phù dung kỹ
Chương 5 Gặp Lại
Đêm mưa mùa hè vẫn chưa đem hàn ý mang tới sáng sớm ngày hôm sau, nhưng Phúc Hoàng Dung mượn mưa to ở ban đêm vẫn chưa tiếp khách, đã lâu không gặp ngủ một giấc thật ngon.
Sáng sớm thức dậy cô thư giãn thân thể, thấy hai đứa trẻ nằm trong góc chăn đệm còn ngủ say cũng không quấy rầy, chỉ là tự mình cầm lấy quần áo, đi chân trần nhẹ nhàng bước qua sàn nhà cẩn thận không để lại âm thanh đi tới ban công.
Ánh mặt trời tươi đẹp đã chiếu xuống các góc thành phố Trung Đô, tiếng rao hàng dưới lầu cũng không dứt bên tai.
Con hẻm này vốn không phồn hoa, từ khi Xuân Phong Các tới một vị mỹ nhân thích ngắm phong cảnh trên ban công này, nơi này mới dần dần có thêm tiểu thương đi đường.
Mọi người nhìn thấy mỹ nhân tựa vào lan can mỉm cười đều hưng phấn không thôi, Hoàng Dung sáng sớm không trang điểm đậm như ban đêm, nàng tản ra mặt mộc tăng thêm một phần ưu nhã điềm tĩnh, chỉ là một bộ thanh y kia không cách nào che lấp thân thể to lớn, trước ngực nhô ra nhũ phong kể rõ nhục dục khác.
Ngay khi nàng hít thở khói lửa náo nhiệt lúc sáng sớm, nàng lưu ý tới một chiếc xe ngựa chạy tới trong ngõ nhỏ vốn đã không rộng, nàng thản nhiên cười nhẹ nhàng đem hoa trống trong tay ném xuống, vừa vặn nện vào trên đầu phu xe ngựa, sau đó làm bộ xin lỗi dùng giọng điệu mị hoặc nói: "Ôi, thật sự là xin lỗi, trách ta nhất thời thất thần, hoa quyền kia coi như là nhận lỗi của ta liền tặng cho quan nhân ngài." Người trong xe vươn một tay tiếp nhận hoa trống, Hoàng Dung lưu ý tới viền hoa thêu áo bào vàng kia không phải hàng lớn mà là tay nghề của Tống quốc, ngay khi phu xe lại thổi một trận rèm đỏ của xe ngựa, chú ý Đến trong xe còn có một nữ nhân một thân bạch y mặt đeo lụa trắng.
"Thật sự là có đủ thần bí, giấu ở trong xe ngựa còn mang theo lụa trắng, chẳng lẽ là cái gì có uy tín có mặt nhân vật?"Hoàng Dung cân nhắc lại cầm lấy một chi trống tử hoa nhìn Đại Đô thành những phong cảnh khác tiếp tục thưởng thức, thẳng đến mặt trời lên hai cái tiểu ban tỉnh lại mới trở lại trong phòng.
"Chị Dung, tại sao đêm nay Hoắc Đô vương gia lại bao hết cho chị và em, không phải trước đây ông ấy chỉ thích chị thôi sao." Quách Phù chỉ mặc một cái yếm đỏ đã tới phòng Hoàng Dung uống trà nghịch nhãn hiệu trên mặt bàn, "Ông ấy còn tặng chị cái cốc bằng ngọc, a, chị Dung, chị thật đúng là băng thanh ngọc khiết... a! đau quá!" cũng không đợi Quách Phù nói xong chỉ cảm thấy má phải của mình nóng rát đến đau.
Con náo loạn đủ rồi không Phù Nhi! Rốt cuộc con giận dỗi cái gì? Cả ngày âm dương quái khí như vậy. "Hoàng Dung vốn còn chải đầu trước gương đồng tự tát mình một bạt tai, một cỗ ủy khuất từ sâu trong nội tâm trào ra nước mắt đầm đìa hốc mắt, môi cô khẽ run tay che má nhìn chằm chằm mẹ mình.
Hoàng Dung cũng sững sờ tại chỗ không biết nên nói cái gì, nàng cũng là lần đầu tiên động thủ đánh cái này từ nhỏ bị nàng sủng ái hư nữ nhi, "Phù nhi..." Hoàng Dung vươn tay ra muốn xoa xoa nữ nhi đỏ bừng mặt bị nữ nhi phất tay đẩy ra "Đừng đụng ta!
Tiểu ấu đứng hầu ngoài cửa nghe được thanh âm cũng chạy vào, "Cút ra ngoài, chuyện này không có chuyện của các ngươi!" Quách Phù cầm lấy tấm bảng gỗ mà khách nhân dự định đập ra ngoài, Hoàng Dung bước nhanh tiến lên bắt lấy tấm bảng gỗ, phất tay nói với hai tiểu ấu: "Không có việc gì, ta có vài lời muốn nói với Phù nhi muội muội, hai người các ngươi đi tìm mụ mụ nói cho nàng biết đêm nay ta đón Hoắc Đô vương gia vào ban ngày sẽ không gặp khách, muốn nàng giúp ta chuẩn bị một chút, mặt khác các ngươi không nên lắm miệng, ta và Phù nhi muội muội chỉ là tâm sự." Hai tiểu hài tử cứ như vậy mang theo ánh mắt hoảng sợ chạy ra cửa, để lại Hoàng Dung Quách một mình ở trong khuê phòng.
Phù nhi...... Nương sẽ không bỏ lại ngươi lập gia đình. "Hoàng Dung quỳ gối trước mặt Quách Phù cầm hai tay Quách Phù," Cho dù là lập gia đình, nương cũng sẽ giúp ngươi tìm được lang quân như ý trước, chỉ có ngươi được khách nhân chuộc đi trước, nương mới có thể đề cập chuyện chuộc thân với mẫu thân. "Hoàng Dung nắm cổ tay Quách Phù đặt bàn tay của nàng lên mặt mình cứ như vậy bất động nhìn chằm chằm nữ nhi, mẹ con bốn mắt nhìn nhau, nước mắt nữ nhi từ khóe mắt chảy ra, sau đó rút tay gạt lệ đứng dậy không nói một lời chạy ra cửa.
Mặt trời lặn vào đêm, Đại Đô thành lại là một phen đèn đuốc sáng trưng, Quách Phù sớm thu thập xong trang điểm, ban ngày khăn lạnh đắp lên mặt tiêu sưng lại là một phen trang điểm đậm mới trang phục lộng lẫy đi ra khuê phòng ở phòng khách cùng các vị khách làng chơi tỷ muội chơi đùa, ở bên ngoài lầu đài thấy một chiếc xe ngựa trang sức lộng lẫy dần dần đến gần.
Người đầu tiên đi ra khỏi xe ngựa chính là Hoắc Đô, phía sau đi theo một nam nhân cẩm y đai ngọc, nam nhân kia vén rèm vải lên nắm tay lại từ trong xe ngựa đi ra một nữ nhân lụa trắng che mặt một thân bạch y, nữ nhân kia đi xuống bậc thang xe ngựa ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng xa hoa trụy lạc trước mắt ngây ngẩn cả người, lùi về phía sau vài bước, ngay sau đó lại bị nam nhân xa lạ kia nắm tay kéo vào trong Xuân Phong Các.
Mau đi nói cho Hoàng Dung, khách quý đã đến, bảo cô ấy ra đón khách! "Oánh mama từ xa nhìn thấy Hoắc Đô xuống xe ngựa liền phát con nhỏ bên cạnh lên lầu, sau đó lại vẫy tay với Quách Phù đang nói đùa với Thôi Yến ở lầu hai, Quách Phù nhìn thấy khăn tay vung vẩy liền bước xuống lầu, đối diện thấy ba vị khách quý đi lên, bà cũng vén tấm lòng lộ ra vẻ mặt mềm mại, hoa đào phong tình vạn loại nông dân đi lên trước mặt Hoắc Đô thi lễ đem thịt cầu hiện ra cho khách nhân, sau khi đứng dậy trực tiếp tiến lên
Ôm cánh tay Hoắc Đô nũng nịu nói thẳng mẫu thân mình không hiểu chuyện bị đường đường là vương gia Mông Cổ bao đêm còn không mang ơn đi ra đón khách.
Hoắc Đô nắm lấy cằm Quách Phù, ngón cái di chuyển lên trên, môi của nàng làm loạn môi, Quách Phù khi tán tỉnh Hoắc Đô còn liếc sang một bên, thấy nữ nhân che mặt kia rụt rè ở phía sau nam nhân, trong lòng âm thầm cười nhạo.
Ngay khi người phía dưới vừa nói vừa cười, Hoàng Dung từ trên lầu đi xuống.
Hoàng Dung chải đầu búi tóc, đội mũ con bướm vàng, thái dương rủ xuống mái tóc dài đen nhánh, trên người cũng không mặc áo, chỉ có vải lụa đen tơ tằm thêu từ dưới ngực mà lên bọc ngực sữa ở sau gáy thắt nút liền tính là yếm ngực, cánh tay bả vai quấn khăn quàng vai màu hồng nhạt, bên hông không có vải che lấp lộ ra rốn chỉ có một sợi dây tơ vàng treo đầy chuông đồng nhỏ quấn quanh bụng dưới, ở giữa là hai mảnh vải đen tiền thân che khuất phía sau tam giác âm bộ che khuất mông cùng nửa bên mông, lộ ra đùi cùng chân trần phong phú.
Hoắc Đô nhìn quả cầu thịt lắc lư trước ngực Hoàng Dung lúc xuống lầu đều đang lo lắng cái cổ non nớt của nàng có thể chịu đựng được hay không, đùi phía dưới đều lộ ra chỉ có âm bộ vẫn bị vải đen che chắn, vũ nương Hoàng Dung cứ như vậy bại lộ thân thể đầy đặn kiếm đủ ánh mắt mọi người đi xuống bậc thang đến trước mặt Hoắc Đô thi lễ sâu cho ba vị khách nhân, tự nhiên hào phóng đứng tại chỗ dùng thanh âm dịu dàng nói: "Ba vị khách quý đường xa mà đến, thiếp thân tự nhiên phải ăn mặc đàng hoàng mới có thể chiêu đãi khách nhân, cho nên đến chậm một chút, mong rằng khách nhân hải hàm." Hoàng Dung một thân trang phục bại lộ của vũ nương người Hồ Tây Vực chính là Hoắc Đô mua cho nàng lúc trước, chỉ có điều trước có ở trong phòng Hoàng Hoàng Dung chỉ mặc cho Hoắc Đô xem, hôm nay lại muốn bại lộ ở trước công chúng bao nhiêu cũng làm cho mình có chút thẹn thùng.
"Hôm nay ta còn dẫn theo hai cái bằng hữu tới chơi ngươi, hảo hảo hướng bằng hữu của ta giới thiệu chính ngươi!"Hoắc Đô vỗ vỗ bên cạnh nam nhân vai cười to nói.
Hoàng Dung nhìn Hoắc Đô, nàng thông minh như tuyết đương nhiên hiểu được ý Hoắc Đô, nàng lại thi lễ với hai người bên cạnh nói: "Thiếp thân, Hoàng Dung, ngày xưa bang chủ Cái Bang, vợ của Quách Tĩnh thành Tương Dương, hôm nay là nhạc hộ kỹ nữ của Xuân Phong các Đại Mông Cổ quốc." Sau đó tay nàng hơi hơi vẫy, Quách Phù cũng đi tới bên cạnh Hoàng Dung nói với khách nhân: "Thiếp thân, Quách Phù, con gái của Quách Tĩnh thành Tương Dương, hôm nay cũng là nhạc hộ kỹ nữ của Xuân Phong các Đại Mông Cổ quốc." Hai nữ cùng nhau hành lễ với khách nhân, ngay sau đó Hoàng Dung nói: "Chúng ta đã từng ngu xuẩn mưu toan đối kháng với Đại Mông Cổ quốc, hôm nay mẹ con chúng ta đã sám hối sâu sắc quá khứ của mình, cảm tạ Đại Mông Cổ quốc đã mang đến cho chúng ta Tân sinh, hôm nay chúng ta là tỷ muội tự nguyện bán mình chuộc tội ở đây. Dứt lời mẹ con hai người đều bò lên sân khấu trước mặt mọi người, hai chân duỗi ra, ngồi xổm xuống, hai tay nắm tay đặt ở hai bên thè lưỡi bắt chước dáng vẻ chó cái thở dốc.
Ha ha thật sự là một đôi mẹ con kỹ cực phẩm a, hơn nữa còn là Quách phu nhân cùng Quách tiểu thư từng đại danh đỉnh đỉnh, Hoắc Đô vương gia chiêu đãi thật sự là phong phú a, vừa lúc ta đây cũng có một phần lễ vật, các ngươi gặp mặt đi. "Nam nhân kia vỗ mông nữ nhân phía sau, nữ nhân rụt rè ở phía sau hắn mới chậm rãi đi tới trước mặt mọi người, Hoắc Đô một tay kéo khăn che mặt nữ nhân xuống, nữ nhân cúi đầu ấp úng nói:" Rất...... Rất lâu không gặp...... Quách tiểu thư...... Quách phu nhân......
Hai mẹ con cũng sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không để ý đến tư thế hạ lưu không biết xấu hổ này của mình, hồi lâu Hoàng Dung mới kịp phản ứng kẹp chặt hai chân, hơi có vẻ xấu hổ nói: "Thật sự là đã lâu không gặp...... Long cô nương......