sênh sênh
Chương 5 - Rửa Chân
Kế tiếp Sênh Sanh liền biết Khương Xuân Sinh sắp xếp chuyện gì cho mình.
Nô tỳ hầu hạ người bên trong cũng là phân ba bảy loại, có chút nha hoàn có thể chiếm được lòng chủ tử, sống không chừng so với tiểu thư nhà người bình thường còn thoải mái hơn.
Mà rửa chân tỳ hiển nhiên là hạ đẳng, quỳ giúp chủ tử rửa chân, ngày nào đó chủ tử nếu tâm tình không tốt, nói không chừng sẽ cho ngươi một cước.
Sênh Sanh luôn có thể nhịn, chỉ là rửa chân cho người ta mà thôi.
Khương Xuân Sinh ngồi bên giường cất bước, trong chậu gỗ chứa nước nóng hổi. Hơi nước dâng lên làm mơ hồ dung nhan Khương Xuân Sinh, nhưng Sênh Sanh vẫn có thể cảm giác được ánh mắt quan sát thực chất của Khương Xuân Sinh.
Sênh Sanh cúi đầu, cô quỳ trên mặt đất, lấy tay nâng một chân Khương Xuân Sinh lên. Khương Xuân Sinh cũng không làm khó Sênh Sanh vào lúc này, Sênh Sanh rất thuận lợi cởi giày Khương Xuân Sinh ra.
Giày của Khương Xuân Sinh vừa chạm vào đã biết là chất liệu tốt nhất, mặt trên còn thêu hoa văn phức tạp.
Sau khi cởi giày ra cũng chỉ còn lại một tầng áo chân màu trắng, so với trang phục rực rỡ của Khương Xuân Sinh thì có chút mộc mạc.
Sênh Sanh không nghĩ nhiều, cô cẩn thận cởi áo chân xuống, ôm chân Khương Xuân Sinh đặt vào trong chậu nước.
Trong lúc này, ánh mắt Khương Xuân Sinh vẫn dừng lại trên người Sênh Sanh.
Khương Xuân Sinh sau khi thu liễm biểu tình cùng Khương Vân Thành có bảy tám phần tương tự, mũi cao lông mày thẳng, đôi mắt đen trắng rõ ràng, cực kỳ giống một giọt mực đậm nhỏ xuống trên giấy Tuyên Thành trắng như tuyết.
Nhưng giờ phút này trong đôi mắt kia cảm xúc thay đổi.
Bàn tay mềm mại của thiếu nữ phảng phất như không có xương cốt, lúc nhẹ nhàng chạm vào da thịt khiến Khương Xuân Sinh cảm thấy rất quái lạ. Nhưng Khương Xuân Sinh không có kêu dừng, bởi vì hắn chính là muốn dùng rửa chân đến nhục nhã Sênh Sanh.
Sênh Sanh tận tâm tận lực rửa chân cho Khương Xuân Sinh, động tác của nàng cẩn thận mềm mại, đem người hầu hạ rất thoải mái, cho dù là người xoi mói cũng không chọn ra sai lầm của nàng.
Nhưng Sênh Sanh có khuôn mặt giống người phụ nữ kia như đúc, Khương Xuân Sinh nhìn cô thế nào cũng không vừa mắt.
Ngón tay Sênh Sanh lướt qua mu bàn chân Khương Xuân Sinh, cái loại cảm giác kỳ quái này lại xuất hiện.
"Ngay cả rửa chân cho người ta cũng làm không tốt, ngươi là phế vật sao?" Khương Xuân Sinh phảng phất thẹn quá hóa giận trực tiếp đá văng Sanh Sanh, Sanh Sanh nhất thời không có phòng bị, trực tiếp ngã xuống đất.
Bọt nước bắn tung tóe lên người Sênh Sanh, làm ướt vạt áo và nửa khuôn mặt của cô, ngày hôm qua cô vốn quỳ cả đêm, sắc mặt tái nhợt, giờ phút này thoạt nhìn thật sự là cực kỳ đáng thương.
Khương Xuân Sinh mím chặt khóe môi, hắn hung tợn nhìn chằm chằm Sênh Sênh mặt, lưu lại trong phòng mấy cái thị nữ quả thực hận không thể chính mình biến thành không khí, một hơi thở mạnh cũng không dám thở.
Sênh Sanh chậm rãi đứng lên, làm một tư thế quỳ lạy, nàng nói: "Nô tỳ sai rồi, kính xin thiếu gia trừng phạt.
Khương Xuân Sinh tay siết chặt, hắn nói: "Ta hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi, cút!"
Sênh Sanh nào dám ở lâu, vừa nghe nói như thế liền đẩy ra ngoài.
Thị nữ bên cạnh lập tức bắt đầu thu dọn tàn cục, chậu nước bị người bưng đi, vết nước trên mặt đất cũng bị lau khô.
Thay đổi thị nữ bình thường đến hầu hạ Khương Xuân Sinh rửa mặt, Khương Xuân Sinh rốt cục là không nổi giận nữa, nhưng vẫn lạnh mặt, nhìn khiến cho người ta kinh hồn bạt vía.
Thật vất vả đưa Khương Xuân Sinh lên giường, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Khương Xuân Sinh nằm ở trên giường lại lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không ngủ được. Hắn bình thường nhưng là dính gối đầu là có thể ngủ, nhưng hôm nay lại hiếm thấy mất ngủ.
Trong đầu Khương Xuân Sinh luôn hiện ra khuôn mặt Sênh Sanh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bị nước làm ướt, hơi cúi đầu, thấy thế nào cũng giống như là một bộ dễ khi dễ.
Khương Xuân Sinh trong lòng vô cớ phiền não cực kỳ, hắn trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, hô một tiếng hỏi liễu.
Hỏi Liễu vào trong phòng, thắp sáng một ngọn đèn, hỏi Khương Xuân Sinh có phân phó gì không.
Khương Xuân Sinh lạnh mặt nói: "Gọi Sênh Sanh kia tới đây, đêm nay bảo cô ấy gác đêm cho tôi.
Vấn Liễu chần chừ một lát, liền đáp một tiếng tốt.
Khương Xuân Sinh buông tay vén rèm nằm trở về.
Mềm lòng? Khương Xuân Sinh hắn từ khi nào là loại người từ bi thích phổ độ chúng sinh. Nếu muốn khi nhục một tiểu khất cái, vậy thì làm đến cùng.
Chỉ trong vòng một phút, Sênh Sanh đã chạy tới.
Tối nay không có tuyết, nhưng vẫn lạnh.
Kỳ thật gác đêm cho chủ tử là một việc tốt, tiền tháng nhiều còn có thể ở trước mặt chủ tử lăn lộn nhìn quen mắt, nói không chừng ngày nào đó có thể được một chút vật nhỏ chủ tử chơi chán.
Nhưng những thứ này đặt ở trên người Sênh Sanh thì không thích hợp, bởi vì nàng cho dù làm tốt hơn nữa, Khương Xuân Sinh cũng nhìn nàng không vừa mắt, chỉ biết nghĩ biện pháp đi tra tấn nàng.
Vấn Liễu vốn muốn ở cùng Sênh Sanh, nhưng Khương Xuân Sinh không cho phép.
Sênh Sanh ở lại một mình, những người khác đi rồi, cả phòng đều im ắng.
Khương Xuân Sinh bỗng nhiên nói: "Lại đây.
Sênh Sanh đương nhiên là không muốn đi qua, nhưng lại không thể không đi qua, nàng chậm rãi di chuyển, quả nhiên lại bị Khương Xuân Sinh mắng.
Hay là nói ngươi cần ta giúp ngươi đem chân đánh gãy?"lời này từ Khương Xuân Sinh hỗn thế tiểu ma vương trong miệng nói ra, cũng không ai dám đùa giỡn.
Sênh Sanh bước nhanh hơn một chút, đi tới trước giường.
Khương Xuân Sinh vén rèm lên, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Sênh Sanh, bỗng nhiên nắm cằm nàng.
Thiếu niên tay đại khái là bởi vì luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, lòng bàn tay có một tầng mỏng manh kén. Giờ phút này bàn tay kia hơi siết chặt, Sênh Sanh liền cảm giác được đau đớn mãnh liệt.
Đau đớn như vậy khiến Sênh Sanh phải ngẩng đầu lên, khóe mắt cũng ướt át.
Khương Xuân Sinh biết, Sênh Sanh đang sợ hắn.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn không sáng lắm, nhưng cũng đủ để Khương Xuân Sinh nhìn rõ mặt Sênh Sanh.
Đôi mắt hạnh tròn trịa dưới lông mày cong cong tràn ngập thống khổ cùng sợ hãi, mũi rất nhỏ, miệng cũng rất nhỏ, thịt trên mặt rất nhiều, hơn nữa rất mềm.
Thủ hạ tiếp xúc đến da thịt mịn màng vô cùng, như là mỡ đông tốt nhất, hơi dùng sức một chút là có thể bóp nát.
Khương Xuân Sinh không tin trường sinh bất tử, cho nên cũng không cho rằng người trước mắt này chính là mẹ kế đã chết năm đó.
Hắn lúc trước tận mắt nhìn thấy thi thể, nữ nhân kia đúng là đã chết không sai.
Khương Xuân Sinh bình tĩnh nhìn Sênh Sanh ánh mắt, hắn nói: "Ngươi tốt nhất không phải nàng, bằng không ta nhất định sẽ để cho ngươi lại chết một lần."
Sau khi nói xong Khương Xuân Sinh liền buông Sênh Sanh ra, Sênh Sanh đạp đạp lui về phía sau vài bước, nàng che cằm của mình khó chịu ho khan, cả khuôn mặt đều bởi vậy mà nhiễm một tầng phấn.
Hôm nay Xuân Sinh có bao nhiêu nước rửa chân, sau này hắn sẽ chảy bấy nhiêu nước mắt. Ta thật sự là càng ngày càng xấu, hắc hắc.