[p.o.s] nhẹ ca chi thố tia
Chương 16
Tin tức Lâm Ti Ti tìm được công việc mới, Kiều Mục vẫn nghe được từ miệng Tiểu Hoa. Cô gái kia vẫn giống như trước kia, yên lặng trốn đi một góc không gây chú ý.
Ngoài hai đầu phố, trong một phòng kinh doanh thông tin, cô thay đồng phục sạch sẽ đơn giản, đoan chính ngồi ở quầy thu ngân, lặp lại công việc đơn điệu nhàm chán.
Sau khi internet có thể thanh toán, Kiều Mục cũng không tự mình chạy đi nộp tiền điện thoại di động nữa, cơ hội hai người gặp mặt, chỉ còn lại có hai câu hàn huyên ngắn ngủi khi ngẫu nhiên chạm mặt trong tiểu khu.
Khi gió lớn dần dần mất đi lực đạo, ánh mặt trời bắt đầu xâm chiếm mỗi một tấc đất bên ngoài bóng cây, dưới làn váy múa trên đường lộ ra bắp chân trơn bóng mảnh khảnh, mùa xuân rốt cục không tình nguyện rời đi.
Sau khi ăn cơm tối xong, sắc trời cũng vẫn đủ sáng, dưới yêu cầu của Diệp Giai Mi, Kiều Mục không thể không bắt đầu cuộc sống mới sau khi ăn xong trăm bước đi.
Tuy rằng Diệp Giai Mi đưa ra vô số lý do rất tốt, anh cũng biết điều này quả thật có lợi cho sức khỏe, nhưng anh vẫn cố chấp cho rằng, cô đây là một loại trốn tránh.
Sau khi mặc càng ngày càng ít, thời gian cùng nhau ngồi trên sô pha xem phim truyền hình liền trở nên nguy hiểm mà mập mờ, tần suất cô lấy tay giúp anh giải quyết cũng càng ngày càng cao.
Mà tản bộ biến thành tiêu khiển sau khi ăn xong, tự nhiên sẽ không băn khoăn này.
Tính ra, cũng gần bốn năm rồi.
Kiều Mục dừng bước, nhìn phía dưới váy dài của Diệp Giai Mi, bàn chân thanh tú được giày xăng đan bao bọc mang tất chân mỏng manh bán trong suốt, phần trên mắt cá chân, đều giấu trong váy dài rộng thùng thình, giống như bộ ngực sữa no đủ cô giấu trong khăn lụa áo khoác.
Trong lòng có chút nôn nóng, anh há miệng, cố gắng thương lượng gì đó với cô, nhưng còn chưa mở miệng, đã nghe được một giọng nói quen thuộc, rất thấp rất mềm, "Giai Mi, ách...... Thật trùng hợp.
Lâm Ti Ti đứng đối diện Diệp Giai Mi, không biết tại sao hình như không dám ngẩng đầu, hai tay cầm túi mua sắm của siêu thị buông xuống trước váy quá đầu gối màu vàng nhạt, giày da nhỏ của cô rất cũ, có thể nhìn ra dấu vết mài mòn trên đầu.
Sau khi rời khỏi đại học, ngoại trừ chênh lệch trình độ xinh đẹp kéo gần hơn một chút, chênh lệch còn lại phảng phất đều càng thêm rõ ràng.
Kiều Mục nhìn Diệp Giai Mi không nói lời nào, vội vàng đuổi theo hai bước muốn mở miệng chào hỏi, nhưng bị cô đoạt ở phía trước, "Ừ, đúng là rất trùng hợp. Thế nào, gần đây có khỏe không?"
Lâm Ti Ti gật đầu, "Cũng được.
Hai người từng là bạn thân, cuộc đối thoại lần này cứ như vậy kết thúc, Diệp Giai Mi kéo cánh tay anh, bước nhanh rời đi.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua, Lâm Ti Ti rũ hai vai xuống, bóng lưng càng thêm gầy gò.
"Hai người trước kia không phải tốt giống như viền ren, sao bây giờ gặp mặt mới nói ba câu?
Kiều Mục rốt cục vẫn nhịn không được hỏi ra, tận lực dùng khẩu khí nói đùa.
Cô nhíu nhíu mày, môi mím chặt, lấy tay đẩy tóc mái trên trán ra, không trả lời.
Trầm mặc hơn mười giây, Kiều Mục bất đắc dĩ chuẩn bị tuyên cáo đầu hàng.
Lúc này, anh nghe được thanh âm của Diệp Giai Mi, đó là rất hiếm thấy, ngữ khí tràn đầy cảm giác ngây thơ, tựa như âm điệu trẻ con vì một món đồ yêu thích mà bị ủy khuất lên án, thậm chí còn mang theo một chút giọng mũi.
Anh thật sự không biết sao? Cô ấy thích anh, thích đã lâu rồi.