oanh nhu
Chương 5
Lúc Lương Oanh Nhu tỉnh lại, vẫn lấy tư thế chật vật nằm ở trên sô pha, mà Tằng Nghiêu Dật đã sớm không thấy bóng dáng, trên người cô dính không chịu nổi, dấu vết loang lổ, đây là lần đầu tiên sau khi cô cùng Tằng Nghiêu Dật làm tình, anh không thay cô rửa sạch chất nhầy trên người.
Lương Oanh Nhu và Tằng Nghiêu Dật ở bên nhau nhiều năm như vậy, hai người khẳng định từng cãi vã, cho dù sau khi bọn họ tình ái như vậy, Tằng Nghiêu Dật cũng sẽ không quên thay cô rửa sạch thân thể, hoàn toàn không nhẵn nhụi như một lão đại xã hội đen có.
Lương Oanh Nhu rất vất vả đứng lên, mặt trời bên ngoài chiếu vào trong phòng, cô mới biết được rèm cửa sổ cũng không kéo lên, cô nên may mắn đối diện phòng trọ của cô không có kiến trúc, Lương Oanh Nhu trần trụi đi tới trước cửa sổ, dùng sức kéo rèm cửa sổ lại, hôm nay cô thích hợp với bóng tối.
Nhìn dấu vết thối nát trên sô pha, Lương Oanh Nhu một trận chán ghét, nếu không là cô không có khí lực ném sô pha đi, cô tuyệt đối sẽ không giữ lại đồ dùng có tính nhục nhã như thế.
Lương Oanh Nhu cầm một cái túi rác lớn, đem thảm lông cùng gối đầu trên sô pha toàn bộ ném vào, lại đi phòng tắm cầm bao tay, khăn lau cùng thuốc khử trùng, dùng sức lau chùi sô pha, thẳng đến khi khắp phòng đều là mùi khử trùng, mới từ bỏ như vậy, cô đem bao tay cùng khăn lau cũng toàn bộ ném vào túi rác, đem túi rác cột chặt, ném ở cửa, sau đó tiến vào phòng tắm.
Lương Oanh Nhu nhìn mình trong gương, hai mắt vô thần, sắc mặt tiều tụy, tuy rằng bình thường nàng cũng không có biểu tình phong phú, nhưng hiện tại liền giống như thân thể mất đi linh hồn.
Bên trong đùi Lương Oanh Nhu tràn đầy tinh dịch khô cạn, mà trong huyệt nhỏ của cô còn không ngừng chảy ra, có thể tưởng tượng được tối hôm qua bọn họ làm bao nhiêu lần, Tằng Nghiêu Dật là một người có tính dục rất mạnh, Lương Oanh Nhu ứng phó với anh kỳ thật rất vất vả, nhưng anh sẽ không miễn cưỡng cô, bất quá tối hôm qua Tằng Nghiêu Dật hẳn là không có tự kiềm chế, bây giờ cô còn cảm thấy trong hành lang phảng phất có cột thịt cứng rắn đang co rút.
Lương Oanh Nhu đứng ở dưới vòi hoa sen, mở ra một mặt nước lạnh, hàn ý thấu xương rốt cục làm cho nguyên thần của nàng trở về vị trí cũ, nàng gắt gao ôm chặt thân thể của mình, chung quy nhịn không được xúc động muốn khóc, dưới tác dụng của tiếng nước, bắt đầu càn rỡ khóc lớn.
Lúc đầu Lương Oanh Nhu vẫn đứng khóc, càng về sau hoàn toàn chống đỡ không nổi, trực tiếp ngồi dưới đất, ôm hai đầu gối khóc rống.
Trước khi cô mười bốn tuổi có thể nói là thuận buồm xuôi gió, có một gia đình hòa thuận, yêu thương cha mẹ cô, ở trường học lại là học sinh giỏi, không chỉ được giáo viên chiếu cố, quan hệ với bạn học cũng rất hòa hợp, tìm không ra một điểm không như ý.
Có thể chính là cuộc sống lúc trước quá mức hoàn mỹ, mới có thể làm cho cô liên tục gặp trắc trở, đầu tiên là cha mẹ qua đời, sau đó là gút mắc với Tằng Nghiêu Dật, cho rằng cuộc sống rốt cục bình tĩnh, kết quả Tằng Nghiêu Dật lại xuất hiện trong tầm mắt của cô, làm cho cô không ngừng nhớ lại những ngày đã qua, cho dù vui vẻ nhiều hơn, cô cũng không muốn dính dáng đến quan hệ với Tằng Nghiêu Dật.
Khi Lương Oanh Nhu cung cấp chứng cứ phạm tội cho Tằng Nghiêu Dật với cảnh sát, liền quyết định cắt đứt quan hệ với anh, đêm hôm đó cô liền thu dọn hành lý, ngồi xe lửa rời khỏi thành phố này, nơm nớp lo sợ trốn ở trong khách sạn nhỏ, cả ngày xem báo chí và tin tức, chờ Tằng Nghiêu Dật tuyên án, coi như đợi đến khi anh tuyên án, Lương Oanh Nhu vẫn không dám thả lỏng, cô lại tiếp tục mấy tháng, xác định không ai tìm kiếm cô, mới dám xuất hiện lần nữa, mà cô cũng hiểu được nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cô đi nhờ xe một lần nữa trở lại thành phố này, lựa chọn vùng ngoại ô này học nghiên cứu sinh.
Thành tích của Lương Oanh Nhu tuy rằng không tệ, nhưng cô bỏ lỡ không ít bài tập, cả ngày khắc khổ học tập, mới miễn cưỡng thi đậu nghiên cứu sinh, cuộc sống vườn trường khiến cô cởi mở hơn không ít, cô dần dần buông lỏng ý chí, chuẩn bị sống lại một lần nữa, không nghĩ tới ba năm nhanh như vậy, Tằng Nghiêu Dật đã từ trong tù thả ra.
Lòng phòng bị của Tằng Nghiêu Dật rất mạnh, cho dù đối đãi với thủ hạ trung thành nhất cũng có điều giữ lại, tất cả đều là người cùng hắn vào sinh ra tử, Lương Oanh Nhu cũng không nắm chắc có thể làm cho hắn buông lỏng cảnh giác, nhưng kết quả làm cho nàng ngoài ý muốn, Tằng Nghiêu Dật không nói dối nàng, mà thành thật khai báo chỗ ẩn thân của những văn kiện quan trọng kia, nàng kỳ thật không hiểu, nếu là chứng cứ phạm tội, vì sao hắn phải vẫn giữ lại, bất quá nàng không có hỏi ra miệng.
Lương Oanh Nhu không phải người có lòng dạ sắt đá, ở chung với Tằng Nghiêu Dật nhiều năm như vậy, làm sao có thể không động tâm, nhất là sau khi Tằng Nghiêu Dật bị thương nặng như vậy, vẫn làm bạn bên cạnh, bổ khuyết chỗ trống trong lòng, cho nên cô lựa chọn chứng cứ phạm tội nhẹ nhất để hình phạt, ban đầu cô cho rằng chỉ phán anh chừng một năm, cũng đủ để cô chạy ra phạm vi thế lực của anh, không nghĩ tới cuối cùng phán ba năm.
Lương Oanh Nhu đã nói với cảnh sát sẽ bắt giữ anh vào ngày sinh nhật Tằng Nghiêu Dật, sinh nhật anh là chuyện lớn, không ít người sẽ đến chúc mừng, mà anh bị bắt đi, lực chú ý của mọi người đều chỉ đặt trên người Tằng Nghiêu Dật, không ai đặc biệt chú ý đến cô, sự thật cũng đúng như cô dự đoán.
Lúc Lương Oanh Nhu đến nhà ga, chỗ bán vé nói rõ sẽ không bán vé nữa, cô chưa bao giờ mua vé xe lửa, không biết có tình huống như vậy, cô ngồi cả đêm ở sân ga, mua vé rời đi sáng sớm ngày hôm sau.
Lương Oanh Nhu ngồi ở sân ga không dám ngủ, lúc thì lo lắng cho an nguy của mình, lúc lại lo lắng cho an nguy của Tằng Nghiêu Dật, cô nhịn không được rơi lệ, cảm thấy mình rất tệ, chỉ là trên thế giới không có thuốc hối hận, cô chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, cuộc sống của cô lại một lần nữa xảy ra chuyển ngoặt, mà lúc này đây không có ai ở bên cạnh cô nữa, chỉ có một mình lên đường.
Lương Oanh Nhu bị tiếng chuông điện thoại di động cắt đứt hồi ức, hôm nay cô không muốn nghe bất cứ cuộc điện thoại nào, cũng may tiếng chuông điện thoại di động vang lên một lần liền không tiếp tục.
Hai chân cô tê dại đứng lên, bôi sữa tắm lên người, sau đó bắt đầu dùng sức xoa nắn, chà xát làn da trắng nõn đến đỏ bừng một mảnh, làm cho thân thể đầy đau đớn, biết không thể tiếp tục nữa, mới dừng lại động tác hung ác.
Lương Oanh Nhu khoác khăn tắm đi ra khỏi phòng, nằm thẳng lên giường, thân thể cô cuộn tròn thành một đoàn, trong đầu giống như phiên giang đảo hải, vô số hình ảnh bắt đầu hiện lên, thật sự Tằng Nghiêu Dật làm cho quá khứ cô muốn quên nhất nhất trở về.