số đào hoa
Chương 1
Tôi tên Đinh Nghiêm năm nay 30 tuổi, là một tài xế taxi.
Bộ dạng của ta bình thường chính là cái loại đặt ở trong đám người ai cũng tìm không thấy, rất bình thường.
Khi tôi còn rất nhỏ cha đã qua đời, là mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn ba đứa con chúng tôi.
Ta có một ca một tỷ, hiện tại đều đã lập gia đình, hài tử cũng đã mười mấy tuổi.
Hai người bọn họ lớn hơn tôi hơn mười tuổi cho nên tôi ở nhà cũng không chịu khổ gì.
Lúc đi học tôi chính là một học sinh không tốt lắm, tuy rằng không gây chuyện ở trường học nhưng cũng thuộc về đứa nhỏ hư hỏng.
Ta không thích nói chuyện với nữ hài tử thì càng không có gì để nói.
Thuộc về loại trẻ em hướng nội này.
Sau khi tốt nghiệp trung học, dưới sự giúp đỡ của mẹ và anh chị, tôi vào một công ty bán sỉ dệt may.
Nhưng đúng lúc thị trường dệt may suy thoái, làm ăn cũng không tốt, có rất nhiều người đã về nhà.
Khi đó gọi là ngừng lương giữ chức.
Nhìn thấy những bạn cùng lứa tuổi khác đều có điều kiện rất tốt, nói thật tôi rất hâm mộ.
Sau hai năm làm việc, tôi cũng không làm nữa.
Lúc đó tôi cảm thấy mình cũng có thể tốt hơn họ.
Nhưng thật sự đi vào xã hội tôi mới phát hiện hiện thực không giống với tưởng tượng của tôi, tiền rất khó kiếm.
Nhưng khi đó tôi cũng không nản lòng, tôi làm công khắp nơi hy vọng có một ngày may mắn tới.
Vài năm trôi qua ta vẫn như cũ, mà lúc này người khác cũng đã không phải lập gia đình thì là có sự nghiệp của mình.
Nhìn bọn họ tiêu rất nhiều tiền, ta thật sự rất ghen tị.
Tôi cũng nản lòng thoái chí.
Tôi biết cả đời này có lẽ tôi cũng chỉ như vậy.
Đã gần 30 tuổi rồi, nhưng tôi một không có sự nghiệp hai không có gia đình.
Cô gái bây giờ tất nhiên là rất thực tế, nam nhân như ta vậy có nữ nhân sẽ nguyện ý gả cho ta.
Tôi đành phải đối mặt với sự thật, cũng không thể đi cướp ngân hàng chứ?
Chuyện phạm pháp chúng ta cũng không làm, đây là nguyên tắc duy nhất trong cuộc đời tôi.
Đối với loại người một không có kỹ thuật hai không có bằng cấp như tôi dường như chỉ có lái xe là đường ra của tôi.
Dưới sự khuyên bảo của bạn bè, tôi mượn tiền mẹ học lái xe.
Lúc nhận được tiền tôi còn kiên định nói với mẹ "Con nhất định đổi mẹ". Nhưng ngày đầu tiên sau khi tôi học lái xe, tôi đã gây tai nạn.
Tôi đã đâm vào một chiếc xe hơi nhập khẩu của người khác.
Ngoại trừ hơn một vạn tệ sửa xe, tôi còn bồi thường cho người ta hơn một vạn tiền thuốc men và tiền tổn thất.
Mẹ ngậm nước mắt đem tiền tiết kiệm cả đời của bà đưa cho tôi.
Vẻ mặt của mẹ lúc đó tôi cả đời khó quên.
Xe cũng không lái được, ai còn dám dùng a.
Khi đó ta thật sự là ngay cả tâm muốn chết cũng có.
Tôi rất chán chường cảm thấy mình làm gì cũng không được, cả ngày ở nhà không phải ăn thì là ngủ.
Đó là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời tôi.
Tôi có một người bạn tốt tên là Chu Hoành Vũ là anh trai tôi chơi từ nhỏ đến lớn.
Anh ấy chính là người đàn ông thành công trong sự nghiệp và gia đình.
Thật sự tôi rất biết ơn vì đã không có anh ấy. Tôi không biết mình đang làm gì?
Có lẽ vẫn còn ở nhà?
Anh ấy là người đã giúp tôi trong những lúc khó khăn nhất.
Hắn tìm tôi uống rượu, cùng tôi nói chuyện phiếm.
Cũng là anh dựa vào quan hệ tìm cho tôi một chiếc xe khác lái.
Làm cho tôi đứng dậy từ mới.
Khi lái xe lâu hơn, kỹ thuật của tôi cũng tốt hơn.
Tâm bất an của ta cũng buông xuống.
Thật đúng là không tồi lái xe bảo tôi thật sự kiếm được không ít tiền mỗi tháng đều có thể kiếm được gần hai ngàn tệ, điều này đối với tôi mà nói cũng rất thỏa mãn.
Vẫn là có bằng hữu tốt hơn, ở thời điểm ngươi cần ra người nhà cũng chính là bằng hữu còn quan tâm ngươi.
Tôi lớn như vậy một người bạn gái cũng chưa từng giao qua, tôi cũng không biết tôi vì cái gì, dường như cùng nữ nhân nói chuyện tôi sẽ biến thành câm điếc đúng vậy cùng nữ nhân không quen biết còn tốt, nói vài câu liền xong.
Bảo tôi ngồi đó nói chuyện với một người phụ nữ, tôi không nghĩ mình có thể nói được gì.
Tôi thậm chí còn không dám nhìn cô ấy.
Không phải tôi chưa từng có phụ nữ, cũng từng đi tắm hơi với bạn bè, cũng từng tìm tiểu thư.
Nhưng đó là thỏa thuận, tôi yên tâm thoải mái.
Đương nhiên tôi đi rất ít, không phải không muốn đi là tôi không có nhiều tiền như vậy.
Tôi là người đàn ông bình thường, là đàn ông không có gì không muốn lên giường với phụ nữ.
Tôi sống ở phương Bắc, mùa đông ở phương Bắc rất lạnh, gió cũng lớn.
Hôm nay tuyết rơi một ngày, trên đường trắng xóa một mảnh.
Tôi lái xe taxi ca đêm, tôi cảm thấy tôi thích đêm, nhìn đèn đường nhấp nháy, không khí huyên náo của khách sạn bên đường lôi kéo một đôi nam nữ nói chuyện yêu đương, tâm tình thật sự không tệ.
Bên ngoài gió rất lớn rất lạnh, trên đường không có ai.
Hôm nay lúc đón xe chủ xe sẽ không gọi tôi ra, nhưng tôi cảm thấy không thành vấn đề, liền kiên quyết ra khỏi xe.
Xem ra tôi sai rồi, đã gần 9 giờ rồi mà vẫn chưa kéo được mấy người.
Ai lại đi ra ngoài trong thời tiết này chứ.
Tôi lái xe chậm rãi đi dạo.
Từ sau tai nạn xe cộ tôi cũng không dám lái quá nhanh, tôi cũng không muốn xảy ra chuyện.
Trên đường một người cũng không có, ta nhàm chán nghe trong radio truyền ra tiếng hát.
Lặng lẽ nhìn đèn đường hiện lên sau lưng tôi.
Hay là về nhà đi? Xem ra hôm nay xong đời rồi. Còn không bằng về nhà ngủ đi.
Tôi nghĩ liền tăng nhanh tốc độ lái về hướng nhà.
Trời tối gió lớn.
Tôi lái xe về nhà.
Đột nhiên tôi bị vây trong sự nhạy cảm nghề nghiệp, tôi phát hiện ở bên trong một giao lộ dường như có người đang vẫy tay gọi xe.
Tôi quay xe lại, thật sự là có người gọi xe.
Tôi lái xe vào trong.
Là hai người, dường như một người trong đó đang đỡ người kia, xem ra là bệnh nhân.
Tôi vội vàng lái xe đến bên cạnh bọn họ xuống xe giúp đưa người vào trong xe.
Thì ra là hai nữ nhân một lớn một nhỏ, là một đôi mẹ con.
Sao vậy đại tỷ, sinh bệnh rồi.
Nữ nhân lớn hơn bốn mươi tuổi đi, lớn lên thật đúng là không tệ.
Đúng vậy, buổi sáng đi học vẫn tốt, tan học đã nói đau bụng, vừa mới đau bụng. Tôi liền nhanh chóng thay cô ấy đến bệnh viện. Nhưng hôm nay, làm tôi lo muốn chết.
Nhìn ra nữ nhân rất sốt ruột. Có lẽ là viêm ruột thừa?
Ai biết, sư phụ nhanh lên một chút được không.
Được rồi.
Cô gái lẳng lặng nằm trên người mẹ, thỉnh thoảng rên rỉ vài tiếng.
Sao chỉ có mình con? Cha nó đâu?
Tôi thuận miệng hỏi. A...... Không có ở đây.
Người phụ nữ thì thầm. Thật sự là bận rộn như vậy sao?
Tôi không chỉ phàn nàn.
Xe rất nhanh đã đến bệnh viện, tôi giúp cô ấy đưa cô gái đến phòng cấp cứu, tôi vốn muốn đi nhưng nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột bất lực của cô gái tôi ở lại.
Sau khi kiểm tra bác sĩ nói là viêm ruột thừa phải phẫu thuật, người phụ nữ gấp gáp khóc lên.
Nhanh đi làm thủ tục đi?
Bác sĩ đưa danh sách cho tôi.
Có lẽ anh ta coi tôi như một gia đình với phụ nữ?
Nhìn phụ nữ chỉ khóc, tôi đành phải tự mình đi làm thủ tục, cũng may mấy ngày nay tiền kiếm được ở trong túi.
Làm xong hết thảy ta về tới phòng cấp cứu, nữ hài đã bị đưa vào phòng giải phẫu, nữ nhân tại phòng giải phẫu cửa trên ghế ngơ ngác ngồi.
Nhìn mà trong lòng ta chỉ chua xót.
Ta yên lặng ngồi ở bên cạnh nàng, thật sự là vốn muốn về nhà lại gặp phải chuyện này.
Làm người tốt đi?
Không phải nói người tốt có hảo báo sao?
Tôi ngồi đó suy nghĩ.
Trong bệnh viện yên tĩnh, trong hành lang rất lạnh, bên ngoài gió vẫn lớn như vậy.
Người phụ nữ ôm đầu ngồi yên lặng khóc.
Ca phẫu thuật kéo dài gần 3 tiếng.
Khi cô gái bị đẩy ra thì đã là nửa đêm sau.
"Bác sĩ, con gái tôi thế nào?"
Nhìn con gái đi ra, người phụ nữ vội vàng hỏi.
Không sao, phẫu thuật rất thành công. Ở vài ngày dưỡng bệnh sẽ không sao.
À, cảm ơn anh.
Cô gái được sắp xếp ở một phòng đơn trên tầng năm của bệnh viện.
Tôi đã giúp phụ nữ làm mọi thứ.
Người phụ nữ không còn gì khác ngoài cô con gái trên giường.
Ta nếu bị cho là cùng một nhà với nàng ta cũng đành phải đi làm.
Chạy lên chạy xuống, tôi thật sự mệt muốn chết.
Không biết kiếp trước tôi có nợ cô ấy cái gì không?
Sau khi tất cả an bài xong đã là hơn bốn giờ đêm sau, thật nhanh a.
Hôm nay ngược lại tiền không kiếm được lại tiêu hết.
Ta không chỉ cười khổ, người tốt không dễ làm a.
Người phụ nữ ngồi bên giường, tôi đi tới phía sau cô ấy.
Có lẽ là xem con gái ổn định đi?
Người phụ nữ cuối cùng cũng phát hiện ra sự tồn tại của tôi.
Xem ra ta lo lắng đến mơ hồ, thật là, rất không xứng đáng. Bảo ngươi bận trước bận sau.
Người phụ nữ xin lỗi nói. Không có gì, tôi cũng không mệt, con gái anh không sao là tốt rồi.
Tôi có thể nói gì bây giờ tôi chỉ muốn cô ấy đổi tiền lấy tôi, tôi đi.
"Anh xem... em không có nhiều tiền như vậy, em phải đợi về nhà lấy, em sẽ viết giấy vay nợ cho anh chứ?"
Cái gì không có tiền. Không cần......
Tôi nói rồi.
Mau ngồi một lát đi. Hôm nay nếu không phải gặp anh, sao chúng tôi không biết thế nào. Cảm ơn anh.
Trong mắt người phụ nữ tràn đầy cảm kích.
Ta là thật sự mệt mỏi ta đặt mông ngồi ở trên giường.
Cô gái đã ngủ trên người truyền nước biển, sắc mặt tái nhợt.
Tuy rằng như thế nhưng vừa nhìn đã biết là một cô gái rất thanh tú.