rằng không xa, nhưng chỉ có thể gặp mặt trên QQ.
Tiểu Nhã nói cô sống rất tốt, công việc cũng không phải bề bộn nhiều việc, chỉ là thỉnh thoảng sẽ oán giận bạn trai cô yêu cầu cô quá cao, nói mỗi ngày cô chỉ lo đi dạo phố xem taobao, chưa bao giờ đọc sách học tập.
Thật ra tôi rất hiểu Tiểu Nhã, cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ, hạnh phúc lớn nhất chính là gả cho một người đàn ông tốt, trải qua cuộc sống của một cô gái nhỏ.
Cho nên oán giận thì oán giận, Tiểu Nhã vẫn rất thích Lư Tam, bởi vì cô cảm thấy tuy rằng điều kiện trong nhà anh không tốt, nhưng có thể chăm chỉ tiến bộ, cũng đối với cô rất tốt, cho nên tóm lại là một người chồng tốt.
Tôi cho rằng tôi và Tiểu Nhã sẽ hạnh phúc đi tiếp trên con đường của mình, đều tự kết hôn, sinh con, chờ con đi học, đi làm, ôm cháu vân vân, giống như tất cả mọi người.
Cho đến một ngày, Tiểu Văn cho tôi một bất ngờ lớn.
Tiểu Văn làm kế toán ở một công ty nhỏ, tiền lương không cao, thắng ở công việc tương đối nhàn nhã, tôi rất ít khi quan tâm đến công việc và cuộc sống của cô ấy, kết giao với người nào, tôi rất tin tưởng cô ấy, cũng tôn trọng không gian của cô ấy, cho nên lại càng không lật xem điện thoại di động, QQ của cô ấy.
Cho đến một ngày cô ấy nói công ty mở một văn phòng đại diện ở Quảng Châu, cô ấy muốn đi Quảng Châu công tác một tháng, tôi cũng chưa từng hoài nghi cái gì.
Thậm chí còn đang suy nghĩ có nên lấy chút tiền từ nhà hay không, trước tiên giúp em trai cô hoàn thành việc học, đỡ cho Tiểu Văn đi làm vất vả như vậy, còn phải đi công tác ở nơi khác.
Bởi vì gia cảnh Tiểu Văn rất bình thường, thậm chí nói có chút kém.
Từ nhỏ cô đã lớn lên trong một gia đình đơn thân, mẹ qua đời rất sớm, chỉ có một người cha không có văn hóa nuôi ba đứa con trong nhà lớn lên.
Hai em trai trong nhà cô đều đang đi học, áp lực gia đình phần lớn đều chuyển sang trên người cô.
Cho nên, Tiểu Văn từ trước đến nay rất tiết kiệm, tiết kiệm thậm chí có chút keo kiệt.
Tôi rất hiểu cô ấy không dễ dàng, cho nên từ khi bắt đầu yêu đương đại học, chi phí sinh hoạt của hai người đều là tôi gánh vác.
Sau khi đến Thượng Hải làm việc, tiền lương của cô ấy đều cho gia đình cho hai em trai đi học, mỗi tháng tôi đều cho cha cô ấy một ít tiền, làm con rể tương lai, tôi cảm thấy tôi và Tiểu Văn giống như vợ chồng già, tỉ lệ tình thân đã vượt qua tình yêu.
Rất nhiều lúc, cô ấy ở bên cạnh tôi đã trở thành một thói quen trong cuộc sống của tôi, thói quen sau khi tan tầm có người ở nhà chờ anh, thói quen lúc ngủ xoay người một cái sẽ đụng phải thân thể mềm mại của cô ấy.
Nhưng tôi thật sự không nghĩ tới, có một ngày sẽ nhận được kinh hỉ của Tiểu Văn: Cô ấy rời khỏi tôi, biến mất không thấy tăm hơi.
Càng bi thương chính là, nếu như không phải Tiểu Nhã, ta thậm chí còn không biết kinh hỉ này.
Công ty của Tiểu Nhã có lần rất trùng hợp cùng công ty của bạn gái có một hạng mục muốn hợp tác, Tiểu Nhã liền xung phong nhận việc muốn đi theo quản lý nghiệp vụ của cô qua đàm phán công việc hợp tác.
Tiểu Nhã nói cô còn cố ý chuẩn bị một túi lớn đồ ăn vặt, chuẩn bị đi qua cho chị dâu một niềm vui bất ngờ.
Lúc Tiểu Nhã gọi điện thoại cho tôi, tôi còn cười cô ấy, bởi vì bạn gái Tiểu Văn không thích ăn đồ ăn vặt, nhưng rất nhanh tôi liền cười không nổi, bởi vì Tiểu Nhã nói: "Anh, chị dâu từ chức anh cũng không nói cho em biết một tiếng, hại em cõng nhiều đồ ăn như vậy đi một chuyến uổng phí, còn bị lão đại K một trận......
Cái gì? Em nói lại lần nữa, Tiểu Văn từ chức? "Tôi lập tức ngắt lời cô.
Đúng vậy! Anh cũng không biết! Là quản lý của cô ấy nói! Nói em đến sớm vài ngày còn có thể nhìn thấy cô ấy......
Tôi không nghe Tiểu Nhã nói tiếp, cúp điện thoại lập tức gọi cho Tiểu Văn, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc, tôi vội vàng ném vấn đề trong lòng qua: "Không phải cậu nói đi Quảng Châu công tác sao?
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu, dưới sự thúc giục hỏi đi hỏi lại của tôi, cuối cùng truyền đến giọng nói của cô: "An, chúng ta chia tay đi!"
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? này... này..."Tiểu Văn nói khiến trong lòng tôi có trăm ngàn nghi vấn, đang muốn chất vấn cô ấy, điện thoại đã cúp.
Lại gọi tiếp, cô ấy từ chối tiếp, tôi không ngừng gọi, cho đến khi bên trong truyền đến một giọng nữ lạnh như băng: "Người dùng ngài gọi đã tắt máy..."
Tôi gần như ném điện thoại qua cửa sổ.
Tôi châm một điếu thuốc, rít vài hơi, bắt đầu cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra.
Ta đem hồi ức bắt đầu từ Tiểu Nhã tới đây, một lần lại một lần chải chuốt một chút, không có phát hiện bất kỳ dị thường nào, chẳng lẽ là nàng phát hiện chuyện của ta cùng Tiểu Nhã?
Không có khả năng, Tiểu Nhã tới một tuần, tôi và cô ấy nhiều nhất tiếp xúc thân mật vài lần, quan hệ cũng không phát sinh.
Mỗi tối làm tình với Tiểu Văn tôi đều rất cố gắng, cũng không có gì thay đổi, Tiểu Văn không có khả năng cảm giác được cái gì.
Suy nghĩ nửa ngày không hiểu, vừa tan ca, tôi liền vội vàng chạy về nhà.
Dạo qua một vòng trong nhà phát hiện, quần áo của Tiểu Văn cơ bản đều mang đi, bao gồm quần áo mùa đông, còn có đồ dùng bình thường của cô, trong nhà cơ bản không còn lại quá nhiều đồ của cô.
Đây không giống như là đi công tác, càng giống là chuyển nhà, tôi hiểu được, cô ấy rời đi khẳng định đã chuẩn bị rất lâu, bởi vì tôi phát hiện nhẫn đính hôn tôi tặng cô ấy trong tủ lạnh, sờ lên lạnh như băng phiếm hàn sương.
Chiếc nhẫn này là sau khi tôi tốt nghiệp đại học, tháng lương đầu tiên mua cho cô ấy.
Tôi nói vẫn chưa thể cầu hôn cô ấy, nếu cô ấy đồng ý, coi như là nhân chứng đính hôn của chúng tôi.
Mặc dù là một chiếc nhẫn rất bình thường, nhưng đến nay tôi vẫn nhớ rõ Tiểu Văn mừng rỡ như điên, cô ấy nói sẽ đeo nó cho đến khi tôi thay cho cô ấy một chiếc nhẫn kim cương đẹp hơn.
Hôm nay, nó được Tiểu Văn đặt trong tủ lạnh, rõ ràng là cố ý làm, là muốn biểu đạt với tôi tình yêu của chúng tôi đã đóng băng?
Trong đầu tôi có quá nhiều điều không hiểu, nhưng có một điều rất rõ ràng chính là, Tiểu Văn thật sự rời khỏi tôi.
Tôi bức thiết nghĩ cho đến khi tất cả những chuyện này rốt cuộc xảy ra như thế nào, vì thế tôi mở máy tính lên, lần đầu tiên đăng nhập QQ của Tiểu Văn, Tiểu Văn cũng không thay đổi mật mã QQ của cô ấy, có thể là cho đến khi tôi chưa từng nhìn QQ của cô ấy!
Mở QQ của Tiểu Văn ra, sắp xếp lại một chút lịch sử dạo chơi, lịch sử trò chuyện hơn một trăm trang của cô ấy với một người đàn ông khiến tôi rốt cuộc hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Người đàn ông này là một ông chủ nhỏ, năm nay vừa ly hôn, bởi vì quan hệ nghiệp vụ quen biết Tiểu Văn, rất nhanh đã bị Tiểu Văn hấp dẫn, bắt đầu điên cuồng theo đuổi cô.
Ngay từ đầu Tiểu Văn cũng không muốn tiếp nhận anh, nhưng người đàn ông này cáo già rất nhanh đã bắt được điểm yếu của Tiểu Văn: Anh nộp học phí còn lại cho em trai cô, sắp xếp công việc trong nhà máy cho em trai lớn vừa tốt nghiệp của cô, tháng trước còn đón cha và em trai cô đến Quảng Châu du lịch.
Không thể không thừa nhận người đàn ông này rất hiểu nhược điểm của phụ nữ, dưới thế tiến công tiền tài của anh ta, Tiểu Văn từ lúc bắt đầu giãy dụa, đến chậm rãi buông lỏng, rồi đến cuối cùng lựa chọn lặng lẽ chia tay với tôi.
Xem xong lịch sử trò chuyện, tôi đã hút xong một hộp thuốc lá.
Lòng ta đau đớn như đao cắt, lão Thiên Chân sẽ nói đùa, khi ta cự tuyệt tiền tài dễ như trở bàn tay, thề phải dựa vào chính mình phấn đấu xông ra một mảnh thiên địa, lại bị người dùng tiền tài triệt để nhục nhã.
Có phải lúc trước nên nghe lời mẹ, làm một công tử nhà giàu, tiếp nhận sự nghiệp của ba mẹ, hoặc là trực tiếp đi mua một chức quan, sớm cưới Tiểu Văn về nhà một chút, có phải sẽ không có bi kịch hôm nay phát sinh hay không?
Tôi rất không cam lòng cầm điện thoại lên, muốn gọi điện thoại cho cha Tiểu Văn, bấm số, rốt cục vẫn cúp máy.
Có ý nghĩa gì chứ!
Những gì nên biết thì bọn họ đã sớm biết rồi!
Thậm chí, nói không chừng còn vì Tiểu Văn rời khỏi ta làm thuyết khách đi!
Tôi lại gọi điện thoại cho Tiểu Văn, vẫn tắt máy như cũ.
Tôi nhắn tin cho cô ấy, đại ý là: Anh và em nhiều năm như vậy, anh tin tưởng em như vậy, nếu quả thật muốn rời đi, em có thể thẳng thắn nói với anh, anh sẽ không không thả em đi, nhưng em phản bội và lừa gạt anh như vậy, quá tổn thương một người đã yêu em nhiều năm như vậy.
Gửi xong tin nhắn, trong lòng giống như bị người ta vét sạch, linh hồn cũng không ở trong thể xác của tôi.
Tôi ngồi chết lặng, bỗng nhiên rất muốn chuốc say chính mình, mỗi lần đi xã giao tôi đều khống chế rất tốt, chưa từng bị chuốc say, tôi thật sự không biết mình uống say sẽ như thế nào, thật sự nếu có thể mượn rượu giải sầu sao?
Vì thế tôi xuống dưới lầu ôm một thùng Bách Uy lên, vừa uống vừa lật những bức ảnh quen thuộc trong máy tính, nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, trong lòng từng đợt đau đớn, rượu cũng uống từng ngụm từng ngụm.
Cũng không biết uống được bao nhiêu lon, đầu tôi đã bắt đầu trở nên hỗn loạn, cảm giác tay chân rất nặng nề không thể nhúc nhích, chỉ có ý thức lại vẫn rất thanh tỉnh, còn có đau trong lòng, đau đến ngực cũng có chút cảm giác.
Ta ngã ở trên giường, cầm lấy điện thoại di động lung tung bắt đầu bấm số, rất nhanh, trong điện thoại truyền đến một cái quen thuộc thanh âm: "Ca, làm sao vậy?
"Nàng đã chết..." Nghe được thanh âm của Tiểu Nhã, ta vốn định lớn tiếng rống lên, lại phát hiện không có khí lực, chỉ phát ra thanh âm khàn khàn.
A! Anh đang nói gì vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Ta cũng sắp chết..." Lời này ngược lại là sự thật, bởi vì ta đã cảm giác hô hấp của mình đều có chút khó khăn, chỉ có ý thức vẫn rất thanh tỉnh.
Điện thoại di động cũng cầm không vững lắm, rơi trên mặt đất, thanh âm của Tiểu Nhã trong nháy mắt biến mất, an tĩnh lại.
Ánh mặt trời lặn từ cửa sổ chiếu vào, cảm giác chói mắt như vậy, ta đem gối đầu đắp lên mặt, chỉ chốc lát liền ngủ chết.