oanh nhu
Chương 17
Lương Oanh Nhu có loại cảm giác, lần này Tằng Nghiêu Dật thật sự muốn rời khỏi cô, bọn họ dây dưa gần mười năm, hôm nay có thể chính là kết thúc, mà cô khó chịu đến gần như ngừng thở, tim đột nhiên ngừng đập, so với lần trước cô rời đi còn khó chịu hơn.
Mà Lương Oanh Nhu cũng không rõ Tằng Nghiêu Dật đối với cô đến tột cùng là tình cảm gì, cô cảm thấy lúc bọn họ yêu nhau, anh ở bên ngoài nuôi người, mà cô cảm thấy anh cũng không quan tâm mình như vậy, lại biểu hiện thâm tình như vậy.
Lương Oanh Nhu vĩnh viễn sẽ không quên khi nhìn thấy Tăng Nghiêu Dật ôm người khác trong lòng, cái loại cảm giác đau thấu nội tâm này, sau khi bị cô biết anh ở bên ngoài có người, Tằng Nghiêu Dật liền bắt đầu trắng trợn ngủ lại bên ngoài, từ một tuần bắt đầu không gặp người, đến một tháng sau cũng không trở lại một lần, Lương Oanh Nhu bất lực đến trắng đêm khó ngủ, cô không hiểu được hai người bọn họ xảy ra vấn đề, trước đó một chút manh mối cũng không có.
Chỉ là Lương Oanh Nhu vẫn như cũ ở lại trong nhà Tăng Nghiêu Dật, ngày ngày chờ đợi hắn sẽ nhớ tới nàng, thỉnh thoảng đến thăm nàng một chút cũng được, nhưng đợi được luôn là Tằng Nghiêu Dật vội vàng mà đến, lại nhanh chóng rời đi, giống như mất đi hết thảy nhẫn nại với nàng.
Lương Oanh Nhu từ các loại con đường đi hỏi thăm người đi cùng Tằng Nghiêu Dật là ai, chỉ là Tằng Nghiêu Dật làm công tác bảo mật rất khá, giấu diếm kín không kẽ hở, cô không thể nào biết mình bại bởi ai, lại nên như thế nào đem người mình yêu thắng lại, cô giống như oán phụ bị vứt bỏ lấy nước mắt rửa mặt, trong thời gian ngắn liền gầy gò đến không ra dáng, hốc mắt lõm xuống, sắc mặt vàng như nến, cô ngay cả soi gương cũng không dám, lại càng không dám lấy bộ dáng quỷ này gặp người, bất quá đó cũng chỉ là buồn lo vô cớ của cô mà thôi, bởi vì Tằng Nghiêu Dật cũng chưa từng lưu ý qua cô.
Khoảng thời gian đó chỉ có Trình Đình Nhược đến thăm cô, kể chút chuyện cười cho cô, lại thay đổi biện pháp chọc cho cô vui vẻ, bất quá Lương Oanh Nhu đều cười đến rất chua xót, cô mất đi cha mẹ, cho rằng thu hoạch Tằng Nghiêu Dật, kết quả là ngay cả Tằng Nghiêu Dật cô cũng không nắm chắc.
Trình Đình Nhược khuyên bảo cô nói Tằng Nghiêu Dật có nỗi khổ riêng, cuối cùng Tằng Nghiêu Dật vẫn sẽ trở lại bên cạnh cô, để cho cô vui vẻ một chút, Lương Oanh Nhu cũng hy vọng lời nói của Trình Đình Nhược là thật, cô không biết có thể chịu đựng được thống khổ mất đi Tằng Nghiêu Dật hay không.
Lương Oanh Nhu đang chờ, cô hy vọng Tằng Nghiêu Dật sẽ trở lại bên cạnh mình như lời Trình Đình Nhược nói, cô không làm ra những chuyện tranh giành tình nhân, khiến tình cảnh xấu hổ khó coi, nếu Tằng Nghiêu Dật thật sự không yêu cô, mà yêu một người khác, như vậy cô tuyệt đối sẽ mặt dày mày dạn dây dưa, cho dù cô khổ sở đến đau đến không muốn sống, cũng sẽ không miễn cưỡng không phải đồ của mình.
Chỉ là Lương Oanh Nhu không đợi được ngày Tằng Nghiêu Dật trở lại bên cạnh mình, vào sinh nhật hai mươi tuổi của cô, Tằng Nghiêu Dật đáp ứng sẽ cùng cô chúc mừng sinh nhật, mà Lương Oanh Nhu cũng quyết định đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ, ngày đó cô quyết định thẳng thắn nói chuyện với Tằng Nghiêu Dật, nếu như bọn họ muốn tiếp tục đi tiếp, anh phải chặt đứt hết thảy quan hệ lộn xộn bên ngoài, nếu như bọn họ không muốn tiếp tục, như vậy cô sẽ rời đi.
Ngày đó Tằng Nghiêu Dật trở về không sớm cũng không muộn, kém không nhiều lắm bảy giờ, Lương Oanh Nhu chuẩn bị một bàn thức ăn, liền hai người cùng nhau trải qua sinh nhật, khi Lương Oanh Nhu còn chưa mở miệng nói chuyện của hai người, Tằng Nghiêu Dật nhận được một cú điện thoại, thần sắc anh kích động, hoặc là nên nói sợ hãi bất an, lúc đứng lên còn mang theo ghế dựa, mà cái ghế trầm trọng kia đập vào chân cô, Lương Oanh Nhu đau đến buồn bực rên rỉ, nước mắt đầy tròng, mà Tằng Nghiêu Dật hoàn toàn không chú ý tới cô không thích hợp, ngược lại vừa vặn ngay cả chào hỏi cũng không gọi liền đi đến cửa.
Lương Oanh Nhu suy đoán đại khái là người đi cùng Tằng Nghiêu Dật có việc, cô chịu đựng đau nhức, vội vàng đuổi theo, muốn giữ anh lại, cô nghĩ hôm nay Tằng Nghiêu Dật ở bên mình, mà không phải bị một cú điện thoại gọi đi, cô thua rất không cam lòng.
Mà Tằng Nghiêu Dật đáp lại cô là đuôi xe nghênh ngang rời đi, cùng bụi bặm đầy đất cất cánh, kể cả tình yêu của cô bị anh vứt ra sau đầu.
Lương Oanh Nhu khập khiễng trở lại trong phòng, nhìn đầy bàn thức ăn, châm chọc đến cười to, không chỉ có là cái này một bàn thức ăn, ngay cả nàng người này đều giống như chuyện cười, cho rằng dựa vào mấy thứ này có thể vãn hồi một người đàn ông tâm, ngốc thấu...
Lương Oanh Nhu quét toàn bộ một bàn thức ăn xuống đất, trở lại phòng hai người, chỉ là phòng này đã sớm cảnh còn người mất, cái giường kia mỗi đêm đều là một mình nàng gối đơn khó ngủ, nam nhân vốn nên nằm ở trên giường này, đã rời nàng mà đi.
Buổi tối sinh nhật hai mươi tuổi, Lương Oanh Nhu nghĩ Tằng Nghiêu Dật tự an ủi, sau cao trào cô khóc đến khóc không thành tiếng, cô liều mạng đấm gối đầu, phát tiết đau xót của mình, chỉ là tất cả đều vô ích, trái tim cô hoàn toàn trống rỗng, không còn hoàn chỉnh.
Lương Oanh Nhu cho rằng sẽ đợi được Tằng Nghiêu Dật xin lỗi, nhưng cô lại suy nghĩ nhiều, Tằng Nghiêu Dật chưa từng tới nói rõ tình huống với cô, hoặc là nói anh căn bản là không xuất hiện ở trước mặt cô nữa, Lương Oanh Nhu nghĩ mãi không rõ, có phải đàn ông nói thay lòng đổi dạ là có thể thay lòng hay không, một khắc trước còn nói yêu cô, một khắc sau lại có thể lập tức yêu người khác.
Ước chừng qua hơn nửa tháng, Lương Oanh Nhu mới biết được người đi cùng Tằng Nghiêu Dật đã chết, mà Tằng Nghiêu Dật thương tâm đến cả ngày say rượu, không còn hăng hái như ngày xưa nữa.
Lương Oanh Nhu sau khi nghe được tin tức này, vẫn sẽ khó chịu đến hít thở không thông, cô nghe ngóng được hội sở Tăng Nghiêu Dật trà trộn, muốn tận mắt chứng thực một chút tin tức khiến cô đau thấu tim gan này.
Nếu như nói tai nghe là giả, như vậy mắt thấy chung quy là thật, mà sự thật này so với đao kiếm sắc bén càng có thể đả thương người, Tằng Nghiêu Dật mặt đầy râu ria, mùi rượu hun trời, bên cạnh tất cả đều là bình rượu rỗng, trên người hoàn toàn tìm không thấy một chút bóng dáng Tằng Nghiêu Dật nên có, ba chữ Tằng Nghiêu Dật này không chỉ là một cái tên, càng đại biểu cho khí phách dũng mãnh cùng quả cảm, chỉ là người say khướt trước mắt không phải.
Càng làm Lương Oanh Nhu giống như chết đi chính là Tằng Nghiêu Dật nhìn thấy nàng gọi là Quản Ninh, nàng đến bây giờ hôm nay mới biết được nguyên lai người kia tên là Quản Ninh.
Lương Oanh Nhu không thể tiếp tục ở trong phòng này, cô không phải không có đồng tình, người kia chết cô cũng rất tiếc hận, nhưng cô không thể làm như không có việc gì nhìn người mình yêu bởi vì một người phụ nữ khác mà đau xót chảy nước mắt.
Lương Oanh nhu mạn vô mục đích bồi hồi ở trên đường cái, phát hiện mình dĩ nhiên không có chỗ đặt chân, cha mẹ của nàng đã qua đời, các thân thích tránh nàng như rắn rết, mà Tằng Nghiêu Dật duy nhất thu lưu nàng, cũng không hề lưu luyến nàng, biển rộng mênh mông nàng mất đi phương hướng đi tới.
Lương Oanh Nhu cuối cùng vẫn trở về nhà Tằng Nghiêu Dật, bằng không cô sẽ ngủ ngoài đường, nợ nần của cha cô là Tằng Nghiêu Dật trả hết, ngay cả cuộc sống cơ bản cũng là do anh cung cấp, trước mắt cô không có bất kỳ nền tảng kinh tế nào.
Lương Oanh Nhu cực kỳ mệt mỏi, bất kể là thân thể hay là tâm lý, đều gánh vác quá nhiều gánh nặng, ép cô khó có thể thở dốc, Lương Oanh Nhu biết mình không thể dựa vào Tằng Nghiêu Dật như vậy nữa.