oanh nhu
Chương 2
Sau khi hoàn thành đề tài trước đó, Lương Oanh Nhu lập tức rảnh rỗi, lúc trước cô có nhận gia sư, nhưng sau đó cùng với việc học, đành phải nhịn đau buông tha, cuộc sống của cô cũng không dư dả, học bổng cộng thêm tiền lương lúc trước cô làm công, miễn cưỡng duy trì cuộc sống.
Lương Oanh Nhu quyết định đi tìm cơ hội làm công hay không, thừa dịp khoảng thời gian rảnh rỗi này, kiếm nhiều sinh hoạt phí một chút, vì cuộc sống sau này mà tính toán sẵn sàng.
Lương Oanh Nhu rất may mắn, ngày đầu tiên đi ra ngoài đã thấy một hiệu sách đang tìm nhân viên, bình thường chỉ đi làm nửa ngày, thứ bảy và chủ nhật là cả ngày, không trùng khớp với chương trình học của cô, bà chủ trong tiệm thấy Lương Oanh Nhu đến thật cao hứng, nói quảng cáo tuyển dụng của mình là vừa mới dán ra ngoài, nhân viên trước bởi vì trong nhà có việc gấp, vội vàng từ chức, đang lo không tìm được người đến thay cô.
Biết Lương Oanh Nhu là sinh viên năm nhất đại học X, còn khen cô có tiền đồ, nói con trai mình cũng phải dựa vào nghiên cứu sinh đại học X, nhưng không thi đậu, đành phải đi nơi khác học.
Lương Oanh Nhu bởi vì trải qua lúc trước, làm người tương đối lạnh lùng, cho dù bà chủ nói như vậy, cô cũng một chút cảm giác cũng không có, cảm thấy hoàn toàn không liên quan đến cô, đành phải mỉm cười chống đỡ.
Cuộc sống của Lương Oanh Nhu không thay đổi, vẫn sống cuộc sống nhàm chán lại phong phú như thường, cho đến khi cô đi học nửa tháng, giáo sư thông báo cho cô, đề tài hợp tác trước đó của cô với sư huynh sư tỷ rất có thể sẽ giành được giải thưởng ở thành phố, để cho bọn họ chuẩn bị tốt đi lĩnh thưởng.
Có thể đoạt giải tất nhiên là chuyện vui sướng, dù sao cũng là bọn họ bỏ ra rất nhiều cố gắng mới đổi lấy, bất quá Lương Oanh Nhu cũng không muốn đi thành phố, nàng cảm thấy ở lại khu trường xa xôi này rất tốt, không cần để ý tới hỗn loạn bên ngoài, cho nên Lương Oanh Nhu nói với giáo sư nàng không cần đi, để cho sư huynh sư tỷ đi là được.
Đề tài này xuất lực nhiều nhất chính là Lương Oanh Nhu, nàng cơ hồ đem tất cả tâm tư đều đặt ở phía trên, chỉ là nàng vừa mới tới danh nghĩa giáo sư, sư huynh cùng sư tỷ làm tiền bối, theo lý nên để cho bọn họ đi lĩnh thưởng.
Giáo sư nói với Lương Oanh Nhu, lần này cô thật đúng là không thể không đi, cấp trên rất thưởng thức đề tài này của cô, cảm thấy rất mới mẻ độc đáo lại rất có luận chứng, điểm danh để cho toàn bộ sinh viên đề tài này đến đông đủ, đến lúc đó có thể lãnh đạo thành phố còn muốn mời bọn họ ăn cơm.
Lương Oanh Nhu rất khó xử, đừng nói nàng không biết xã giao lãnh đạo, nàng ngay cả giao tiếp cơ bản nhất cũng rất khó khăn, bất quá giáo sư đối xử với nàng rất tốt, sư huynh sư tỷ cũng không kiêu ngạo, đối với nàng không hiểu sẽ chỉ ra, đối với nàng làm tốt, cũng không keo kiệt tán dương, nàng ngượng ngùng cự tuyệt bọn họ, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.
Lễ trao giải là một tuần sau, Lương Oanh Nhu mới đi làm nửa tháng, lúc xin phép bà chủ thì vô cùng ngượng ngùng, nhưng bà chủ vừa nghe cô đoạt giải, vui vẻ phê duyệt rất nhanh, còn bảo cô mang cúp về cho cô xem.
Ngồi trên xe đi thành phố, Lương Oanh Nhu trầm mặc ít nói, trạng thái của cô cũng không tốt, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, giống như không phải đi lĩnh thưởng, càng giống đi chịu tang.
Bình thường sư tỷ cùng Lương Oanh Nhu quan hệ không tệ, vì thế cẩn thận hỏi: "Oanh Nhu, sắc mặt của ngươi khó coi như vậy, có phải không thoải mái a?
Lương Oanh Nhu giống như che chắn thế giới bên ngoài, vẫn chất phác nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới phát hiện sư tỷ đang nói chuyện với nàng, lập tức xin lỗi nói: "Thật ngại quá, sư tỷ, ta thất thần, ngươi hỏi ta cái gì?
Ngươi có phải không thoải mái a? "Sư tỷ lo lắng hỏi.
Lương Oanh Nhu miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Có thể là tối hôm qua ngủ không ngon, cho nên hôm nay không có tinh thần, không cần lo lắng, em không sao.
Bộ dáng Lương Oanh Nhu không hề giống không có việc gì, bình thường tuy rằng cô cũng lạnh lùng như vậy, nhưng hôm nay cô giống như hồn phách ly thể, không hề có sức sống.
Đi thành phố đại khái phải thực hiện hai giờ, Lương Oanh Nhu duy trì một động tác thẳng đến điểm cuối, cho nên lúc nàng đứng dậy, bởi vì thân thể tê dại, thiếu chút nữa lắc lư, may mắn sư huynh bên cạnh tay lẹ mắt, kịp thời đỡ lấy nàng, hắn cũng dùng giọng điệu lo lắng hỏi: "Oanh Nhu, trạng thái của nàng kém như vậy, thật sự không có việc gì sao?
Lương Oanh Nhu chua xót cười nói: "Ta thật sự không sao, cám ơn sư huynh quan tâm.
Khách sạn bọn họ ở là khách sạn sáu sao tốt nhất trong thành phố, sư huynh và sư tỷ đều rất hưng phấn, chỉ có Lương Oanh Nhu thiếu hứng thú, cô đi theo bọn họ vào đại sảnh, lập tức có nhân viên công tác đến dẫn bọn họ vào phòng.
Giáo sư và sư huynh ở cùng một phòng, mà Lương Oanh Nhu ở cùng một phòng với sư tỷ, đợi sau khi bọn họ thu dọn hành lý xong, liền xuống dưới lầu ăn cơm trưa, lễ trao giải cử hành vào buổi chiều, buổi tối có tiệc mừng công, ngày hôm sau còn có trao đổi học thuật, bọn họ cần dừng lại ở chỗ này hai ngày một đêm.
Lương Oanh Nhu đối với mỹ thực trước mắt không hề có hứng thú, chỉ là máy móc ăn vài miếng, nói về phòng nghỉ ngơi trước, bọn họ thấy trạng thái của cô như thế, đều để cho cô nghỉ ngơi thật tốt một chút.
Giải thưởng là ở cuối cùng công bố, mặc dù có chín mươi phần trăm khả năng là bọn họ cầm, bất quá còn có mười phần trăm khả năng là người khác, bọn họ không dám có lòng tin nắm chắc phần thắng.
Lương Oanh Nhu cũng không phải là lần đầu tiên tới khách sạn này, hoặc là nói cô đã tới rất nhiều lần, đi trên hành lang trở về phòng, hình ảnh giống như đã từng quen biết lại từng màn chiếu lại trong đầu cô, khiến cho cô phải vịn vách tường, mới có thể gian nan đi về phía trước.
Lương Oanh Nhu ngay cả giày cũng không cởi, liền trực tiếp nằm lên giường, nàng cảm giác chung quanh rất lạnh, cho dù gắt gao bọc chăn cũng không có một tia ấm áp, nàng ở trên giường cắn răng run rẩy, hận không thể trực tiếp ngất đi.
Lương Oanh Nhu không biết mình ở trên giường giãy dụa bao lâu, là điện thoại của sư tỷ đánh thức nàng, để cho nàng chuẩn bị tốt, đến lúc vào sân.
Lương Oanh Nhu cúp điện thoại, nhìn thấy ngày tháng trên màn hình lại thất thần trong chốc lát, cuộc sống này cũng đủ khắc khổ ghi tâm.
Giáo sư cùng với sư huynh sư tỷ đều ở lầu hai chờ nàng, một hàng bốn người ngồi vào chỗ ngồi về sau, rất nhanh lễ trao giải liền bắt đầu.
Lễ trao giải vẫn diễn ra như vậy, lãnh đạo phát biểu đọc diễn văn, công bố giải thưởng, trong chốc lát gọi tên trường học của bọn họ, Lương Oanh Nhu đã lâu không khẩn trương, cô vì đề tài này bỏ ra rất nhiều, rất hy vọng có thể giành được giải thưởng này.
Sau khi chân chính báo danh tên bọn họ, bốn người cao hứng hoan hô, do giáo sư nâng cúp từ trong tay người trao giải, sư huynh đại biểu bọn họ phát biểu, từ đầu tới cuối Lương Oanh Nhu đều chỉ đứng ở bên cạnh, làm một hậu bối tận trách.
Giải thưởng này của bọn họ trao xong, lễ trao giải hôm nay cũng chính thức kết thúc, buổi tối ở lầu bốn an bài tiệc mừng công cho bọn họ, lãnh đạo nắm tay bọn họ, bảo bọn họ cần phải đến đông đủ.
Lương Oanh Nhu vuốt ve đường cong cúp, đây xem như giải thưởng lớn đầu tiên cô giành được, trong ngày đặc biệt này có vẻ vô cùng có ý nghĩa.
Thẳng đến khi bọn họ bước ra khỏi lễ đường, ở cửa thang máy cùng một đám người chính diện gặp nhau, Lương Oanh Nhu mới chính thức cảm thấy được sợ hãi trước nay chưa từng có.