[p.o.s] nhẹ ca chi thố tia
Chương 13
Từ lúc bắt đầu nhìn thấy vết thương trên mặt Kiều Mục, tâm tình Diệp tiên sinh rõ ràng kém đi không ít. Tuy rằng lễ phép cùng khách sáo vẫn chu đáo như cũ, nhưng Kiều Mục chính là có thể cảm thấy, mình cũng không có được công nhận.
Mặt mày Diệp phu nhân và Diệp Giai Mi có chút giống nhau, lúc còn trẻ chắc hẳn cũng là mỹ nữ xuất sắc, hiện tại cho dù có chút mập mạp, cười rộ lên cũng là bộ dáng phong vận còn tồn tại.
Nhưng nụ cười của Diệp phu nhân cũng rất lễ phép, rất khách khí, ánh mắt nhìn kỹ vừa đúng khiến Kiều Mục cả người không được tự nhiên, nhưng lại không có biện pháp.
Trận gặp mặt này, khiến Kiều Mục vốn tràn ngập chờ mong trong lòng bất tri bất giác đã rút ra hơn phân nửa.
Đề tài vẫn bị Diệp tiên sinh chủ đạo, xảo diệu vòng qua tất cả quan hệ giữa Kiều Mục và Diệp Giai Mi, cũng nói bóng nói gió hỏi thăm tình huống trước mắt của Kiều Mục.
Tuy rằng trên mặt cha mẹ Diệp gia thủy chung đều mang theo mỉm cười, nhưng Kiều Mục vẫn có thể tinh tường cảm giác được, độ hài lòng của đôi vợ chồng trung niên này đối với hắn rất thấp.
So sánh với những thứ tương tự, hẳn là tương đương với mức độ hài lòng của người hâm mộ đối với chân nam Trung Quốc.
Nghĩ như vậy, Kiều Mục không thể không tán thưởng cha mẹ Diệp Giai Mi hàm dưỡng thật tốt.
Diệp Giai Mi tự nhiên cũng cảm giác được, lúc đưa anh xuống lầu, vẫn khó xử khẽ cau mày.
Lần này thật không khéo, ba mẹ em đều rất ghét loại nam sinh thích động thủ này, kết quả bộ dáng này của anh lại tới.
Diệp Giai Mi như là nói cho mình nghe, dùng ngón trỏ tinh tế xoa xoa mi tâm của mình.
Kiều Mục thở dài: "Đúng là tôi không đúng. Tối qua tôi xúc động.
Diệp Giai Mi lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không phải lỗi của anh, anh đi giúp họ là việc nên làm. Chỉ là quá không khéo......
Nói thật, ba mẹ cậu chắc chắn đã từng đề cập đến tiêu chuẩn chọn con rể trong lòng nhỉ? "Kiều Mục mỉm cười," Cậu nói rõ cho tôi biết trước đi, để tôi cũng hiểu.
Diệp Giai Mi trầm mặc một hồi, ôm eo anh, vùi mặt vào vai anh, "Không có gì, em thích là tốt rồi.
Kiều Mục bất đắc dĩ ôm lấy cô, vỗ vỗ lưng cô, "Anh sẽ cố gắng đạt được yêu cầu của chú dì. Còn em... Cả đời đều như vậy học không được nói dối là tốt nhất. Ngốc ngốc là đáng yêu nhất.
Đáng ghét. "Diệp Giai Mi bật cười, đấm vai anh một cái," Anh nên cho rằng công lực gạt người của tôi quá mạnh, lừa anh anh cũng không biết.
Kiều Mục sờ sờ mũi, cười hắc hắc, "Vậy anh có thể gạt em cả đời cũng không tệ. Dù sao nếu không biết, sẽ không cảm thấy khó chịu.
Vẻ mặt Diệp Giai Mi cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, "Anh giảo hoạt như vậy, tôi không có bản lĩnh đó.
Nàng dừng một chút, đem đề tài chuyển tới nơi khác, "Hai người nhà ngươi, ngươi muốn an bài như thế nào a? Không phải định để cho người ta lấy thân báo đáp thuận tiện nạp thành tiểu thiếp chứ.
Kiều Mục cười xoa xoa gò má cô, "Có phòng lớn như em, phòng hai vĩnh viễn trống không đi.
Hai người thương lượng một chút, bước đầu quyết định đưa các cô về nhà, nếu như hai cô không muốn trở về, trước hết tìm một căn nhà giúp các cô thuê một tháng, xem như vay tiền, sau khi bọn họ tìm được công việc sẽ chậm rãi trả.
Trong sân cũ của Kiều Mục có không ít hộ đều chờ thuê bên ngoài, tìm chỗ rất dễ dàng.
Về phần chuyện khách sạn kia, cũng không phải hai thanh niên nam nữ mới vào xã hội bọn họ có thể tìm được biện pháp giải quyết.
Chuyện không thể giải quyết, tốt nhất không nên suy nghĩ nhiều.