[p.o.s] đen sổ ghi chép chi bánh chưng cửa hàng
Chương 5
Thời gian chờ đợi luôn dài như vậy. Bình thường theo bài tập cùng đáp án mất đi giờ tự học buổi tối cực nhanh, lần đầu tiên có vẻ gian nan như thế.
Dì tôi nóng lòng chờ đợi. Tiểu Lỵ thở dài, trong lòng nhỏ giọng trách cứ lão sư bảo thủ vì một bài thi không ngừng kéo dài thời gian, nhanh chóng thu dọn túi sách tốt, từ cửa sau chạy ra ngoài.
Phòng bác cả thuê cách trường học cũng không quá xa, nhưng con đường nhỏ về nhà lại thập phần sợ người, tựa như khu dân cư cũ bên cạnh đống đổ nát phía sau tiệm bánh chưng, mặc dù là ban ngày nhìn cũng âm u, không có nửa điểm nhân khí.
Mỗi lần cô đều thở hồng hộc một đường chạy đến phạm vi đèn đường có thể tìm được, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, cô luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì không tốt phát sinh, bước chân cũng lớn hơn bình thường một chút, mãi cho đến khi tiến vào hành lang, giẫm lên đèn điều khiển âm thanh, móc chìa khóa cắm vào trong ổ khóa, cô vẫn không thể hoàn toàn an tâm.
Tim đập rất nhanh, là bởi vì chạy quá nhanh sao?
Tiểu Lỵ trước khi vào cửa nhịn không được nhìn thoáng qua phía dưới cầu thang, cũng không có ai theo kịp, nhưng vì sao cô luôn cảm thấy bất an như thế?
Cũng bởi vì cô không cẩn thận để cho Tiểu Phỉ biết chuyện phải đến tiệm bánh chưng ở vài ngày sao?
Cô chỉ là quá vui vẻ, nhất thời lỡ miệng, Tiểu Phỉ cũng không đến mức vì loại chuyện này mà tức giận chứ? Sau khi rời khỏi trường học, cô vốn cũng không dám tìm bọn họ nữa.
Sau khi thu dọn xong quần áo đơn giản, cô vẫn cẩn thận từ cửa sổ phòng bếp nhìn xuống dưới lầu, mỗi một bóng ma đều không buông tha.
Đây đã là sự bảo vệ cẩn thận nhất mà cô có thể làm với chính mình.
Tiểu Lỵ không phải không nghĩ tới báo cảnh sát, cảnh sát có lẽ không quản được bác cả của cô, nhưng dù sao cũng có thể quản được những nam sinh muốn cưỡng hiếp cô.
Đáng tiếc rất nhanh, cô liền hiểu được cảnh sát không quản được cũng không chỉ là chuyện nhà, cũng bao gồm người nhà của một số người.
Từ cái kia gian khách sạn nhỏ đi ra ngày thứ hai, nàng cũng bởi vì hư báo cảnh sát tình bị trường học ghi một cái lỗi lớn. Một lỗi lớn, đã đủ để cho nàng hiểu được rất nhiều chuyện.
Trong viện gia thuộc nho nhỏ nàng đánh giá một lần, ai cũng không nhìn thấy, chỉ có mấy lão đầu hóng mát, quơ quạt hương bồ từ ngoài cửa viện chậm rãi đi vào.
Cô thở ra một hơi, thừa dịp mấy ông lão kia còn ở trong sân, cầm cặp sách cùng túi giấy thu dọn xong, chạy xuống lầu như bay.
Đường đến tiệm bánh chưng cũng không chỉ có một, lần này Tiểu Lỵ nói gì cũng không chịu đi con đường nhỏ hôn ám kia, mà là đi một vòng lớn, từ con đường lớn đèn đuốc sáng trưng vòng qua.
Tiệm bánh chưng đương nhiên đã sớm đóng cửa, Tiểu Lỵ quen đường vòng qua con đường nhỏ dựa vào phế tích bên kia, gõ cửa sắt tứ hợp viện.
Dì, là con.
Không ai lên tiếng trả lời, cô lại gõ hai cái, xèo xèo một tiếng, cửa sắt trượt ra một khe hở, cũng không khóa lại, dường như là cửa đặc biệt để lại cho cô.
Dì à, sao dì không khóa cửa. Nguy hiểm lắm.
Tiểu Lỵ nhíu nhíu mày, đi vào trong sân đóng chặt cửa, khóa lại.
Trong phòng sáng đèn, còn có tiếng TV tiết mục vang dội, xem ra là tiếng TV mở quá lớn, không nghe thấy cô gọi cửa.
Đến nơi này, cuối cùng cũng an toàn. Tiểu Lỵ thở ra một hơi, kiểm tra khóa cửa một lần, mới quay người đi vào trong phòng.
Sắp đến mùa hè, màn lụa chống muỗi đã treo lên, Tiểu Lỵ vén rèm lên, một bên đem hành lý đặt ở trên sô pha cũ của nhà chính, một bên đi vào trong phòng.
Cửa phòng trong đóng, Tiểu Lỵ có chút buồn bực, thời tiết còn chưa tới mức buổi tối cần mở điều hòa, dì cũng không phải người sợ nóng như vậy, sao hôm nay đóng cửa lại mở điều hòa. Chẳng lẽ có khách tới?
Cô do dự một chút, gõ cửa phòng, cất cao giọng gọi: "Dì à, là con đây, dì có ở đó không?"
Cạch một tiếng, chốt cắm từ bên trong mở ra, cửa gỗ mang theo thanh âm xèo xèo chậm rãi mở ra một khe hở, trong khe hở lộ ra một khuôn mặt nam sinh mang theo nụ cười đắc ý.
Bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Tiểu Lỵ, trong tiếng kêu sợ hãi, cô bị kéo vào.
Tại sao...... tại sao bọn họ lại ở đây?
Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu Tiểu Lỵ khi thất kinh ngã vào trong nhà.