quan muốn triền miên
Chương 8: Địa đầu xà (2)
Hạ Vũ Tuấn lúc này mới nghiêm túc nhìn hắn một chút, vẻ mặt thịt mỡ xen lẫn tiểu thị dân gian xảo, lúc nhìn người hai mắt tặc sáng.
Hắn rất biết xu nịnh, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, gặp núi mở đường, gặp nước bắc cầu, tận dụng mọi thứ, nói chêm chọc cười, một bộ vô lại~bộ dạng lưu manh, người như vậy cũng có thể làm bí thư một xã, thật không biết là mắt của ai bị mù.
Hạ Vũ Tuấn lạnh nhạt trả lời: "Chúng tôi cũng biết cậu bận, cho nên trực tiếp tới đây, không sao, vấn đề nhà máy này đã xử lý xong, hôm nay cũng không có chuyện gì.
Hạ Vũ Tuấn biết hắn vì sao tới đây, cho nên nói ra lời này trước.
Sắc mặt Phan bí thư liền thay đổi mấy lần, trong lòng thầm nghĩ: Lão tử đề cao ngươi, ngươi không cần không biết họ gì, chỉ sợ ngươi cũng muốn niêm phong nhà máy của lão tử, chỉ sợ ngươi quan nhỏ một chút.
Hắn hắc hắc nở nụ cười, liền nói: "Đây là chuyện lớn bao nhiêu a, vậy dùng huyện trưởng Hạ tự mình đốc trận, đi một chút đi, đến hương thượng, ta rửa bụi cho huyện trưởng Hạ, đón gió.
Hạ Vũ Tuấn nghĩ thầm, nếu tôi vừa đi, vậy ai còn niêm phong nhà máy này của cậu, chỉ sợ hôm nay mang đến người, không có mấy người không sợ Hoàng huyện trưởng, Hoàng huyện trưởng chuyên quyền ương ngạnh, kết bè kết cánh, ở Lĩnh Nam huyện người không sợ hắn thật đúng là ít có.
Hạ Vũ Tuấn bình tĩnh nói: "Uống rượu không vội, chuyện ở đây còn đang xử lý, chờ kết thúc rồi nói." Bí thư Phan liền không thoải mái, chẳng lẽ Hạ Vũ Tuấn cậu nghe không hiểu ý của tôi.
Giờ phút này ở trong lòng Phan bí thư cũng là không có đem Hạ Vũ Tuấn để sớm trong lòng, tỷ phu của mình ngay cả Bạch bí thư còn không sợ, còn có thể thu thập không được một phó huyện trưởng như cậu, không nên chọc giận tôi.
Hắn cũng liền hiện ra một bộ lão tử chính là không chim ngươi bộ dáng, có chút khiêu khích, lại có chút khó hiểu cao thâm nói: "Hạ huyện trưởng, làm việc phải có chừng mực a, ta xem vẫn là ăn cơm trước!"
Hạ Vũ Tuấn cũng liền nghe ra ý tứ của hắn, hừ hừ, cậu cũng quá kiêu ngạo, chính là Hoàng huyện trưởng, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng sợ qua, còn sợ tiểu tử cậu, ánh mắt hắn sắc bén nhìn định Phan bí thư: "Cái gì có chừng có mực, bây giờ còn chưa bắt đầu, làm sao liền dừng đây?" Phan bí thư vừa nghe Hạ Vũ Tuấn nói lời này, biết chuyện hôm nay chỉ sợ là không thể thiện, cũng đảo mắt tam giác, liếc xéo Hạ Vũ Tuấn nói: "Xem ra Hạ huyện trưởng là một chút không nể tình." Hắn xoay người nói với một cán sự xã cùng đi: "Cậu đi trả lại tiệc rượu, người ta không cảm kích, chúng ta cũng không cần mặt nóng dán mông lạnh vào người ta" hắn liền nói Lạnh lùng ngồi bên cạnh.
Thời gian Hạ Vũ Tuấn đến huyện Lĩnh Nam không tính là quá dài, nhưng năng lực và sức hấp dẫn cá nhân mà anh ta thể hiện ra thì mọi người đều rõ như ban ngày, hôm nay khiến bí thư Phan làm cho hiện trường trở nên khó coi, những người đi cùng khác đều oán giận trong lòng, nhưng cũng không dám bày tỏ ra.
Cán bộ hương trấn còn chưa chân chính đạt tới hàm súc cùng trình độ quan trường, cho nên rất nhiều người vẫn là rất thô lỗ rất trực tiếp, điều này làm cho Hạ Vũ Tuấn có chút khó chịu.
Bầu không khí lập tức có chút khẩn trương, Hạ Vũ Tuấn đương nhiên không thể dùng lời này để trả lời hắn, vậy có vẻ mình càng không có hàm dưỡng, nhưng lại bị một tên vô lại không lớn không nhỏ như vậy ngăn chặn, về sau mình làm sao lăn lộn ở huyện Lĩnh Nam.