quan muốn triền miên
Chương 4: Giằng co (3)
Hạ Vũ Tuấn lúc này nhìn sương khói nhàn nhạt mờ ảo trước mắt hắn, hắn đã hút vài điếu thuốc, hắn vẫn luôn mỉm cười, trên mặt hắn, tràn đầy nụ cười như gió xuân, cao ngạo cùng đạm mạc, làm cho hắn lộ ra một chút khí phách, mà tiêu sái cùng một chút thần sắc bất cần đời, làm cho ánh mắt nhạy bén của hắn, giảo hoạt phát sáng, không ai có can đảm khinh thường chỉ số thông minh của hắn.
Tựa hồ hắn đang rất nghiêm túc họp, kỳ thật hắn căn bản cũng không thế nào chú ý, hắn không muốn khuấy vào cái này vòng xoáy, quá sớm bại lộ chính mình, đổi lấy cũng nhất định là điên cuồng viên đạn.
Đề tài thảo luận như vậy cũng không tới phiên anh lên tiếng, vì thế anh vẫn luôn nghĩ đến mấy người phụ nữ mình từng tiếp xúc, đầu tiên là bạn gái mối tình đầu, ai, chính là khi đó không hiểu chuyện, làm gì cũng động tay động chân, một chút cũng không mang đến cho người ta niềm vui gì.
Lại nghĩ tới một lần diễm ngộ lúc mới làm việc, đó thật sự là một lần ngẫu nhiên mất hồn, nhưng thời gian quá ngắn, chỉ một buổi tối kia, mình còn chưa chân chính lĩnh hội được toàn bộ ôn nhu của cô.
Sau đó anh lại nghĩ tới đoạn tình duyên này của mình và Liễu Y Lâm, cũng không biết mình và cô rốt cuộc có thể đi được bao xa, về sau mình vẫn phải chú ý cô nhiều hơn một chút, vẻ đẹp của cô, nhu tình của cô, còn có tính cách bí ẩn của cô, những thứ này đều có lực hấp dẫn rất mạnh đối với Hạ Vũ Tuấn, từ lần trước sau khi hai người triền miên, cũng đã mấy ngày không gọi điện thoại, mấy ngày nay mình quá bận rộn, cô sẽ không tức giận chứ?
Sẽ không coi mình là một người đùa bỡn tình cảm chứ?
Không được! Một hồi họp xong liền gọi điện thoại cho cô, hỏi một chút, người ta là con gái, khẳng định vẫn có chút thẹn thùng, mình không chủ động, cô nhất định sẽ đa tâm.
Hạ Vũ Tuấn nghĩ xong mấy người này, ngẩng đầu nhìn mọi người, hít một ngụm khí lạnh, mẹ nó, mấy người tôi đều nghĩ xong rồi, những người này còn đang suy nghĩ, chẳng lẽ bọn họ còn nhiều người hơn tôi nghĩ.
Cứ hao tổn như vậy cũng không phải chuyện tốt, Hạ Vũ Tuấn còn vội vã gọi điện thoại cho Liễu Y Lâm, người này chính là như vậy, lúc bận rộn không cảm thấy, một khi rảnh rỗi, nghĩ đến đầu tiên chính là phụ nữ, khó trách người cổ đại đều nói: Ăn no tư dâm dục.
Xem ra người cổ đại cũng không có mấy thứ tốt, màu sắc không kém người hiện đại nhiều lắm, cũng khó trách, khi đó không có điện, trời tối sớm, chỉ có đi ngủ sớm một chút.
Chậm rãi ánh mắt Hạ Vũ Tuấn liền quét tới trên mặt Bạch bí thư, ít nhiều liền đối với hắn có chút đồng tình hoặc là cũng có thể nói là đáng thương, một cái đường đường bí thư huyện ủy, ở hôm nay một cái lãnh đạo đảng như vậy một ít, khi quyết định hết thảy thời đại, hắn lại thường xuyên làm cho một cái huyện trưởng làm rất là khó xử, cũng không biết hắn vì cái gì sợ Hoàng huyện trưởng, nếu chính mình làm bí thư, hừ hừ, ngươi một cái huyện trưởng, lão tử gọi ngươi đi về phía đông, ngươi dám cho lão tử đi hướng đông nam, ngươi thử một chút, thu thập không chết ngươi, không tính thu thập.
Hạ Vũ Tuấn nào biết nỗi khổ tâm của người như bí thư Bạch, đối mặt với huyện trưởng Hoàng thâm căn cố đế ở huyện Lĩnh Nam, đối mặt với bí thư Kiều như ẩn như hiện sau lưng huyện trưởng Hoàng, hắn chỉ có thể ẩn nhẫn tâm rục rịch của mình, chỉ có thể dùng tằm ăn cùng thời gian, để hóa giải quyền lợi che chắn của huyện trưởng Hoàng đối với hắn.