nữ quản gia bí mật
Chương 3
Buổi tối kết thúc một ngày làm việc.
Trong bãi đỗ xe tầng hầm của công ty, Hạ Minh rất nhanh tìm được chiếc Volvo màu xanh ngọc của mình, tiến vào buồng lái còn chưa ngồi vững vàng đã vội vã cắm chìa khóa vào nhóm lửa khởi động.
Sở dĩ vội vã về nhà như vậy là bởi vì trong nhà có đồ vật hắn vì đó nhớ nhung cả ngày.
Nửa năm trước bắt đầu từ khi trộm quần lót của chị Ngọc, sở thích rình coi và sở thích luyến vật giấu sâu trong lòng Hạ Minh giống như ngựa hoang thoát cương mà không thể vãn hồi.
Kỳ thật lúc ở Mỹ hắn cũng đã mơ hồ hiển lộ ra phương diện này sở thích, thích rình coi nữ hài tử chân, thích ngửi nữ hài tử quần áo mùi vị.
Khác với Trung Quốc, nước Mỹ là một xã hội cởi mở, loại sở thích đặc biệt này trong mắt người Mỹ chỉ có thể xem như một loại sai lệch về hành vi tình dục, chỉ cần không sinh ra nguy hại thực chất đối với xã hội thì sẽ không bị khiển trách quá lớn, hơn nữa xã hội thương mại phát triển cao độ nước Mỹ có rất nhiều hàng hóa đặc biệt nhằm vào những nhân sĩ sở thích đặc biệt này, như quần lót nữ mặc qua, câu lạc bộ SM cùng với đĩa CD rình coi, những thứ này đều là rất dễ dàng liền có thể mua được, một thời gian sau ngược lại làm cho Hạ Minh chậm rãi mất đi hứng thú đối với những thứ này, hoặc là nói là một lần nữa bị áp chế ở đáy lòng.
Chuyện nửa năm trước lại một lần nữa gợi lên dục vọng ẩn giấu đã lâu của Hạ Minh, càng làm hắn khó có thể khống chế chính là, khẩu vị của hắn tựa hồ trở nên càng ngày càng nặng.
Hiện giờ, nội y đơn thuần, tất chân cùng với khó có thể thỏa mãn yêu cầu của hắn, mà đối với băng vệ sinh những thứ khẩu vị nặng này lại có khát vọng càng ngày càng mãnh liệt.
Buổi chiều hắn đặc biệt vào phòng Ngọc tỷ một chuyến, tìm được một cái bông vệ sinh nhuộm tinh huyết trong thùng rác phòng vệ sinh của nàng.
Bởi vì công ty đột nhiên có việc gấp đi không kịp hưởng thụ, liền giấu bông vệ sinh trong ngăn kéo bàn học chờ buổi tối về nhà hưởng thụ thật tốt.
Cả ngày Hạ Minh tâm không tạp niệm, trong lòng chỉ nhớ nhung bông vệ sinh kia, thầm nghĩ về nhà sớm một chút.
Về đến nhà dừng xe, ngay cả đồ cũng quên lấy, Hạ Minh nhảy xuống xe liền xông lên lầu. Hạ nhân trong nhà nhìn thấy bộ dáng vội vã trùng trùng của hắn còn tưởng rằng là ăn hỏng bụng vội vã đi WC giải quyết.
Mới vừa chạy đến giữa cầu thang đột nhiên nghe được sau lưng có người gọi hắn, quay đầu nhìn là một người giúp việc trong nhà đang đứng ở đầu cầu thang lầu một hướng hắn chào hỏi.
Chuyện gì? "Hạ Minh tức giận hỏi.
Ngọc quản gia nói khi thấy ngài trở về bảo ngài lập tức đi tìm nàng, nàng ở trong phòng chờ ngài. "Hạ nhân cung kính nói.
Ừ, được!
Hạ Minh cảm thấy có chút nghi hoặc, có việc từ trước đến nay đều là Ngọc tỷ chủ động đi tìm mình, nhưng cho tới bây giờ không để cho mình đi gặp nàng.
Bất quá Hạ Minh cũng không thèm để ý, hắn đã không coi Ngọc tỷ là người ngoài, trong lòng hắn hiểu rõ, ở trong nhà này không có mình có lẽ cũng không tính là gì, nếu là không có Ngọc tỷ thì có thể thiên hạ đại loạn, cho nên hắn vẫn coi Ngọc tỷ là trưởng bối cùng thân nhân của mình mà đối đãi, đến nỗi trong nội tâm, hắn đã len lén coi Ngọc tỷ là người mình ngưỡng mộ.
Mang theo tò mò, Hạ Minh chạy tới cửa phòng Ngọc tỷ. Cửa không khóa, khép hờ một khe cửa. Xuất phát từ lễ phép, Hạ Minh vẫn đưa tay gõ cửa phòng.
Vào đi! "Trong cửa phòng truyền ra thanh âm của Ngọc tỷ. Đẩy cửa đi vào, Ngọc tỷ đang ngồi trên sô pha trong phòng, trên mặt ẩn ẩn vẻ phẫn nộ.
Ngọc tỷ, tìm ta có chuyện gì?
Nhị thiếu gia! "Ngọc tỷ thấy Hạ Minh vào cửa, vội vàng đứng lên hành lễ với hắn.
Lại đây, ngồi đây! "Hạ Minh ngồi xuống sô pha, chỉ quay đầu nhìn anh, một câu cũng không nói.
Cái này...... Ngọc tỷ, người rốt cuộc làm sao vậy, ta có cái gì không đúng sao?
Ánh mắt của chị Ngọc khiến Hạ Minh cảm thấy cả người không được tự nhiên, đặc biệt là chị Ngọc không nói một lời nhìn chằm chằm vào mình, giống như mình đã làm sai điều gì đó.
Nhị thiếu gia, ngài tin tưởng ta sao?
Đương nhiên tin tưởng ngươi rồi!
Vậy ngươi sẽ nói thật với ta?
Ngươi xem ngươi, ta đương nhiên sẽ......
Ngươi có cái gì gạt ta sao? "Ngọc tỷ ánh mắt kiên định dị thường.
Cái này, đương nhiên không có...... "Hạ Minh mơ hồ cảm thấy sự tình có chút không ổn.
Nhị thiếu gia, những thứ này không biết ngài giải thích như thế nào?
Chị Ngọc từ trong ngăn kéo dưới bàn trà lấy ra một cái túi đặt bên cạnh Hạ Minh, liếc mắt nhìn Hạ Minh nhất thời trong lòng lạnh đi một mảng lớn.
Cái túi này cùng đồ vật bên trong Hạ Minh không thể quen thuộc hơn, đây đều là tất chân, quần lót, băng vệ sinh các loại đồ vật cho tới nay trộm đi từ chỗ Ngọc tỷ, cho tới bây giờ đã tích góp được chậm rãi một túi lớn.
Hạ Minh vẫn giấu nó ở chỗ sâu nhất trong tủ quần áo của mình, không ngờ lại bị chị Ngọc phát hiện.
Nhìn cái túi, lại len lén liếc Ngọc tỷ một cái.
Chỉ thấy chị Ngọc chăm chú nhìn mình, ánh mắt chuyên chú, cau mày, hoàn toàn khác với bộ dáng ôn nhu bình thường của chị, lại có một hương vị mê người khác, Hạ Minh nhìn như si như say, gần như quên mất tình cảnh hiện tại của mình.
Nhị thiếu gia! "Ngọc tỷ lại nói một câu, thanh âm không lớn nhưng mang theo uy nghiêm không thể cự tuyệt, Tử Hạ Minh từ trong thất thần kéo trở về.
"Này... Ngọc tỷ, ta..." Hạ Minh nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể ấp úng không nói để qua loa tắc trách.
"Những thứ này đều là buổi chiều lúc tôi thu dọn đồ đạc cho ngài tìm được từ trong tủ quần áo của ngài, tôi nghĩ những thứ này tuyệt không phải là ngài tự mình dùng chứ?
"Ngọc tỷ ta..." Hạ Minh không nói gì đáp, chỉ có thể cúi đầu trầm mặc, hắn vốn cũng không muốn lừa gạt Ngọc tỷ, huống chi chính mình đuối lý.
Không giải thích, vậy ngài thừa nhận?
"Nếu tôi không nhận lầm, những thứ bên trong này hẳn là toàn bộ đều là của tôi. Kỳ thật từ rất lâu trước đây tôi đã phát hiện những thứ này của mình không hiểu sao lại bị mất đi. Lúc đầu tôi tưởng mình sơ ý vứt đi như rác rưởi, sau đó tôi cũng hoài nghi là bị người ta trộm đi. Tuổi tác của tôi không ít chuyện, vốn đối với chuyện này tôi cũng không để ý, chỉ là tôi cho tới bây giờ không nghĩ tới dĩ nhiên là Nhị thiếu gia ngài..." Ngọc tỷ nói nghẹn ngào một chút, tựa hồ có vài lời khó có thể nói ra miệng, "Nhị thiếu gia ngài thật làm cho tôi thất vọng, lão gia và đại tiểu thư đối với ngài trút kỳ vọng lớn như vậy, để ngài trở về chủ trì trong nhà, ngài là hy vọng của Hạ gia, không nghĩ tới ngài... cư nhiên làm ra chuyện dơ bẩn như vậy..."
"Nếu là ta để Nhị thiếu gia ngài biến thành cái dạng này, ta làm sao xứng đáng với lão gia đã chết... Ta..." Ngọc tỷ hốc mắt ướt át, khóe mắt chảy ra vài giọt nước mắt, biểu tình trên mặt có vẻ rất là mất mát, "Ta nghĩ ta rốt cuộc không thể ở lại nơi này nữa. Hơn nữa, Nhị thiếu gia, ngài lén lút làm những chuyện dơ bẩn này là đang vũ nhục ta. Ta... Ta xin ngài từ chức, xin ngài cho phép ta rời đi."
Lời này của chị Ngọc khiến Hạ Minh kinh ngạc không thôi, anh không ngờ sự tình lại phát triển thành cái dạng này.
Vốn cho rằng cho dù bị Ngọc tỷ phát hiện nàng cũng chỉ là tức giận một chút liền đi qua, dù sao mình là chủ nhân trong nhà này, dù thế nào Ngọc tỷ cũng không thể đối với mình thế nào, nói xin lỗi hẳn là có thể đi qua.
Nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của chị Ngọc, Hạ Minh bắt đầu tin rằng chị không nói đùa.
Nếu như Ngọc tỷ rời đi, đối với gia đình này, đối với mình......
Hạ Minh nhất thời cảm thấy mình đã lâm vào cục diện bế tắc.
Nhị thiếu gia, kỳ thật ta nhìn rất thoáng, có những sở thích này cũng không mất mặt.
Chị Ngọc nói xong đứng lên, cúi đầu nhìn Hạ Minh nói, "Từ nhỏ chị đã nhìn em lớn lên, đường đường chính chính nói ra lúc nào cũng có thể giải quyết, nhưng chị thật không ngờ em lại trở thành loại người trộm gà trộm chó này, chị không thể tha thứ cho em biến thành như vậy, càng không thể tha thứ cho em khiến em biến thành như vậy, chị rất thất vọng với em, càng thất vọng với chính mình. Chị..." Chị Ngọc nói xong quay đầu qua, che mặt mà khóc.
Khoảnh khắc đó, Hạ Minh đưa ra một quyết định táo bạo.
Hắn lập tức từ trên sô pha nhảy dựng lên, quỳ gối dưới chân Ngọc tỷ, hai tay ôm chặt bắp chân Ngọc tỷ, dùng giọng điệu năn nỉ hô: "Ngọc tỷ, chị đừng đi, là em sai rồi, em không nên làm như vậy, xin chị tha thứ cho em, xin chị ngàn vạn lần đừng đi..."
"Nhị thiếu gia ngài..." Hành động này của Hạ Minh khiến chị Ngọc hoảng sợ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hạ Minh đang quỳ dưới chân.
"Chị Ngọc... chị Ngọc..." Hạ Minh buông hai tay đang ôm bắp chân chị Ngọc ra, ở dưới chân chị hung hăng dập đầu mấy cái, "Là lỗi của em, em không nên làm như vậy. Nhưng... em không thể rời khỏi chị, rời khỏi chị em sẽ chết, em sẽ sống không nổi... Em... em yêu chị... Em yêu chị..."
"Nhị thiếu gia... ngài làm sao có thể nói ra lời này... ta..." Nói ra lời chôn sâu trong lòng thật lâu, vừa mới ra khỏi miệng nhất thời cảm thấy tự tại hơn rất nhiều, giống như trong nháy mắt thể xác và tinh thần đều được giải thoát thật lớn.
Nhưng chị Ngọc trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận, chị kinh ngạc vội vàng giãy khỏi Hạ Minh, lui về phía sau gần như, thiếu chút nữa ngã ngồi trên sô pha.
Nhị thiếu gia...... ngài đây không phải đang nói đùa...... ngài sao có thể nói như vậy......
Ngọc tỷ.
Hạ Minh vội vàng đi về phía trước vài bước, bò trở lại dưới chân Ngọc tỷ tiếp tục ôm lấy hai chân nàng: "Con biết, người sẽ không tin con, nhưng con nói đều là lời thật lòng, những lời này con vẫn luôn muốn nói với người, nhưng con không dám, con sợ người trách con. Từ lúc trở về con liền phát hiện con yêu người, con cảm thấy con không thể rời xa người, chỉ cần ở bên người, con sẽ cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc. Kỳ thật con cũng không muốn làm như vậy, con cũng đường đường chính chính thỉnh cầu người chấp nhận con, để cho con làm người yêu của người, để cho con che chở người, bảo vệ người. Nhưng mà, con không dám......
"Những thứ này, ta sở dĩ muốn trộm, là bởi vì chúng nó đều là ngài dùng qua, chúng nó đều mang theo hương vị trên người ngài. Ta thích hương vị trên người ngài, ta... Ta sợ ngài trách ta... Cho nên ta chỉ có thể dựa vào chúng nó để cảm giác mình cùng ngài thân cận, nếu như... Nếu như không có những thứ này, ta mỗi buổi tối sẽ không ngủ được... Không nghĩ tới ngài ta sẽ phát điên..."
Nhưng nhị thiếu gia, tôi chỉ là người hầu của ngài, điều này tuyệt đối không thể nào......
"Cái này không có gì, chỉ cần ngài nguyện ý, ngài chính là chủ nhân trong nhà này, chỉ cần ngài nguyện ý, tôi thậm chí có thể làm nô bộc của ngài. Van cầu ngài... Đừng đi... Ngàn vạn lần đừng rời khỏi tôi... ngài bảo tôi sửa tôi nhất định sửa, chỉ cần ngài nói tôi nhất định có thể làm được, tôi... Tôi chặt ngón tay của mình chứng minh với ngài..." Lúc này Hạ Minh lệ rơi đầy mặt, vỡ không thành tiếng.
Hắn cũng không biết mình đang diễn trò hay là biểu đạt tình cảm chân thật trong lòng, chỉ cảm thấy trong lòng một cỗ tình cảm khó có thể nói thành lời hăng hái mà ra, toàn thân nhiệt huyết sôi trào, chính mình đã mất đi khống chế, nói xong liền đứng dậy xông về phía bàn cướp dao gọt hoa quả trên bàn.
Nhị thiếu gia!
Chị Ngọc thấy thế điên cuồng kêu một tiếng rồi xông lên, nắm lấy cánh tay Hạ Minh kéo trở về ôm chặt lấy.
Cái loại cảm giác này, ôn nhu giống như mẹ, trong nháy mắt khiến cho Hạ Minh gần như điên cuồng bình tĩnh lại, tựa sát vào trong lòng cô như một đứa trẻ.
"Nhị thiếu gia, không nên như vậy, ngài không thể như vậy..." Ngọc tỷ lấy tay vuốt ve đầu Hạ Minh, "Từ nhỏ ta là nhìn ngài lớn lên, ta vẫn coi ngài là con của ta. Luận tuổi ta có thể làm mẫu thân của ngài. ngài còn trẻ, có lẽ ngài đối với ta có hảo cảm, có lẽ ngài chỉ là coi ta là mẫu thân của ngài, trên thực tế chúng ta tuyệt đối không có khả năng, không nên làm chuyện ngu ngốc, loại chuyện này ngài không nên nhắc lại được không?"
"Nhưng xin chị ngàn vạn lần đừng đi, chị Ngọc, em thật sự không thể rời xa chị!" Hạ Minh khóc không thành tiếng, nước mắt làm ướt bả vai chị Ngọc.
Được, em không đi, em ở lại bên cạnh anh. "Chị Ngọc tiếp tục vuốt ve đầu Hạ Minh, che chở như mẹ, khiến Hạ Minh cảm thấy một cỗ ấm áp lưu truyền khắp thân thể anh, ấm áp mà lại thoải mái.
Em yêu chị, đây là sự thật dù thế nào cũng không thay đổi được, mặc kệ chị có chấp nhận hay không. Ngọc tỷ, em thích mùi trên người chị, mỗi tối ngửi mấy thứ này em đều cảm thấy rất thoải mái, mỗi lần tâm tình không tốt, ngửi quần lót của chị em đều bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Này, Nhị thiếu gia ngài..." Hạ Minh vừa nói ra lời này, Ngọc tỷ trong phút chốc mặt đỏ bừng, trên mặt nổi lên một loại ngượng ngùng như thiếu nữ.
Hạ Minh buông lỏng hai tay ôm chặt lấy Ngọc tỷ, thoát khỏi trong lòng nàng, lại một lần nữa quỳ gối dưới chân Ngọc tỷ.
"Giữa ta và ngươi không có chủ nhân, cũng không có người hầu, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể vì ngươi phục vụ, ta có thể ở trước mặt bất kỳ mặt nào trở thành người hầu của ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể vì ngươi làm bất cứ chuyện gì, giống như khi còn bé..."
"Khi còn bé..." Chị Ngọc giật mình, nhưng lập tức hiểu ý Hạ Minh, "Em còn nhớ hồi nhỏ..."
Đương nhiên là nhớ. Con có thể tiếp tục giống như khi còn bé, khi đồ chơi của mẹ......
"Không nên nói những lời như vậy, xin nhớ kỹ, ngài là chủ nhân của tôi, chỉ có tôi đang vì ngài phục vụ. Tôi tin tưởng ngài là thật tâm, nhưng là chúng ta không có khả năng cùng một chỗ. Còn nữa... xin ngài về sau đừng trộm những thứ này nữa, nếu muốn..."
Chị Ngọc còn chưa nói xong, Hạ Minh lập tức hiểu ý của chị, hưng phấn hô to một tiếng, nhưng lập tức ý thức được sự thất thố của mình, sợ rằng khiến cho đám hạ nhân bên ngoài chú ý, vội hạ thấp giọng, "Ý chị là, chị nguyện ý... chị... chị không trách em nữa?"
Đứa nhỏ ngốc "Ngọc tỷ hơi đáp ứng một tiếng, tiếp tục vuốt ve đầu hắn," Ta sao có thể trách ngươi chứ? Ta cho tới bây giờ chưa từng trách ngươi.
"Cảm ơn chị Ngọc... cảm ơn chị Ngọc..." Lại là một luồng nhiệt khí xông lên đầu, giống như trong nháy mắt hormone bộc phát, có một loại kích động muốn hướng toàn thế giới hò hét.
Còn trong tã lót đã mất đi cha mẹ, người thân duy nhất ông nội cũng chưa từng quan tâm đến mình, tuổi còn nhỏ đã đi tha hương, sự ấm áp của người thân có ý nghĩa gì, Hạ Minh đã rất lâu không nghĩ tới vấn đề này.
Chị Ngọc tuy rằng ngoài miệng không đồng ý, nhưng trong nội tâm, Hạ Minh thấy rõ ràng, chị đã chấp nhận mình, oán khí tích tụ trong lòng mười mấy năm qua trong nháy mắt tan thành mây khói, một khắc kia, Hạ Minh nặng nề cúi người xuống, giống như hung ác dập đầu với chị Ngọc......