sơn pháo hương diễm sơn thôn
Chương 19: Tình cảm mãnh liệt trong mưa (2)
Ánh mắt Sơn Pháo nhìn chằm chằm cục thịt to lớn trước ngực Lưu Xuân Mai, giống như đứa trẻ đói khát nhìn thấy thức ăn ngon miệng, trong ánh mắt tràn ngập khát vọng, khẩn cấp lấy tay đi bắt thức ăn thuộc về mình.
Một đôi bàn tay to lớn xẹt qua lồng ngực đầy đặn trắng như tuyết của Lưu Xuân Mai, lòng bàn tay gắt gao chế trụ cục thịt cực lớn khảm đường phèn màu đen trước ngực Lưu Xuân Mai, giống như tiểu hài tử loay hoay với món đồ chơi mình yêu thích, rốt cuộc luyến tiếc buông tay mình ra.
Khi Sơn Pháo nhìn thấy hai mắt khép hờ và biểu tình vô cùng hưởng thụ của Lưu Xuân Mai, nhịn không được cúi đầu cắn nho đen trên miếng thịt mềm mại.
Nho đen tựa hồ thập phần thơm ngọt ngon miệng, sơn pháo ngậm lấy nho đen sau đó, liền bắt đầu tham lam cắn ăn, giống như sợ hãi người khác cướp thức ăn, một khắc cũng luyến tiếc nhả ra.
Trong nháy mắt Lưu Xuân Mai bị sơn pháo cắn ăn, một cỗ cảm giác thoải mái thật lớn khó có thể gọi tên, làm cho toàn bộ thân thể của nàng đột nhiên vặn vẹo một trận, trong cổ họng bắt đầu phát ra âm tiết đơn giản trầm thấp.
Lưu Xuân Mai hai mắt nhắm chặt, trên khuôn mặt ửng hồng tràn ngập biểu tình chờ mong không giới hạn, tựa hồ phi thường hưởng thụ khoái cảm bị sơn pháo ăn.
Sơn Pháo tựa hồ phi thường đói khát, giống như một hài tử ăn không đủ no, liều mạng tham lam cắn ăn mỹ thực thuộc về mình, tựa như chưa từng ăn no, lần này muốn một lần ăn thống khoái.
Thân thể Lưu Xuân Mai tiếp tục vặn vẹo, nương theo sự vặn vẹo của thân thể, âm tiết đơn giản trong cổ họng nàng không ngừng phát ra, hai tay của nàng bắt đầu ôm chặt đầu sơn pháo, tựa hồ khát vọng va chạm càng thêm kịch liệt.
Sơn pháo tựa hồ cực không tình nguyện buông quả nho trong miệng ra, sau đó cởi áo đã lộn xộn, lộ ra lồng ngực ngăm đen to lớn, sau đó thân thể hơi dời lên trên, hai tay vờn quanh thân thể trắng như tuyết của Lưu Xuân Mai, ôm chặt Lưu Xuân Mai đầy đặn, lồng ngực rộng lớn gắt gao đè lên cục thịt trắng như tuyết trước ngực nàng, cục thịt trắng nõn mềm mại của Lưu Xuân Mai nhất thời bị đọng lại thành hình dẹp, cũng theo thân thể sơn pháo di động mà biến hóa hình dạng cùng phương vị.
Thân thể Lưu Xuân Mai theo lồng ngực sơn pháo ma sát mà đong đưa càng thêm kịch liệt, âm tiết đơn giản phát ra trong cổ họng cũng càng lúc càng lớn.
Hai mắt nàng nhắm chặt, sắc mặt càng thêm ửng hồng, vẻ mặt hưởng thụ làm cho ô lớn dưới háng sơn pháo cơ hồ nổ tung.
Sơn Pháo hơi cúi đầu, dùng miệng của mình ngăn chặn phát ra thấp giọng nói mê miệng, bởi vì chưa bao giờ có quá hôn môi nhi kinh nghiệm, hắn một trương thở hổn hển cái miệng rộng tại Lưu Xuân Mai đỏ mọng trên môi tùy tiện gặm.
Đột nhiên, Sơn Pháo cảm giác được trong miệng mình vươn tới một cái mang theo cực nóng nhiệt độ mềm mại bóng loáng đầu lưỡi, đầu lưỡi này trơn trượt, thịt hồn hồn, mềm mại, cũng bắt đầu nhu động quấy Sơn Pháo đầu lưỡi, mang cho hắn nói không nên lời cảm giác sảng khoái.
Sơn pháo bắt đầu theo đầu lưỡi quấy nhiễu, cùng nàng triển khai một hồi đầu lưỡi cùng đầu lưỡi kịch chiến, hai cái mềm mại trơn trượt đầu lưỡi dây dưa lẫn nhau, lẫn nhau quấy nhiễu, kéo theo trong miệng ngọc dịch tung bay lên xuống, thỉnh thoảng phát ra tắc tắc tiếng vang.
Đôi cánh tay trắng nõn của Lưu Xuân Mai gắt gao ôm lấy cổ Sơn Pháo, hai tay cường tráng hữu lực của Sơn Pháo thì gắt gao ôm lấy đầu cô, hai người hấp dẫn đến trời đất tối, khẩu chiến oanh oanh liệt liệt, không hề thua kém thế mưa bên ngoài phòng.
Lúc này, chiếc ô lớn chống dưới háng Sơn Pháo dán sát vào khu vực xuân sắc của Lưu Xuân Mai, quần của hắn cũng bị ướt sũng, trở nên rất nhăn rất cứng, khiến cho chiếc ô lớn dưới háng bị trói buộc rất lớn, vô cùng khó chịu, vì thế Sơn Pháo đưa một tay xuống dưới.