săn đẹp phong nguyệt
Thứ tự
"Cúp điện rồi" Tôi yếu ớt thở dài từ bên gối sờ đến bao thuốc lá, rút ra một điếu châm thật to hít một hơi.
Hơi thiếu thân trên dựa vào tường.
Tịch mịch vô biên trong nháy mắt bao phủ tôi ở trong bóng tối nhìn tàn thuốc phát ra hơi sáng, trong đầu tôi hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp của một cô gái, có người nói một người đàn ông ở thời điểm nhàm chán muốn chết lấy được nữ nhân chính là thứ tôi yêu nhất.
Tôi rời khỏi thành phố cô gái sống đã một năm, lại thỉnh thoảng có thể nhớ tới từng chút từng chút khi ở bên cô ấy, cô ấy là người mình yêu nhất sao?
Trong đêm tối yên tĩnh tôi tự hỏi mình, một người đàn ông sinh ra vào những năm 70, vào những năm kinh tế hư ảo và khô cằn nhất Trung Quốc, đã đào được một thùng vàng nhỏ, không chống lại được sự hấp dẫn của thanh sắc khuyển mã mà rơi vào vực sâu của dục vọng.
Từ mười tám tuổi đến ba mươi không biết qua tay bao nhiêu nữ nhân chỉ sợ ngay cả chính ta cũng không rõ ràng lắm.
Đã quen ăn thức ăn nhanh, thật ra tôi không hiểu tình yêu.
Nữ nhân vừa rồi nhớ tới chẳng qua là tương đối hấp dẫn ta mà thôi, trong sinh mệnh của ta, nữ nhân ưu tú bên ngoài chỗ nào cũng có.
Nghĩ đến đây, tôi lại há to miệng hút thuốc "Tôi ngẫm lại bây giờ mình còn có thể nhớ lại bao nhiêu người phụ nữ xuất hiện trong cuộc sống" suy nghĩ phiêu hướng tuổi trẻ khinh cuồng đã sớm mất đi.