sắc tình thiên sư sở sự vụ (np h)
Chương 44 mông
Sau cao trào Giang Tiểu Âm bị Trương Sư Lễ gắt gao ôm vào trong ngực, giống như muốn đem nàng khảm vào trong thịt của mình.
Tiểu Âm, còn khó chịu không? "Người đàn ông nhẹ nhàng hôn trán cô," Không xứng, anh bắn vào rồi.
Giang Tiểu Âm lắc đầu, cúi đầu không biết nên đối mặt với Trương Sư Lễ như thế nào.
Là nàng đem nam nhân đặt ở dưới thân câu dẫn hắn làm tình, là nàng muốn hắn đem tinh dịch toàn bộ bắn vào.
Thời điểm này bất kể là tức giận hay oán hận, đều là một cách làm trở mặt không nhận người.
Nàng không có mặt mũi làm như vậy, cũng không có mặt mũi đi đối mặt Trương Sư Lễ.
Tiểu Âm.
Nhìn Giang Tiểu Âm không nhìn mình, Trương Sư Lễ gọi tên của nàng, trong giọng nói mang theo vài phần thống khổ: "Tiểu Âm, không xứng đáng..."
Đây không phải lỗi của anh. "Giang Tiểu Âm ngẩng đầu che miệng Trương Sư Lễ, thở dài," Là em cuốn anh vào.
Ngươi không hận ta hận ta sao?
Giọng nói có chút đáng thương của Trương Sư Lễ khiến Giang Tiểu Âm có chút buồn cười đồng thời lại có chút mềm lòng.
"Không có." nàng muốn đứng dậy, lại phát hiện nam nhân dương cụ còn cắm ở nàng trong lỗ nhỏ, điều này làm cho Giang Tiểu Âm hai má có chút nóng lên, "Ngươi ngươi trước lấy ra..."
Bởi vì Giang Tiểu Âm trả lời mà bị vây trong trạng thái vui sướng cực độ, Trương Sư Lễ không hiểu ý tứ: "Lấy ra?
"Rút dương vật của ngươi ra!"
Cao giọng nói xong, Giang Tiểu Âm liền vùi đầu vào ngực người đàn ông không dám ngẩng lên nữa.
Trương Sư Lễ cũng đỏ mặt khẩn trương mà nhanh chóng đem tính khí từ nữ nhân hạ thân rút ra, "Không đúng!"
Hai người đỏ mặt như là lần đầu tiên ăn vụng trái cấm học sinh trung học giống nhau, nằm ở trên giường không dám nhìn đối phương, nhưng lại không biết kế tiếp nên làm như thế nào.
Cuối cùng vẫn là Giang Tiểu Âm cắn môi, để cho Trương Sư Lễ nhắm mắt lại, chính mình đứng lên trước mặc quần áo.
Quần áo cởi ra bị cô ném đầy đất, nội y cũng không biết đi nơi nào.
Giang Tiểu Âm quấn chăn, nhất thời không tìm thấy quần lót của mình.
A!
Bị cái quần dưới chân Trương Sư Lễ vấp ngã, Giang Tiểu Âm lảo đảo suýt ngã xuống đất đứng vững thì thấy người đàn ông trần truồng chạy xuống giường nhìn cô, hoảng hốt hỏi: "Tiểu Âm, em làm sao vậy?
Dương cụ cực lớn mềm mại của người đàn ông cứ như vậy lắc lư trước mắt cô.
Cậu xoay qua đi!
Trương Sư Lễ bị hung dữ một chút lập tức ủy khuất xoay qua, kết quả hai cái mông trắng nõn vểnh lên kia lại lóe vào trong mắt Giang Tiểu Âm.
Ngươi nói ngươi là nam nhân, mông vểnh như vậy làm gì?
Giang Tiểu Âm tức không chỗ phát tiết, ma xui quỷ khiến liền đưa tay nhéo mông cậu một cái.
Tiểu Âm!
Trương Sư Lễ phản xạ có điều kiện kẹp chặt mông, sau đó nghĩ đến người bóp hắn là Giang Tiểu Âm sau đó nam nhân lại nhăn nhó nhó nói, "Nếu như Tiểu Âm ngươi muốn...... Ta ta ta còn có thể..."
Ta không muốn!
Ồ......
Sao cô còn nghe ra một chút tiếc nuối từ trong này.
Tiểu Âm ngươi đang tìm cái gì? Ta giúp ngươi tìm có được hay không? "Trương Sư Lễ cũng không muốn đứng, hắn nhặt quần bên chân lên rồi mặc vào," Ngươi như vậy sẽ bị cảm.
Bên trong... quần lót... "Giang Tiểu Âm cũng không muốn cứ bao lấy mình như vậy.
Nữ nhân từ trong miệng đứt đoạn liên tục nhảy ra hai chữ quần lót này, Trương Sư Lễ đưa lưng về phía nàng, nghe được từ này mặt đều đỏ không chịu được.
Trong đầu của hắn tất cả đều là Giang Tiểu Âm cởi quần lót lúc, kia làm cho người mặt đỏ tim đập dâm loạn tràng diện.
Ta, ta, ta sẽ giúp ngươi tìm!
Người đàn ông lục lọi trên mặt đất hơn nửa ngày không tìm thấy gì vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy chiếc quần lót màu hồng nhạt đang treo ở đầu giường.
Anh nuốt nước miếng, cẩn thận vươn tay nắm chặt quần lót vào trong tay, không nhúc nhích nhìn hơn nửa ngày mới xoay người đưa đồ cho Giang Tiểu Âm.
Thật là kỳ quái!
Rốt cục Giang Tiểu Âm có thể mặc quần áo cũng không biết kế tiếp mình nên làm cái gì bây giờ.
Người đàn ông bị cô ấn ngã làm loại chuyện này là cậu nhỏ của cô, tuyệt đối là cậu nhỏ thân thiết.
Cô đối với anh có tình cảm muốn tới gần lại không dám tới gần giống như tình cảm gần quê, mà anh lại thích mình, là trước khi biết giữa bọn họ có quan hệ huyết thống đã thích rồi.
Điện thoại di động trên đường Trương Sư Lễ ôm cô tới đây không biết rơi đi đâu, Giang Tiểu Âm ngồi ở bên giường ôm đầu trầm tư thật lâu mới ngẩng đầu lên.
Kết quả nàng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Trương Sư Lễ ngồi xổm trước mặt nàng, trong con ngươi tất cả đều là hình ảnh phản chiếu của nàng.
Cho tôi mượn điện thoại của anh dùng một chút.
Nga nga.
Trương Sư Lễ lập tức đưa điện thoại di động trong túi cho Giang Tiểu Âm.
Số điện thoại của Tô Nghi Tu cô vẫn luôn nhớ thuộc làu làu, chỉ là sau khi nhấn xong số cô lại không biết mình gọi xong nên nói những gì.
Chị Tiểu Âm? Là chị Tiểu Âm sao? Chị Tiểu Âm chị đang ở đâu?
Chờ lấy lại tinh thần, Giang Tiểu Âm phát hiện mình đã vô thức bấm số điện thoại.
Nghi Tu. "Cô đặt điện thoại di động vào tai Trương Sư Lễ với vẻ mặt không tình nguyện," Em không sao. Ừ, buổi tối em sẽ về, không cần lo lắng cho em. Tạm biệt.
Tô Nghi Tu cái gì cũng không hỏi nhiều làm cho cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng nên đối mặt luôn phải đối mặt.
Nhất định phải trở về sao?
Trương Sư Lễ đã sớm tỉnh táo lại vẫn không muốn Giang Tiểu Âm trở về cùng Tô Nghi Tu.
Người đàn ông kia không đủ tốt......
Tiểu cữu cữu. "Nàng nhẹ giọng nói," Ta đã đáp ứng Nghi Tu, trừ phi hắn chủ động rời khỏi ta, bằng không ta sẽ không rời khỏi hắn. Hơn nữa, hiện tại người ngoại tình chính là ta a......
Không xứng đáng.
Không cần cứ nói không xứng đáng, cũng không phải ngươi chủ động.
Giang Tiểu Âm nhìn thoáng qua đồng hồ, đứng dậy nhìn Trương Sư Lễ nói: "Ta dẫn ngươi đi gặp một người.
Trương Sư Lễ hiện tại phi thường thấp thỏm, hắn đại khái hiểu được Giang Tiểu Âm muốn dẫn hắn đi gặp ai, đó là hắn cho tới nay đều muốn nhìn thấy nhất người, nhưng hắn lại phi thường sợ hãi thật sự đi nơi đó gặp nàng.
Xe buýt còn chưa tới giờ cao điểm tan tầm lảo đảo chở hai người chạy về phía vùng ngoại ô, người đi đường theo một trạm lại một trạm đi qua trở nên càng ngày càng ít.
Đến lúc bọn họ xuống xe, đã là trạm cuối cùng gần như không có người.
"Mẹ, mẹ thích những nơi yên tĩnh hơn."
Giang Tiểu Âm nắm chặt một bó cúc dại màu trắng, bước lên bậc thang nghĩa trang công cộng xây trên núi này.
Thật ra đáng lẽ anh đã sớm dẫn em tới đây, anh chỉ không có biện pháp tha thứ cho em đến cuối cùng cũng không xuất hiện, không nhìn mẹ lần cuối.
Trong nghĩa trang công cộng được bao quanh bởi một mảnh màu xanh biếc cho dù phơi nắng cũng không cảm nhận được chút ấm áp nào.
Khủng bố cũng không đến mức, chỉ là chung quanh đều phiêu tán bi thương cùng ngưng trọng khí tức, làm cho người ta không thể thoải mái xuống.
Tiểu cữu cữu, chuyện xảy ra hôm nay chúng ta coi như hoàn toàn chưa từng xảy ra có được không?