phó bác sĩ, may mắn gả cho ngươi
Chương 48: Phó bác sĩ ra mặt vả mặt, Cố Bảo Châu mẹ con sợ tới mức quỳ xuống cầu xin tha thứ
Cố Miên yên lặng nhìn hai mẹ con Cố Bảo Châu và Lý Tuệ Như biểu diễn, thậm chí còn muốn vỗ tay cho hai mẹ con này. Hai mẹ con này nếu không đi quay phim quả thực sẽ lãng phí nhân tài.
Mọi người vây xem càng ngày càng nhiều, ánh mắt mọi người nhìn Cố Miên mang theo vài phần khinh bỉ.
Đối với em gái ruột của mình như vậy, gả vào hào môn sẽ không để ý tới người nhà mình. Quả thực chính là bạch nhãn lang.
Nếu nói Phó thiếu ưu tú như vậy, sao lại coi trọng loại nữ nhân này?
Cái này cũng không thể trách Phó thiếu, nói không chừng nữ nhân này tuy rằng đạo đức không tốt, nhưng công phu trên giường lợi hại a. Ở trên giường đem Phó thiếu hầu hạ thoải mái mới gả vào hào môn.
Mọi người ngươi một câu ta một câu nhục nhã Cố Miên.
Trong những người trong xã hội thượng lưu này vốn có người ghen tị Cố Miên gả cho Phó Dư.
Phải biết rằng địa vị của Phó gia là tồn tại mà các hào môn khác khó có thể với tới.
Mà Phó Dư lại là người thừa kế thứ nhất.
Cố Miên gả cho Phó Dư, không thể nghi ngờ là chim sẻ bay lên cành biến thành phượng hoàng. Điều này làm cho bao nhiêu người muốn gả cho Phó Dư cũng chua như ăn chanh.
Bây giờ tìm được cớ nhục nhã Cố Miên đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Đúng lúc này Phó Dư mặc âu phục màu đen đi tới. Cố Miên nhìn quen Phó Dư mặc áo blouse trắng, nhưng rất ít khi thấy Phó Dư mặc âu phục.
Vẻ ngoài đẹp trai mê người khiến tâm trạng Cố Miên tốt hơn rất nhiều. Quả nhiên vẻ đẹp của bác sĩ Phó mới là liều thuốc tốt, cho dù cô tức giận cỡ nào cũng có thể được bác sĩ Phó chữa khỏi.
Sau khi Phó Dư tới những người này lập tức không nói lời nào, giống như vừa rồi mình không nói gì.
Dù sao bọn họ nói những lời này có thể thấy được không ánh sáng.
Ở sau lưng Phó Dư nói cũng được, nhưng chờ Phó Dư tới bọn họ ai còn dám nói.
Quản gia, thống kê danh sách vừa rồi. Từ nay về sau Phó gia và những người này không được có bất cứ liên hệ gì. Hủy bỏ tất cả những người hợp tác với Phó gia.
Đôi mắt thâm thúy của Phó Dư quét qua mọi người, khiến mọi người ở đây sợ tới mức sống lưng phát lạnh.
Phó thiếu, chúng ta cùng Phó gia giao tình nhiều năm như vậy, cần gì vì một nữ nhân mà tổn thương tình cảm.
Trong đó có một người từng nhục nhã Cố Miên đứng ra.
Người đàn ông này tên Hứa Cường là tổng giám đốc của một công ty bất động sản.
Mấy năm nay nịnh bợ Phó gia Tứ thái thái ăn không ít lợi nhuận.
Công ty cũng coi như làm ra chút thành tựu.
Phụ nữ không phải chỉ là một đôi giày sao? Lúc nào cũng có thể thay. Phó thiếu, sao anh lại vì một đôi giày mà gây chiến?
Hứa Cường nói xong lấy ra một điếu xì gà cao cấp nhập khẩu từ nước ngoài đưa cho Phó Dư.
Hắn cũng không tin Phó Dư sẽ vì một nữ nhân mà làm cho mọi người khó xử.
A!
Tiếng kêu như giết heo từ trong đám người vang lên.
Chỉ thấy trong tay Phó Dư cầm một con dao giải phẫu sắc bén. Lưỡi dao dưới ánh mặt trời hiện ra hàn quang, mà lưỡi dao còn dính không ít vết máu.
Chỉ thấy Hứa Cường đưa điếu xì gà ngón tay đã từ trong lòng bàn tay của hắn thoát ly mà đi, ngón trỏ cùng ngón cái của hắn chỉ còn lại có một cái ngắn ngủn cọc thịt, máu tươi từ trong ngón tay điên cuồng mà bắt đầu khởi động.
Phó Dư đưa tay che mắt Cố Miên, không cho Cố Miên nhìn thấy mặt đẫm máu như vậy.
Ai còn có nghi vấn?
Phó Dư nếu như hành vi của ma quỷ làm cho tất cả mọi người trên sân đều hai chân như nhũn ra.
Không đợi vệ sĩ Phó gia tới đuổi người, những người này đã sớm chạy.
Bọn họ sợ mình nếu không đi cũng sẽ cùng Hứa Cường một kết cục.
Phó Dư này chính là kẻ điên! Điên cuồng vì một người phụ nữ! Rõ ràng là một bác sĩ cứu người, nhưng khi đối mặt với Cố Miên, anh chỉ là một tên biến thái cầm phẫu thuật.
Rất nhanh nơi này cũng chỉ còn lại có hai mẹ con Cố Bảo Châu. Cố Bảo Châu sợ tới mức hai chân như nhũn ra quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu với Cố Miên.
Chị, em sai rồi. Em không dám nữa! Em xin lỗi chị, sau này em sẽ không nói lung tung nữa.
Cố Bảo Châu sợ tới mức khóc không ngừng. Như thể cô ấy là nạn nhân.
Đồng thời Lý Tuệ Như cũng sợ tới mức quỳ trên mặt đất không ngừng tát vào mặt mình, "Phó thiếu, tôi sai rồi. Tôi không nên nói ngủ như vậy. Anh nể tình tôi là mẹ kế ngủ, hãy để tôi và Bảo Châu đi.
"Quản gia, cái này hoa hồng màu máu giá cả là bao nhiêu tiền?"
Giọng Phó Dư lạnh lùng hỏi.
Hồi thiếu gia, lúc ngài bán đấu giá Monaco đã bỏ ra 120 triệu mua lại.
Quản gia cung kính nói.
Muốn tôi không truy cứu trách nhiệm cũng được. Hai người làm hỏng dây chuyền của Miên Miên thì bồi thường theo giá gốc đi.
Phó Dư lạnh nhạt nói.
Một trăm hai mươi triệu! Chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Phó thiếu, cậu xem chúng ta là thông gia có thể bớt một chút không?
Lý Tuệ Như không dám nói thẳng Phó Dư có lấy tiền hay không. Cô chỉ dám nói lấy ít một phần. Nếu như chỉ cần cho một ngàn vạn, nàng khẽ cắn môi vẫn có thể lấy ra.
Ngươi nói đúng, dù sao các ngươi cũng là người thân đang ngủ. Vậy như vậy đi, số lẻ cũng không cần cho. Trực tiếp cho một trăm triệu đi. Vậy không thành dựa theo một vạn khối một ngón tay đến cắt, nếu ngón tay không đủ thì dùng ngón chân, ngón chân thì dùng lỗ tai cùng đầu lưỡi. Nếu những thứ này cũng không đủ thì móc nội tạng của bọn nàng đi bán.
Lời nói của Phó Dư trực tiếp dọa Lý Tuệ Như choáng váng. Mấy năm nay Cố gia ỷ vào Cố Miên gả cho Phó Dư ăn không ít lợi nhuận của Phó Dư. Mặc dù là kiếm được rất nhiều tiền, nhưng muốn lập tức xuất ra một trăm triệu căn bản không có khả năng.
Phó thiếu, chúng tôi căn bản không có nhiều tiền như vậy. Van cầu anh buông tha cho chúng tôi đi. Tôi dập đầu nhận sai với anh.
Lý Tuệ Như sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Nếu như là bị người nàng có lẽ còn không lo lắng, nhưng Phó Dư thì khác. Một khi anh nói muốn cắt bỏ nội tạng trên người cô thì nhất định sẽ cắt.
Cố Bảo Châu không ngốc, cô lập tức nhắn tin cho Cố Hữu Lương.
Cha, cha mau tới đây. Anh Phó muốn giết con và mẹ!
Cố Hữu Lương nhìn thấy tin tức lập tức chạy tới.
Sau khi biết rõ ngọn nguồn sự việc, anh vội vàng răn dạy Cố Miên: "Không phải là phá hủy một sợi dây chuyền sao? Cố Miên, em muốn mạng của em gái em và dì em? Sao anh lại sinh ra đứa con gái vô lương tâm như em!
Cố Bảo Châu nghe được lời của Cố Hữu Lương thiếu chút nữa sợ tới nghẹt thở. Lúc cô gọi Cố Hữu Lương tới hỗ trợ cầu tình, kết quả Cố Hữu Lương rất tốt. Sau khi tới đây trực tiếp nhục mạ Cố Miên.
Đây không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, chỉ sợ Phó Dư lại càng không buông tha bọn họ.
"Cha, chẳng lẽ cha không biết bọn họ trước tiên làm hỏng dây chuyền Phó Dư tặng cho con, sau đó lại chửi bới con trước mặt nhiều người như vậy, cha thật sự không thèm để ý chút nào sao?"
Cố Miên siết chặt lòng bàn tay. Mặc dù sống lại một lần, nàng nhìn thấy Cố Hữu Lương thiên vị như vậy, trái tim cũng xé rách đau đớn.
Không phải chỉ là một sợi dây chuyền mà thôi. Còn có dì con làm trưởng bối nói con hai câu thì sao? Con làm vãn bối nghe là được, còn muốn động thủ với trưởng bối? Bình thường mẹ dạy con thế nào?
Cố Hữu Lương quát Cố Miên.
Phó Dư trực tiếp đứng trước người Cố Miên, "Một sợi dây chuyền mà thôi? Sợi dây chuyền này trị giá một trăm hai mươi triệu. Vốn muốn xóa cho các người một số lẻ. Nếu Cố tiên sinh giàu nứt đố đổ vách như vậy, vậy hai mươi triệu này cũng không cần xóa.