ta có một giấc mộng
Chương 5
Tô Đình vốn là không thể mới ôm lấy cổ Cao Vũ, hiện tại, hai tay của nàng lại nhịn không được tăng thêm vài phần khí lực, để cho hai người lại dán sát một chút, nàng cảm giác chỉ có như vậy mới có thể làm cho nàng dễ chịu một chút.
Thẳng đến khi cô nhìn thấy ánh mắt Cao Vũ đều trở nên có chút đỏ, cô mới tỉnh táo một chút, đỏ mặt xấu hổ nói: "Tiểu Vũ, con trước tiên thả dì xuống ngồi bồn cầu đi.
Tình huống bất thình lình này vốn khiến Cao Vũ hưng phấn tới cực điểm, mặc dù biết tình huống như vậy có chút xấu hổ, hắn vẫn luyến tiếc buông tay, dù sao đây không phải là hắn cố ý muốn như vậy.
Hiện tại Tô Đình chủ động nhắc nhở, hắn chỉ có thể cố nén trong cơ thể khô nóng, chậm rãi buông tay, để cho Tô Đình dán thân thể của mình đi xuống ngồi ở trên bồn cầu.
Nhưng vừa mới buông tay ra, ánh mắt Cao Vũ đột nhiên thẳng tắp.
Dây lưng trên váy ngủ của Tô Đình, vốn là buộc chặt, hiện tại đã buông lỏng ra, vạt áo mở rộng.
Phía trên cô vốn không mặc, quần cũng bởi vì đi toilet......
Tô Đình cũng phát hiện tình huống này, đặc biệt là sau khi phát hiện Cao Vũ một mực nhìn chằm chằm cô, xấu hổ tới cực điểm.
Hình ảnh cứ như vậy dừng lại vài giây.
Cao Vũ quên mất, cũng không nỡ dời tầm mắt đi.
Tô Đình lại ở dưới cái nhìn chăm chú của Cao Vũ, có một ít ý nghĩ lung tung lộn xộn, thân thể có cảm giác.
Nghe trong bồn cầu truyền đến tiếng nước, Cao Vũ hô hấp càng ngày càng thô nặng, cơ hồ sắp làm cho hắn phát điên rồi.
Tô Đình đỏ mặt muốn chảy máu, nàng cũng không muốn như vậy, nhưng là nàng căn bản không có biện pháp.
Nàng cũng muốn có nam nhân quan tâm che chở nàng, nàng cũng không muốn chính mình nghẹn đến khó chịu như vậy, dẫn đến nàng trở nên mẫn cảm như thế.
Để kết thúc cảnh tượng này, cô đưa tay muốn buộc dây lưng lại, lại phát hiện tay phải của mình vừa mới ngã sấp xuống đất, đã bị trật, căn bản không dùng được sức.
"Tiểu Vũ, tay của ta bị thương, ngươi có thể giúp a di buộc lên sao?"Tô Đình cúi đầu, nhỏ như ruồi muỗi nói.
Đều đã như vậy, Cao Vũ cũng không thể cự tuyệt, cúi người giúp Tô Đình thắt chặt dây lưng.
Nhưng ánh mắt của anh, một khắc cũng không rời khỏi người Tô Đình.
Qua lần này, về sau cũng không nhất định có cơ hội như vậy.
Tô Đình lặng lẽ nhìn Cao Vũ một cái, phát hiện hắn đã thở hổn hển như trâu, hai mắt đỏ bừng, rất rõ ràng là...
Giờ khắc này nàng cái gì cũng không muốn quản, ngẩng đầu nói: "Tiểu Vũ, a di khó chịu, ngươi giúp a di đi..."
Cao Vũ nhìn nàng hơi nước tản ra ánh mắt, còn có chậm rãi dựa vào đầu của mình, hắn toàn thân máu đều hướng trong đầu tuôn, phảng phất mất đi tự hỏi năng lực, trực tiếp gật gật đầu, "Ân..."