phó bác sĩ, may mắn gả cho ngươi
Chương 42: Chồng tôi rất thích bú núm vú của tôi
Bác sĩ Phó, ngực của tôi có vấn đề sao?
Cố Miên ưỡn ngực, để Phó Dư có thể hít sâu hơn.
"Hương vị rất sạch sẽ và ngọt ngào, quý bà này, có phải bà đã lén bôi mật ong lên núm vú của mình không?"
Phó Dư dùng đầu lưỡi quấn lấy ngực Cố Miên, hấp thụ càng thêm dùng sức.
Bác sĩ Phó, làm sao anh biết? Chồng tôi rất thích hút ngực tôi. Cho nên mới lau một chút. Anh thích không?
Cố Miên nói xong dùng hai chân kẹp lấy eo Phó Dư, dùng huyệt hoa mềm mại giữa hai chân ma sát gậy thịt của anh. Quả nhiên phát hiện gậy thịt của Phó Dư đã cứng như đá.
Bác sĩ Phó bề ngoài giả bộ đứng đắn, nhưng trên thực tế dễ trêu chọc như vậy.
Không thích.
Phó Dư phun ra núm vú của nàng, từ trên người nàng đứng lên.
Em nghỉ ngơi trước đi. Lát nữa anh đi nấu cơm cho em. Bên này có phòng bếp riêng, chúng ta không qua nhà chính ăn.
Phó Dư dịu dàng xoa xoa mặt Cố Miên.
Cố Miên tức giận đến há hốc miệng, cả chương trên mặt đều viết bốn chữ dục cầu bất mãn.
Phó Dư dễ trêu chọc bao nhiêu, khả năng tự khống chế của hắn mạnh bấy nhiêu.
Trái tim Cố Miên đang rỉ máu. Thật vất vả bầu không khí tốt như vậy, cho rằng có thể cùng Phó Dư làm tình. Kết quả hắn lại bình tĩnh bứt ra ngoài.
Hơn nữa mỗi lần tìm cớ vẫn là nấu cơm cho cô, cô là heo sao? Nàng mới không muốn ăn cơm Phó Dư làm! Nếu để cho cô không được ăn thịt, cô cũng không để cho anh sống khá giả!
Một giờ nữa.
Cố Miên ngồi trước bàn ăn sườn xào chua ngọt Phó Dư làm, mùi vị ngon đến nỗi cô muốn nuốt cả đầu lưỡi.
Hơn nữa sườn được cắt vừa vặn, một miếng vừa đủ cho cô ăn một miếng.
Ăn chậm một chút, không ai cướp với em. "Phó Dư sờ sờ đầu Cố Miên.
Ngô ngô......
Cô ta là một con heo!
"Phó tiên sinh, anh xác định năm đó anh học bác sĩ ở Mỹ, mà không phải lén lút chạy đến Tân Đông Phương làm đầu bếp?"
Trong lòng Cố Miên kêu hận. Rõ ràng định không để ý tới Phó Dư, kết quả một đĩa sườn chua ngọt liền thu dọn cô.
Em đi học sau khi về nước.
Phó Dư bình tĩnh nói.
Cố Miên: "..." Anh thắng rồi. Thật đúng là đi học qua.
Sau khi cơm nước xong, Phó Dư Chính chuẩn bị đưa Cố Miên lên lầu nghỉ ngơi. Kết quả không nghĩ tới cửa lớn tòa nhà độc lập vang lên tiếng gõ cửa.
Phó Dư nhíu mày, cũng không muốn để ý tới. Nhưng chuông cửa không ngừng vang lên, làm cho cả phòng khách đều có thể nghe được.
Ông xã, em đi xem là ai. Nói không chừng có chuyện quan trọng tìm anh.
Cố Miên thấy Phó Dư mất hứng, cô đành phải tự mình đi qua mở cửa.
Nhưng khi Cố Miên mở cửa, cô lại nhìn thấy một gương mặt mà cô không hề muốn nhìn thấy.
Chị, em nghe dì Dương nói chị ở đây. Không ngờ chị thật sự ở đây!
Cố Bảo Châu vẻ mặt hưng phấn nhìn Cố Miên. Cánh tay lúc trước bị Phó Dư bẻ gãy của nàng bây giờ còn đeo thạch cao, phối hợp với bộ dáng điềm đạm đáng yêu của nàng, thật giống như một đóa hoa trắng nhỏ đáng thương.
Nếu như Cố Miên không sống lại một lần, cô nói không chừng còn thiếu chút nữa bị Cố Bảo Châu lừa. Cô em gái này căn bản là một con rắn độc. Hơn nữa nếu nàng nhớ không lầm, nhị phòng phu nhân chính là họ Dương.
Trong lòng nàng cười lạnh.
Hôm nay đánh nhị phòng mấy bạt tai, không nghĩ tới lại nhận lấy Cố Bảo Châu.
Xem ra Nhị phòng đối với tình huống trong nhà nàng thật đúng là rõ như lòng bàn tay.
Vừa nghĩ tới mình bị Phó gia nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng nàng không khỏi sởn gai ốc.
Ngươi tới làm gì?
Cố Miên xa cách nói.
Đương nhiên là tới thăm anh và anh rể rồi. Chuyện lần trước là em bị quỷ ám, là em làm không đúng. Em ở nhà nghĩ lại thật lâu mới biết mình đã làm sai. Cho nên lần này em đặc biệt tới xin lỗi chị và anh rể.
Cố Bảo Châu nói xong trong mắt bắt đầu khởi động thủy quang trong suốt, phảng phất một giây sau sẽ khóc lên. Nhưng Cố Miên đã sớm biết trò này của Cố Bảo Châu, nhỏ thuốc nhỏ mắt vào mắt.
Xin lỗi? Em gái tốt của anh. Xin lỗi có ai đứng xin lỗi như em không? "Cố Miên lạnh lùng nói.
Nếu muốn đóng kịch, vậy làm nguyên bộ đi. Dù sao một mình cô xem kịch cũng không sao cả.
Tỷ tỷ, tỷ có ý gì?
Ánh mắt Cố Bảo Châu càng thêm đỏ. Cô cắn môi, thân thể mảnh khảnh không ngừng run rẩy. Khóe mắt cô nhìn thấy Phó Dư ở cách đó không xa, cho nên giả bộ càng thêm đáng thương.
Cô muốn Phó Dư thấy rõ bộ dạng ngang ngược kiêu ngạo của Cố Miên. Cố Miên càng thô lỗ vô lễ, càng tôn lên sự sạch sẽ thuần khiết của cô. Đến lúc đó còn sợ Phó Dư không thích nàng sao?
Ta có ý gì? Cái này nên hỏi ngươi đi. Ngươi không phải tới xin lỗi sao? Chẳng lẽ ba ba không có dạy ngươi người xin lỗi nên là tư thế gì?
Cố Miên khoanh tay trước ngực lặng lẽ nhìn Cố Bảo Châu biểu diễn.
Chị, sao chị có thể như vậy? Em là em gái ruột của chị! Chẳng lẽ chị muốn em quỳ xuống sao?
Tay Cố Bảo Châu len lén véo đùi mình một cái, trong nháy mắt nước mắt liền từ trong hốc mắt chảy ra. Diện mạo nhu nhược của nàng lại cùng với nước mắt lê hoa đái vũ thoạt nhìn càng thêm đáng thương.
Đúng vậy, ta chính là muốn ngươi quỳ xuống. Ngươi không phải nói tới xin lỗi sao? Đã như vậy yêu cầu xin lỗi nên để cho ta nói đúng chứ.
Cố Miên cười lạnh nói.
Trong lúc nói chuyện, Phó Dư từ phía sau đi tới. Khuôn mặt tuấn mỹ của Thanh Tuyển khiến Cố Bảo Châu trong nháy mắt quên mất cánh tay của mình là bị ai bẻ gãy.
Anh Phó, anh xem chị kìa. Chị ấy cố ý làm khó dễ em như vậy!
Cố Bảo Châu điềm đạm đáng yêu nhìn Phó Dư. Nhìn đi, Cố Bảo Châu chính là một nữ nhân ngang ngược vô lý! Cô ấy mới là cô gái dịu dàng đáng yêu. Cô so với Cố Bảo Châu không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Ngươi có quỳ xuống hay không? Không quỳ thì đừng nói nữa. Quấn lấy nàng nửa ngày lãng phí thời gian nàng ở bên ta.
Giọng Phó Dư lạnh như sương, giống như gió lạnh đâm Cố Bảo Châu rùng mình.
Phó ca ca, tỷ tỷ bảo ta quỳ xuống a!
Cố Bảo Châu không thể tin nhìn Phó Dư.
"Ngươi không quỳ xuống đúng không?"
Ánh mắt Phó Dư đạm mạc nhìn Cố Bảo Châu.
Cố Bảo Châu vừa nghe có hi vọng, lập tức gật đầu, "Đúng, ta đương nhiên không quỳ xuống. Ta chỉ phạm một chút sai lầm nhỏ mà thôi. Ta cũng đã nói xin lỗi. Vì sao còn muốn ta quỳ xuống.
Ngươi đã không quỳ xuống, ngươi còn quấn lấy Miên Miên làm gì? Cút ra ngoài.
Phó Dư trực tiếp đá Cố Bảo Châu ra ngoài, sau đó khóa chặt cửa trước mặt Cố Bảo Châu.
Cố Miên: "????
Bác sĩ Phó, bạo lực như vậy thật sự tốt sao?
Ông xã, em......
Cố Miên còn chưa nói xong đã bị Phó Dư bế lên, sau đó đi lên lầu.
Mà Cố Bảo Châu ngoài cửa bị đá đến nửa ngày cũng không thở nổi. Cô hung hăng trừng mắt nhìn cửa.
Cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua Cố Miên! Nhất định là Cố Miên xúi giục Phó Dư làm như vậy! Chờ tương lai nàng nhất định sẽ cho Phó Dư biết nàng mới là nữ nhân thích hợp với hắn nhất.