phụ thân vĩnh viễn là phụ thân
Chương 6
Ngủ gật một giấc, cũng không biết qua bao lâu, chợt nghe thấy tiếng ồn ào ầm ĩ trong sân, vội vàng đứng lên, nhớ tới hôm nay còn phải làm kiểm tra, liền vội vàng vội vàng mặc quần áo vào.
Liếc mắt nhìn phụ thân một cái, tựa hồ còn đang ngủ say.
Mở cửa ra, nhìn thấy mọi người luống cuống tay chân từ trên xe nâng bệnh nhân, cả người máu chảy đầm đìa, sau khi nghe ngóng, cũng là bởi vì xảy ra tai nạn xe cộ.
Xin bác sĩ lấy mẫu chai, trong lòng tính toán làm thế nào để lấy mẫu cho cha.
Nhớ tới ánh mắt vừa rồi của bác sĩ trực ban, trên mặt có chút không nhịn được, có lẽ ông ấy biết tôi làm tất cả vì cha.
Cha, cha dậy rồi à?
Nhìn thấy phụ thân tựa ở trên đầu giường, nữ nhi Thi Mẫn cũng đã đứng ở dưới giường.
Vừa rồi trong sân ồn ào quá.
À, xảy ra tai nạn xe cộ, vừa mới vào viện.
Quay đầu nhìn con gái, "Thi Mẫn, có đói bụng không?
"Mẹ, hôm nay ông ngoại còn muốn kiểm tra?"
Đúng vậy, kiểm tra xong, liền xuất viện.
Nhìn con gái ngọt ngào, trong lòng dấy lên một tầng hạnh phúc.
À, xuất viện rồi, ông ngoại có thể về nhà rồi.
Nữ nhi cao hứng nhảy chân, vỗ bàn tay nhỏ bé.
Phụ thân yêu thương nhìn nàng, người ta đều nói "cách đời thân".
Sau khi em trai kết hôn, đến nay còn chưa sinh con, cha đương nhiên đem tất cả yêu thương đều đặt lên người Thi Mẫn, huống hồ lại là bởi vì tôi.
Ba... "Cầm một góc chăn, xốc lên.
Phụ thân bỗng nhiên ý thức được cái gì, "Được rồi.
Xong chưa?
Hắn kinh ngạc nhìn hắn, "Chính ngươi?"
Phụ thân từ bên người lấy ra một cái bao cao su, bên trong đựng nửa ống chất lỏng giống như thạch hoa quả.
Trời ạ! Quá nhiều! Đưa tay nhận lấy, nghi hoặc nhìn anh.
Mẹ...... đó là cái gì?
Nữ nhi tò mò hỏi.
Cha xấu hổ nhìn tôi, há hốc mồm không biết trả lời như thế nào.
Thứ trong thân thể ông ngoại, phải làm kiểm tra.
Tôi trả lời một cách thông minh.
Con gái nhìn chằm chằm, nhìn một hồi lâu, nhìn đến tay tôi cũng có chút run rẩy.
Cũng may tiểu hài tử thiên tính, lòng hiếu kỳ vừa qua, liền tự mình chơi đùa.
Quay đầu lại nhìn cha, hiểu ý cười với ông.
Làm sao lấy ra được?
Cha ngượng ngùng, "Vẫn chưa tiêu, lại không ngủ được, chỉ tưởng tượng đến con - -" Cha hư, nhiều như vậy.
Bao cao su nặng trịch, hơn nữa phía dưới nổi lên hình núm vú.
Cái này còn nhiều?
Muốn dìm con gái xuống nước.
Tưởng tượng vẻ mặt của cha thủ dâm và sau đó phun cho tôi.
Sao có thể? Chính là tưới nước cho em.
Phụ thân sắc mặt nói, giống như thật sự rót vào.
vữa?
Người cha tưới nước cho con gái, hình tượng thật.
Không dám tán tỉnh cha nữa, bỏ bao cao su đựng tinh dịch vào trong bình.
Một khắc trước khi ra cửa, nhìn thấy bộ dáng kỳ quái của phụ thân.
Từ bệnh viện về đến nhà, Kiến Quân đặc biệt từ nơi khác mang đến thuốc bổ cho cha, hai vợ chồng cũng hài hòa ở chung, chồng từ nhỏ đã thiếu tình thương của cha, đối với cha vẫn rất tốt.
Em trai và em dâu cùng tới chúc mừng cha xuất viện, hai nhà tụ cùng một chỗ, tránh không được lại qua lại.
Trải qua một hồi bệnh nặng, phụ thân cũng cảm khái rất nhiều, em dâu ngược lại hiếu thuận một phen, hâm cho phụ thân một bầu rượu lâu năm.
Rượu đến chỗ chưa say, liền thấy đầu lưỡi em trai đều có chút cứng, nói chuyện tự nhiên không lưu loát, em dâu rất là không vui, la hét ầm ĩ đoạt lấy chén, Kiến Quân đỏ mặt, phân phó tôi mang cơm lên.
Mẹ...... cho ông ngoại bánh bao.
Thi Mẫn không biết như thế nào lại đây, đôi mắt nhỏ đen nhánh trừng mắt nói với tôi.
Đi...... đi...... ông ngoại muốn cơm.
Đổ từng muỗng từng muỗng lên cho mọi người, mặt không hiểu sao lại đỏ bừng.
Quay đầu lại nhìn thấy phụ thân cũng xấu hổ, đối với hai chữ "Bánh bao", phụ nữ chúng ta đều ngầm hiểu.
Mẹ...... ông ngoại thích ăn bánh bao.
Thi Mẫn nhất quyết không buông tha, bàn tay nhỏ bé đâm sát nói với tôi, cô ấy đại khái ở trong bệnh viện nghe được cái gì.
Thi Mẫn, ngoan, tối nay ông ngoại không ăn.
Phụ thân vội vàng giải vây cho ta, dỗ dành nàng.
Ai ngờ Thi Mẫn bò lên sô pha, "Ông ngoại ở bệnh viện còn đòi mẹ.
Nói xong trong lòng ta hoảng loạn một trận, tay hoảng hốt, thìa lệch, một muỗng cơm rơi trên mặt đất.
Nhìn ngươi kìa, sao lại không cẩn thận như vậy.
Kiến Quân đứng lên, nhanh nhẹn đi lấy cây lau nhà.
Thừa dịp này, xoay người nói với con gái, "Thi Mẫn nghe lời, đừng lúc nào cũng quấy rối.
Nữ nhi dựa vào trên người phụ thân, làm mặt quỷ với ta, nha đầu chết tiệt này càng ngày càng học được điên rồi.
Chị, không phải ba thích ăn cơm sao?
Em trai tôi nghi ngờ hỏi tôi.
"À..." Tâm hoảng ý loạn, "cơm ở bệnh viện hơi nhão, còn ba thì ăn bánh màn thầu – nhiều đầu một chút."
Vốn định không đề cập tới chữ nhạy cảm kia, nhưng chuyện cho tới bây giờ vẫn nói ra.
Cơm bệnh viện còn có thể ăn mà.
Kiến Quân vừa quét vừa nói, "Cũng chỉ tạm chấp nhận thôi.
Người một nhà vây quanh đề tài bánh bao, nói ta trong lòng run sợ.
E sợ nữ nhi biết quá nhiều, tiểu hài tử miệng không biết giữ mồm giữ miệng, một khi ẩn tình bại lộ, sẽ xấu hổ vô cùng.
Phụ thân tự nhiên cũng là lòng còn sợ hãi, ngay cả tay bưng chén cũng có chút run rẩy.
Người tốt còn có đi bệnh viện, chính là điều kiện đó.
Cha vừa gắp cơm, vừa nói với Kiến Quân, "Con cũng mau ăn đi, đừng chỉ bận rộn.
Được rồi.
Kiến Quân thu dọn xong, cười ngồi xuống.
Em dâu từ đầu đến cuối không có ý muốn cha ở lại, tôi cũng lười nói với cô ấy, vì sợ cha tức giận, cũng may Kiến Quân rộng lượng, anh ấy đối với những việc vặt trong gia đình này cho tới bây giờ cũng không hỏi đến.
Ba, chúng con đi trước.
Em trai uống say, cứng lưỡi nói.
Kiến Quân vội vàng đứng lên. Ngươi ăn đi, ta đi đưa tiễn.
Nghe xong lời của ta, hắn khách khí dặn dò, "Chậm một chút.
Dù sao chỉ có một người anh vợ như vậy, trong lòng hắn tựa như huynh đệ của mình.
Anh ăn đi, anh rể.
Tùy ý nương tử đỡ, hai người một trước một sau đi ra khỏi nhà.
Ba, đêm nay ba ngủ phòng tây đi.
Lật tung tủ tìm chăn cho cha, còn cố ý trải cho ông một tầng chăn nhung dê.
Chỗ nào cũng được.
Cha nhìn "Ma Lạt Năng cuộc sống" của Trùng Khánh Đài rất tùy ý đáp ứng, tôi biết lúc này dường như ông không dám nhìn vào mắt tôi.
Nữ nhi Thi Mẫn ngồi ở trong lòng hắn, thỉnh thoảng cùng phụ thân muốn cái này muốn cái kia, khiến cho phụ thân vốn không dám đối mặt với ta có chút giải thoát.
Kiến Quân cơm nước xong, tranh nhau dọn dẹp bát đũa, tôi thẳng lưng, ngồi trên sô pha.
Ông ngoại, tối nay cháu ngủ với ông.
Thi Mẫn quấn quít lấy phụ thân, tiểu hài tử đối với phụ thân đến, hiển nhiên biểu hiện ra tò mò cực lớn, huống hồ nàng đối với phụ thân cũng vẫn có cảm giác lưu luyến.
Đừng quấn quít lấy ông ngoại.
Nhìn con gái nghịch ngợm, sợ thân thể cha còn chưa hoàn toàn bình phục, liền ôm qua, "Nào, để cha tắm rửa, mau ngủ đi.
Không sao, người ta muốn ngủ với ông ngoại.
Simin vật lộn, đôi mắt nhỏ của cô nhìn cha mình, hy vọng ông đồng ý.
Sức khỏe ông ngoại còn chưa tốt, nghe lời.
Tôi đã cố thuyết phục cô ấy.
"Ông ngoại -- ông ngoại --" Cô vươn bàn tay nhỏ bé, hy vọng phụ thân có thể như mong muốn.
Nhìn cha muốn nói lại thôi, bộ dạng khó xử, liền mạnh mẽ ôm cô, "Còn nháo nữa, mẹ đánh mông con.
Kiến Quân, mau chuẩn bị nước cho con gái.
Ai, tới rồi.
Kiến Quân vừa lau tay, vừa đi tới, "Nào, ba ôm.
Xấu, xấu.
Nữ nhi vừa mắng vừa chống đỡ ra ngoài, ý đồ giãy ra.
Nhìn Kiến Quân hi hi ha ha ôm con gái đi vệ sinh, nhất thời ngũ vị tạp trần.
Ngồi xuống cạnh phụ thân, muốn an ủi phụ thân một câu, lại không biết nói cái gì cho phải.
Cha thấy tôi ngồi xuống, mất tự nhiên xê dịch thân thể vào trong, mắt nhanh chóng nhìn cửa phòng tắm, hiển nhiên ông sợ Kiến Quân nhìn thấy.
Tâm tính trẻ con, không có gì.
Ta sợ phụ thân còn vì nữ nhi nói bánh bao trong lòng run sợ.
"Tiểu Minh --" Phụ thân nói tới đây, dùng ánh mắt? Đi vào phòng tắm, "Sợ là Thi Mẫn --" ông vẫn lo lắng con gái biết quá nhiều.
Tiểu hài tử, có thể biết cái gì.
Tôi khuyên nhủ cha tôi.
"Tôi sợ cô ấy nhìn thấy gì đó."
Phụ thân lo lắng.
Nhớ tới đêm đó cùng phụ thân hành vi, không khỏi mặt nóng tim đập, "Cũng không có gì, hài tử ngủ chết.
Nhưng con bé... "Cha nhìn tôi," Còn nhớ bánh bao.
Trong lòng cũng nghĩ mà sợ không thôi, không biết con gái khi nào thì nghe được từ ngữ chỉ có cha con chúng ta mới có thể hiểu được.
Trẻ con thì biết cái gì.
Cho dù nữ nhi nghe được, cũng khó có thể lý giải hàm nghĩa ban đầu của bánh bao, "Nàng sẽ không - -" Ta chính là sợ.
Phụ thân thì thào, như là tự nói.
Nhưng con gái ở tuổi này, cô có thể biết hàm nghĩa của từ đó?
Chỉ là vẹt học nói thôi.
Ai, lấy khăn tắm lại đây.
Kiến Quân ở trong phòng tắm hô.
Biết rồi.
Đối với phương hướng phòng tắm ứng một câu, quay đầu lại nhìn cha nói, "Đừng để ở trong lòng.
Liền vội vàng đi lên ban công.
"Ba -- ba -" Thi Mẫn bị Kiến Quân dùng râu ria đâm ở trên mặt, bàn tay nhỏ bé gảy đùa cầu xin.
Kiến Quân không buông tha đâm vào bụng nhỏ của cô, chọc cho con gái cười khanh khách.
Mau mặc vào cho cô ấy.
Cầm khăn tắm lau khô cho con gái, bất giác nổi lên ghen tị.
Kiến Quân lại không thỏa mãn với điều này, liên tiếp dùng râu mép đâm vào bụng, đùi con gái, chọc cho con gái thở dốc như cầu xin tha thứ.
Cũng không biết xấu hổ.
Miệng Kiến Quân cơ hồ là động đậy giữa hai chân Thi Mẫn, nhớ tới cha liếm liếm chỗ mình, một tia khó chịu tràn đầy, giống như Kiến Quân cùng Thi Mẫn dẫm vào vết xe đổ của tôi.
Cái này có cái gì.
Kiến Quân lại chẳng hề để ý nói, nhưng số lần hôn hiển nhiên chậm lại.
Được rồi, được rồi, mau để con gái ngủ đi.
A, Thi Mẫn ngủ rồi.
Kiến Quân ôm con gái ném lên, lại nhanh chóng hai tay đón lấy, tiếng cười khanh khách của Thi Mẫn tràn ngập cả phòng.
Hai cha con này thật sự làm cho người ta hâm mộ.
Ai - - mau tới đây đi.
Lúc Kiến Quân đi ra ngoài, nháy mắt với tôi, tôi tự nhiên biết ý tứ trong mắt anh, đàn ông đi công tác ba năm ngày, sẽ không nhịn được.
Không có tiền đồ.
Trong ý cười xen lẫn hờn dỗi, Kiến Quân bất giác lại động tâm, hắn vui vẻ ngâm nga tiểu khúc.
Cha, cha nghỉ ngơi đi.
Lúc nói lời này, liền thấy vẻ mặt phụ thân cô đơn, trong lòng rất ngượng ngùng.
Các ngươi ngủ đi, ta xem thêm một lát.
Hắn làm như rất thản nhiên, chuyên chú nhìn câu chuyện trong Ma Lạt Năng.
Câu "Các ngươi ngủ đi" kia tràn ngập ghen tuông, ta biết chữ ngủ của phụ thân nhất định là chỉ nam nhân ngủ nữ nhân.
Tôi không biết nên đi hay ở lại, một bên là người chồng mới cưới của Tiểu Biệt Thắng, một bên là người cha ôn lại chuyện xưa.
Đứng ở nơi đó, kinh ngạc, hoang mang vô chủ.
"Này, quần áo của tôi đâu?"
Kiến Quân hiển nhiên đang thúc giục tôi.
Chính anh không biết tìm, hai ngày không ở nhà thì cái gì cũng quên.
Tức giận quở trách trượng phu, bước chân vẫn chậm rãi dời lên phòng ngủ.
Một tiếng nhẹ nhàng than tiếc, làm cho ta sinh ra thẹn ý vô hạn, thật sự rất không xứng đáng với phụ thân.
Xoay người ngoái đầu nhìn lại, thấy ánh mắt lưu luyến cùng biểu tình ai uyển của phụ thân, nhưng đối mặt trượng phu, ta có thể ở lại bên cạnh hắn sao?
Phụ thân dù sao cũng là phụ thân.
Hì hì.
Lúc nặng nề rảo bước vào phòng ngủ, trước mặt nhào tới chính là cái ôm của chồng.
Không giống người.
Vẫn là sợ hắn nghĩ nhiều, liền cười mắng một câu, tùy ý hắn ôm đặt lên giường.
Nhớ tôi chứ?
Kiến Quân ra vẻ đa tình hôn tôi.
Nhớ anh cái gì?
Trong lòng còn lưu lại ánh mắt của phụ thân, một chút cảm xúc cũng không có.
Không thể chờ đợi, ấn vào ngực ta.
Nhanh như khỉ.
Miệng mắng. Miễn cưỡng để cho hắn đưa tay vào, lành lạnh, vội vàng nắm lấy.
Mấy ngày nay nghẹn muốn chết.
Cầm xoa xoa, một ngón tay liền linh hoạt trêu chọc núm vú.
Hừ!
Khinh thường, hiện tại những nam nhân này còn có lúc nhịn được? Không tìm được chỗ để thả ra?
Nói cái gì vậy.
Trượng phu đắc chí, thân cung nhường chỗ, tay kia liền mò mẫm cởi thắt lưng của ta.
Ba vẫn còn ở đó.
Nghe tiếng TV trong phòng khách, biết cha còn chưa ngủ, không muốn lúc này làm ra âm thanh quá lớn.
Kiến Quân quay đầu lại nhìn cửa phòng ngủ, bò xuống người tôi, lén lút mở cửa, thò đầu nhìn phòng khách, lại lén lút đóng lại, tiện tay khóa lại.
Nhìn ngươi kìa, đức tính, giống như làm trộm vậy.
Rất bất bình cho phụ thân, nữ nhi của mình cũng không dám danh chính ngôn thuận, lại cùng nam nhân vốn xa lạ lên giường.
Ai làm trộm? Cũng không phải trộm.
Kiến Quân lần này đi lên, trực tiếp quỳ gối bên cạnh tôi, cởi đai lưng của tôi.
Nhấc mông lên, cùng với quần lót cùng nhau bới xuống. Không thể không phối hợp, để cho hắn rút ra.
Hì hì.
Quỳ ở đó, tách hai chân tôi ra, "Nhìn xem có thay đổi không.
Khúc chân, để anh cẩn thận tách ra, không biết lúc này anh có cảm giác gì, "Khẳng định đã thay đổi.
Giận dỗi nói một câu, lại cảm thấy tâm lý thoải mái.
Trộm người?
Người chồng cố tình khuấy động không khí.
Ừ, cho ngươi làm rùa đen.
Rất có cảm giác nôn ra làm nhanh, cùng phụ thân yêu đương vụng trộm kích thích, đối với trượng phu chính miệng nói ra, vô luận như thế nào cũng là một lần thể nghiệm khoái cảm.
Ngươi dám?
Mắng một câu, Kiến Quân vô luận như thế nào cũng không tin, hắn từ trong ra ngoài nhìn tôi, giống như bảo bối nắm chặt, hận không thể nâng ở trong lòng bàn tay.
Lồn của anh là của tôi.
Ai nói không phải?
Củng lên để cho hắn nhìn triệt để, "Rùa lớn.
Không biết như thế nào, tưởng tượng hình dạng của hắn mắng một câu.
Kiến Quân nhẹ nhàng tách ra, đè Đậu Đậu của tôi lại, "Cho cậu trộm người.
Một trận tê dại làm cho thân thể cao cao cong lên, ở trước mắt Kiến Quân hình thành vòng cung xinh đẹp.
Rùa đen rụt đầu.
Nhìn Kiến Quân cởi quần, lộ ra vẻ dữ tợn.
Hai chân kẹp lấy, Kiến Quân kích thích cúi đầu nhìn. Còn rụt đầu không?
Tưởng tượng bị đẩy từ bên trong ra, một bộ dáng héo rút, mới cảm nhận được vì sao trượng phu trộm người lại bị gọi là rùa đen.
Vuốt ve quả trứng đang rũ xuống, mũi chân nâng lên ước lượng.
Đôi mắt Kiến Quân băn khoăn, nhìn động tác của tôi.
Dương vật đứng thẳng cao, ở giữa hai chân đập lên xuống.
Cha, tra ra vấn đề chưa?
Lúc này không biết vì sao hắn lại hỏi vấn đề này.
Kẹp lấy, trực tiếp vuốt ve chỗ lông xù kia.
Không có việc gì.
Không có việc gì làm sao tiểu không ra?
Tách chân ta ra, dựa vào, cầm ở chỗ ta mài.
Môi âm hai lá chấm đầy chất lỏng bị quy đầu cực đại của hắn tách ra, từng chút từng chút chen vào.
Một trận run rẩy, một trận tê dại. Bác sĩ nói, nhiễm trùng đường tiết niệu.
"Cha, lớn không?"
Nhìn kìa, đâm mạnh vào.
Loại khoái cảm này làm cho người ta khó có thể kiềm chế, không tự giác ôm lấy hắn. Gia hỏa hư hỏng.
Đàn ông thích so sánh mình với người khác? Ta làm sao biết được?
Kiến Quân nằm sấp xuống, cọ vào bụng tôi.
Ngươi không phải vì hắn - - "ngượng ngùng không tiện nói tiếp, lại dùng sức đâm vào trong.
Cảm giác được chiều dài không đủ, độ nứt nẻ kém hơn không ít.
Hắn cái gì a?
Phối hợp với sự hung mãnh của hắn, hy vọng nhen nhóm nhiệt vọng trong lòng.
Ba không bảo con cầm.
Khuôn mặt như gan heo tràn đầy dục vọng vô hạn.
"Ngươi, không biết xấu hổ, ba đều như vậy, ngươi còn --" trong lòng bỗng nhiên dâng lên vô cùng khoái cảm, ta biết kia cũng không phải trượng phu công lao.
Ta không phải hỏi một chút sao.
Kích thích hai viên sữa đỏ tươi.
Anh không có lòng tốt.
Trong dục vọng hy vọng Kiến Quân bổ sung thêm. Hy vọng vợ anh ngoại tình?
Hắn không đáp, lại buồn bực tấn công vào trong.
Có phải muốn đi vào không?
Trong lòng muốn trêu chọc đề tài của hắn.
Thao em.
Lắp ba lắp ba lắp ba, "Đồ khốn.
Kiến Quân thô lỗ, so với phụ thân càng làm cho người ta kích thích hơn.
Nói cho con biết, ba - - có phải rất nhỏ hay không.
Ngươi, đồ xấu xa.
Đã ngăn chặn không được cuồng triều. Chính cậu cũng không biết nhìn mà.
"Tôi bảo cậu nói cho tôi biết."
Trên trán đã đầy mồ hôi.
Hắn nhỏ như vậy.
Không thể không nói ra, lại mang đến một đợt trùng kích lớn hơn nữa.
Thân thể cong lên nghênh hợp với hắn, bên trong phun trào như thủy triều.
"Ta không tin, hắn không -- cương qua?"
"Hắn bị bệnh, còn có thể như vậy?"
Trong ý thức liền muốn cho hắn toàn thân nhét vào.
Ngươi cầm, hắn không cương?
Kiến Quân nói xong, liền từng vòng từng vòng tiến công vào chỗ sâu.
Ngươi? Ta là nữ nhi của hắn.
Không nghĩ tới trượng phu lại muốn biết tình cảnh lúc đó như vậy.
"Ngươi có phải đặc biệt muốn làm cho hắn --" sau khi thốt ra, bỗng nhiên kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
Trượng phu ngậm lấy núm vú của ta khom người mà vào. "A --" theo sau một trận mãnh liệt phun ra.
Ngủ đi.
Đưa tay đắp chăn cho chồng, lúc này người đàn ông sợ lạnh nhất, liền cầm lấy quần lót của chồng nhét vào giữa đùi lau chùi.
Kiến Quân trở mình, xoay người đi ngủ.
Không bao lâu sau liền vang lên tiếng ngáy, ta lại ngủ không được, nguyên lai trượng phu rất để ý chuyện của ta cùng phụ thân, cho dù phụ thân không tiện vì hắn tiểu giải, ai!
Chuyện nam nữ trong cuộc sống, là mẫn cảm nhất, vô luận mẫu tử, phụ nữ hay là huynh muội, cô nam quả nữ ở chung một phòng, tự nhiên sẽ sinh ra rất nhiều chuyện, ngay cả ta đây người đã kết hôn, không phải đều cùng phụ thân sinh ra mập mờ sao?
Cũng khó trách người chồng nghĩ ba nghĩ bốn, nằm ở trên giường, đem những lúc ở bệnh viện, cùng hành động của cha trải qua trong đầu một lần.
Tôi rốt cuộc có phải là một nữ nhân dâm đãng, lại ở sau lưng trượng phu tán tỉnh phụ thân mình hay không?
Cứ như vậy mở to mắt mạn vô ý thức nằm ở trên giường, lẳng lặng nghe tiếng tích tắc của đồng hồ trong phòng khách, bỗng nhiên cha nhẹ nhàng ho khan một tiếng, theo sau chính là tiếng xuống giường.
Cha...... có chuyện gì sao?
Lúc này, nghĩ tiếp, lại sợ trượng phu nghĩ lệch.
Dù sao hai người có chuyện kia, tâm lý tự nhiên sẽ không đúng lý hợp tình.
Ai ngờ Kiến Quân lại tỉnh, "Đi qua xem một chút đi.
Áo choàng ngồi dậy, nhanh nhẹn mặc nội y vào.
Phụ thân đang ở trong phòng tìm kiếm bình ấm, thấy ta đi vào, trong mắt toát ra một tia mất mát, nhìn ở trong lòng ta rất không dễ chịu.
Từ trong phòng khách rót cho cha một ly nước, đưa cho ông, cha nhận lấy, lại nhẹ nhàng cầm tay tôi.
Ba - - "Tiểu Minh, ba không nên tới.
Phụ thân trầm cảm nói.
Tôi biết chắc chắn anh đã nghe thấy giọng nói vừa rồi của chúng tôi, "Con - -" Ngày mai ba về đi.
Anh bất đắc dĩ, rất cô đơn.
Tôi không biết trả lời như thế nào, nếu như cha vì một lần hoan ái của tôi, canh cánh trong lòng như vậy, vậy cuộc sống vợ chồng sau này còn sống như thế nào?
Anh ghen à?
Nắm chặt tay anh, quan tâm đến người phụ nữ của anh.
Tiểu Minh, ba không ngủ được.
Ngốc ba.
Một tiếng hô nhẹ nhàng, trong ánh mắt liền toát ra tình yêu vô hạn, "Anh ấy là chồng tôi.
Phụ thân liền tràn đầy áy náy, một nụ cười khổ hiện lên trên mặt, "Là phụ thân không nên - -" nắm thật chặt, ta cảm thấy một cỗ lực kéo về phía trước.
Học cách làm nũng trước kia, nhéo mũi anh, "Quỷ keo kiệt.
Sau đó dùng trán hôn hắn.
Phụ thân thoải mái nở nụ cười, tiểu lão hài cũng tìm kiếm tình yêu thương của nữ nhi.
Cứ như vậy cúi đầu, cùng phụ thân miệng đối miệng hôn tiếp, cảm giác được phụ thân cố ý đem một ngụm nước bọt từ từ đưa vào khoang miệng của ta.
Bố hư! Muốn thăm dò trái tim con gái? Trong ý thức nước bọt của hắn chậm rãi nuốt xuống.
Phụ thân rốt cục thỏa mãn, kiếm ra, "Mau trở về đi.
Hắn sợ thời gian dài khiến cho Kiến Quân hoài nghi.
Tôi lại ngồi trên mép giường, bướng bỉnh nhìn anh.
Ba mệt rồi.
Hắn cố ý ngáp.
Không có hứng thú?
Ta cười đùa trêu chọc hắn, đưa tay đến giữa đùi hắn, vẫn là một cột trùng thiên.
Hai tay nắm chặt đầu anh, úp vào trong rãnh, đùa giỡn anh.
Tiểu Minh, cậu ấy ở đây.
Cha rõ ràng rất phấn khích, chỉ lo lắng cho cuộc vui mà chúng tôi vừa mới có.
Nhìn tôi vẫn hăng hái bừng bừng như cũ, cha vui sướng vươn tay, móc vào cổ áo tôi.
"Có phải là ghét bỏ nữ nhi --" Ta muốn nhìn xem phụ thân để ý bao nhiêu.
Chính là sợ anh... quên em đi.
Cha xấu xa!
Tinh tế nắm lấy dây buộc kia, nhìn thứ gì đó màu vàng đầu ngẩng đầu lên, "Con gái còn không phải là tận ngươi - -" Tiểu Minh - - "Hai cha con hưng phấn mà nhìn nhau, sau đó rất tự nhiên mà hôn cùng một chỗ.
Mặc nội y đơn bạc rất thuận tiện cho động tác của phụ thân, hắn đem núm vú của ta làm ra ngoài quần áo, chậm rãi nuốt lấy, đi theo đưa tay đến giữa đùi của ta, ý đồ cởi quần áo của ta.
Ta sợ phụ thân phát hiện ta nơi đó ướt sũng rót đầy dâm dịch mất hứng, liền cực lực tránh né, phụ thân đã như tên lên dây cung, ôm cái mông của ta hướng phía trước sáp lại.
Anh ấy ở đây, ngày mai được không?
Giống như dỗ một đứa trẻ bú sữa, để nó ngậm núm vú, nhanh chóng bắt cóc, đây đã là thế mạnh của chúng ta.
Ba nghĩ.
Phụ thân lẩm bẩm một tiếng, có lẽ hắn muốn xác nhận thái độ của ta một chút.
"Vừa rồi Kiến Quân --" Nếu như phụ thân tiếp tục lời nói, kia ướt sũng địa phương khẳng định bị phụ thân nhìn ra, chẳng bằng trước nói cho hắn.
Tôi mặc kệ.
Cha tôi cởi quần lót của tôi một cách thô bạo.
Sợ phụ thân cảm giác được, mất hứng, liền nói, "Hắn vừa bắn - ta còn chưa kịp thu thập.
Cha cúi đầu động tác giữa hai chân tôi, ngay khi ông phát ra tín hiệu cầu hoan thêm một bước với tôi, tôi nghe thấy Kiến Quân "bốp bốp" một tiếng bật đèn.
Sợ tới mức toàn thân ta một trận kinh hãi, không tự chủ thoát ly.
Ba, ba ngủ đi.
Bước chân Kiến Quân càng ngày càng gần, nhìn cha thất vọng nằm xuống, tôi đắp chăn cho cha.
Cha, cha, không sao chứ?
Kiến Quân đi qua phòng ngủ, thò đầu nhìn thoáng qua.
Không có chuyện gì, chỉ là có chút không thoải mái.
Tôi vội vàng quay đầu lại.
Có cần chăm sóc không?
Kiến Quân đầy cõi lòng ân cần, hỏi tôi.
Chần chừ một chút, nhẹ nhàng khoát tay áo, nhấc mũi chân đi ra khỏi phòng ngủ.