nữ nhi hạnh phúc
Chương 2: Tình hãm pháo hoa đêm
Nữ nhi về nhà, trong lòng ta tìm mọi cách tư vị.
Con gái xuất giá, không nên ở chỗ ta. Chồng tuy rằng hỏng bét, vẫn là chồng, sớm muộn gì cũng phải trở về. Nhưng cô ấy đã trở lại, bên cạnh tôi. Ngôi nhà vô sinh, tái hiện sức sống.
Buổi tối trở về, có một người đàn bà ở nhà nấu cơm xong, chờ đợi anh, giống như lúc sức khỏe vợ cũ còn tốt. Đôi khi tôi nghĩ vợ cũ chưa chết. Cô là phiên bản trẻ của mẹ, hình dáng giống cô, giơ tay nhấc chân giống cô, giọng điệu mười phần giống cô.
Cô vốn không biết xuống bếp, cho tới bây giờ đều là mẹ nấu cơm, cơm đến há miệng. Kết hôn rồi cũng mời người giúp việc Phi - li - pin hầu hạ. Cô ấy bắt đầu biết nấu ăn từ khi nào? Ở nhà chồng không cần làm việc gì, về đến nhà cha ngược lại rửa tay nấu canh.
Ba, như thế nào? Đủ tư cách sao? "Nàng bưng canh lên, đứng ở bên cạnh ta, vô cùng lo lắng chờ đợi lời bình của ta.
Tôi nhìn thấy bộ dáng của cô ấy, giống như khi còn bé cầm phiếu điểm cho tôi xem, tôi liền nhịn không được nở nụ cười.
Cha, cười cái gì? Đã lâu không thấy cha cười.
Lâu lắm rồi không cười. Không có gì đáng để vui vẻ. Mẫn Nhi sau khi trở về, giống như trở lại trước kia một nhà ba người vui vẻ thời gian.
Mẫn Nhi, em cũng cởi mở rồi. Nghĩ thông suốt chưa? Khi nào thì trở về?
Ta đã sớm nghĩ thông suốt, quyết định vĩnh viễn không trở về.
Đừng nói vĩnh viễn.
Cha, cha muốn đuổi con đi sao?
A, không phải ý này. Ta chỉ muốn biết sau này ngươi có tính toán gì?
Còn chưa nghĩ tới xa như vậy.
Cũng không thể cả ngày vây trong nhà, người trẻ tuổi phải ra ngoài tìm bạn bè, tìm niềm vui.
Buổi tối em không họp thì ở nhà, ngày mai là giao thừa, có họp không?"
Cuộc họp công ty là cái cớ để đàn ông không về nhà. Tôi không có.
Chúng ta đi ăn một bữa tiệc lớn giao thừa, xem pháo hoa được không?
Quá muộn rồi, người ta sáng sớm đặt bàn trước, làm sao có bữa tiệc lớn chờ anh ăn?
Để tôi thử xem. "Mẫn Nhi cơm cũng không ăn liền gọi điện thoại, bận rộn mấy lần, tìm được cho cô. Một gian khách sạn đắt nhất toàn thành phố, cảnh biển tốt nhất, vừa vặn có người trả lại đặt, liền mang tới cho cô.
Cha, đặt chỗ rồi, ngày mai có hẹn với cha.
Cứ như vậy, tôi và con gái có hẹn vào đêm giao thừa.
Cô ấy không cần tôi về nhà đón cô ấy. Cô ấy đi ra ngoài vào buổi sáng, làm tóc, mua quần áo buổi tối. Vào thời gian ước định, ở đại sảnh khách sạn, trong áo thơm tóc mai, tôi nhìn thấy một vị giai nhân tuyệt sắc, một tấm áo choàng thấu thị, phối hợp với trang phục dạ hội hở vai thắt lưng thấp ngực.
Nàng ung dung đứng, tản mát ra quang mang chói mắt, đem ánh mắt các nam sĩ ở đây đều tập trung trên người nàng. Con rể tồi tệ của ta, thật sự là mắt mù, ngươi ở nơi nào có thể tìm được nữ nhân xuất chúng như nữ nhi của ta?
Tôi cũng ngây người, cô ấy mỉm cười với tôi. Tôi chỉnh lại vạt áo cà vạt, giống như một quý ông, để con gái khoác tay, đi vào nhà hàng.
Rượu ngon say lòng người, âm nhạc say lòng người, đêm cảng say lòng người.
Nàng hướng ta cười yếu ớt, lúc cười trước ngực hơi phập phồng. Tóc mái nhỏ vụn trước khi nghịch ngợm là một cánh tay ngọc trắng nõn lộ ra. Nàng đem thịt trong đĩa cắt thành từng miếng nhỏ, đặt ở miệng, miệng nhai lúc, nhìn ta, ta cũng nhìn miệng nàng cử động, cùng dầu mỡ trên môi đỏ mọng. Cô dùng khăn ăn lau một chút, lấy ra một ống son môi, bôi lên phía sau hộp gương nhỏ. Sau đó nói với tôi: "Có thể mời tôi nhảy một điệu không?", tôi nhìn xem, sàn nhảy không có người. Đứng dậy, nâng cô ấy lên, đưa cô ấy lên sàn nhảy và nhảy điệu nhảy đầu tiên. Ta mang theo ý say, cùng nàng kề sát. Ta cảm giác hơi thở của nàng a ở trên mặt ta, mùi thơm ngát của nước hoa cong cổ nàng, dính vào vạt áo của ta.
Người trên sàn nhảy nhiều lên. Cô nói: "Cha, nơi này đông người, chúng con đến phòng chúng con.
"Phòng?" tôi không rõ.
"Chúng tôi đã đặt một căn phòng hướng ra biển để ngắm pháo hoa và có tầm nhìn tốt nhất trong thành phố. Có một chai sâm banh khác đang chờ chúng tôi nếm thử."
Tôi vẫn chưa hiểu.
Em đặt bữa tối này bao gồm. Chúng ta đi thôi, thời gian đốt pháo hoa sắp tới rồi. "Mẫn Nhi kéo tay tôi, đi vào thang máy, xuyên qua bức tường kính, bóng đêm cảng Victoria từ từ dâng lên. Mẫn Nhi khoác chiếc áo choàng dài kia, dựa vào bên cạnh tôi.
Trái tim tôi đang nghĩ gì? Chuyện chúng ta đang làm, không giống như là một đôi cha con đi xem pháo hoa, mà có cảm giác yêu đương vụng trộm. Nhưng mà, ta không có ý đồ gì, ta là một chính nhân quân tử. Cả hai chúng tôi đã trải qua nỗi đau trong một năm, và hưởng thụ nó không phải là một tội lỗi.
Mẫn Nhi dẫn tôi mở cửa, phải nói là tôi dẫn cô ấy. Cô ấy lấy chìa khóa cửa phòng từ trong túi xách nhỏ, đưa cho tôi. Tôi mở cửa, cô ấy đi trước, tôi đi theo, vào phòng khách sạn của chúng tôi.
Chúng ta sẽ làm gì ở đó? Đương nhiên là đến xem pháo hoa Duy Cảng! Nhưng có một ngọn lửa, những ham muốn ẩn sâu trong trái tim chúng ta, sẽ bùng nổ ngay khi cơ thể chúng ta chạm vào nhau, bay lên những đám mây trên bầu trời.
Chờ pháo hoa bắn, chưa bắn. Chúng tôi cô nam quả nữ ở trong phòng khách sạn, ngồi song song trên một chiếc sô pha trước cửa sổ lớn sát biển, tôi hỏi cô ấy vì sao hai vợ chồng không thể hòa giải, có nghĩ tới trở lại chỗ chồng cô hay không?
Cô nói, không có.
Tại sao? Hạ khí, mỗi người nhường một bước, sẽ sửa lại tình cũ.
Tất cả là lỗi của anh. Con thật tốt quá, là một người chồng tốt, chưa bao giờ ngoại tình, đối với mẹ không rời không bỏ, che chở đầy đủ, cho dù mẹ bị bệnh mấy năm kia, không thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý của con, cũng không chạm qua người phụ nữ khác. Đàn ông nên giống như bạn...
Cô ấy hỏi tôi, lời mẹ nói có đúng hay không. Có người phụ nữ nào khác ngoài mẹ không?
Tôi đã nói là không. Chưa bao giờ.
Cô nói, cho nên không thể chấp nhận người chồng đã từng làm tình với người phụ nữ khác chạm vào cô. Cô ấy không thể chịu đựng được một người đàn ông nửa vời. Tại sao đàn ông không thể giống như cha cô, làm một người cha tốt, một người chồng tốt?
Sự thất bại trong hôn nhân của cô, cho tới bây giờ đều chỉ có thể tâm sự với mẹ. Nhưng cô ấy đã đi và sẽ không ai nghe cô ấy nữa.
Cô khóc, khóc không thể vãn hồi. Tôi ôm cô ấy thật chặt và vỗ nhẹ vào vai và lưng trần của cô ấy để an ủi cô ấy, đứa con gái tội nghiệp của tôi.
Cô nói, cha, may mắn có cha, cho phép con ở lại, Giáng sinh và năm mới này của con không biết trải qua như thế nào. Nhà của ta không còn, ngươi không thu nhận thì không ai muốn ta.
Con gái đừng khóc. "Ta thay nàng lau đi nước mắt, nàng giống như khi còn bé, bám vào ta, đem hai chân nàng nhấc lên, đặt ở trên đùi ta. Cả đêm nàng từ trang phục buổi tối kích thích nhô ra nhũ phong, đặt ở trước ngực ta, xuyên thấu qua áo sơ mi, khảm ở trước ngực ta. Từ cổ nàng tóc mai hạ, một trận mùi thơm phả tới. An ủi tay cô, bất ý kéo dây đeo vai xuống, làm cho bả vai cô càng trần trụi, càng gợi cảm.
Đúng vậy, gợi cảm, là biểu tượng của sự cám dỗ. Một người cha không thể nhìn con gái mình bằng ánh mắt như vậy. Hơn nữa, cô ấy bất lực, yếu đuối đáng thương ném vào trong vòng tay bạn, yêu cầu bạn an ủi, mà bạn lại cảm thấy bộ dáng này của cô ấy rất gợi cảm.
Pháo hoa ngoài cửa sổ dâng lên trước cửa sổ, rực rỡ.
Mẫn Nhi ngừng nức nở, nâng lên một khuôn mặt xinh đẹp, thanh xuân.
Cái tên khốn kiếp kia, mắt bị mù, nữ nhân xinh đẹp động lòng người như vậy không biết quý trọng, chà đạp nàng.
Khuôn mặt điềm đạm đáng yêu kia, nhìn lên ta, một đôi môi anh đào hơi hơi nhếch lên, đang nói một ít lời ta nghe không được, cũng không rõ.
Bỗng nhiên, nàng đứng lên, kéo váy cao, ngồi trên đùi ta, hai cánh tay ngọc quấn quanh cổ ta, mặt đối mặt với ta. Hơi thở của cô ấy ngày càng gần hơn và phun vào mặt tôi.
Bàn tay mềm mại bò trên người tôi, cởi nút áo sơ mi, nói: "Nhìn, dính son môi của tôi, có một vết son môi trên cổ áo không đẹp, tôi cởi giúp cô, đừng làm bẩn.
Không cần. "Tôi nói, muốn ngăn cô lại.
Nhưng ta chỉ có thể ngồi, tim đập nhanh hơn, trừng mắt nhìn nàng đem vạt áo của ta mở ra. Tay của nàng dò đến dưới áo sơ mi, nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực của ta. Tay cô ấy trơn trượt và ấm áp.
Cha, thành thật nói cho con biết. Cha cô đơn sao? Nói cho con biết, con không phải người ngoài.
Ta......
"Anh nghe em nói rồi, anh cô đơn, em cũng cô đơn, phải không? Chúng ta đều cô đơn. Có người nói, hai người cô đơn ở bên nhau, nếu không xua đi nỗi cô đơn của đối phương, hai người sẽ càng cô đơn hơn..." Tôi hiểu, một trái tim cô đơn cần có một người phụ nữ chân thật để lấp đầy nó. Nàng nói đúng, nàng đã trở lại, ở bên cạnh ta, bảo ta phát hiện mình nguyên lai tịch mịch như vậy, nếu như chúng ta không làm một chút gì đó, đuổi đi tịch mịch mà nói, a, tịch mịch của chúng ta, sẽ đáng sợ cỡ nào!
Nàng đứng lên, đứng trước cửa sổ, từ từ cởi trang phục dạ hội thấp ngực xuống, dây vai tinh tế từ cánh tay ngọc trượt xuống. Hai bộ ngực xinh đẹp nhảy ra, giống như hai đóa pháo hoa nở rộ. Cô quay lại và với một tư thế tuyệt vời, cởi quần lót nhỏ. Cô ấy có cặp mông tròn hơn, vểnh hơn mẹ.
Người khác không cho phép nhìn, chỉ cho ngươi xem, cha của ta, môi của nàng hơi động, nhẹ nhàng nói.
Ngoài cửa sổ, từng đóa từng đóa pháo hoa dâng lên, bộc phát.
Cha, con biết cha cô đơn, con cũng cô đơn. Cho con, con là phụ nữ, con cũng có nhu cầu. "Cổ họng của con khô khốc, không thể nói chuyện.
Nàng cúi người xuống, miệng hướng ta lại gần, dán vào ta.
Tôi hít một hơi thật sâu. Làm thế nào tôi có thể đẩy con gái tôi ra và nói với cô ấy, không. Tôi sẽ không hôn cô. Nó sẽ làm tan nát trái tim cô ấy.
Nàng nhắm mắt lại, môi dán vào ta. Trong lòng tôi đang giãy dụa, có nên đẩy cô ấy ra, cự tuyệt cô ấy, nói với cô ấy chúng tôi không thể. Vẫn yêu cô ấy, hôn cô ấy.
Cuối cùng, tôi hôn cô ấy. Nàng không chịu buông ra, muốn ta đem môi của nàng hôn đến ướt át. Cô bé tội nghiệp, cô cần một người thương hương tiếc ngọc. Cô ấy cần ai đó yêu cô ấy.
Cô ấy đặt tay tôi lên ngực cô ấy, đây là hai cục thịt mềm nhạy cảm của phụ nữ trong nhiều năm qua. Tôi không dám nhìn vào những gì mà tôi, một người đàn ông đích thực, đã làm trong căn phòng này với con gái của mình, những điều... không nên làm.
Trong sự cô đơn và hoang mang của hai người, tôi và con gái tôi... chúng tôi, không để ý đến quy phạm đạo đức luân lý, cởi bỏ sự che giấu lẫn nhau, trả lại nguyên thủy, phát sinh quan hệ thể xác.
Làm cha sao có thể đối xử với con gái mình như vậy?
Các cơ quan sinh dục của chúng ta liên kết với nhau, và đó là điều xảy ra sau đó. Thân thể nàng nóng rực như lửa, thân thể của ta có một ngọn lửa không nhịn được. 互相 [hùcxiāng] lẫn nhau; với nhau.
Cô ấy dẫn đường cho tôi, để tôi dễ dàng đi vào con đường mòn thơm ngát của cô ấy. Cô ấy trống rỗng như thế nào, tôi đến lấp đầy cô ấy.
A...... A......
Tiếng kêu và tiếng rên rỉ của con gái tôi, từng khiến tôi muốn lùi lại, cau mày, nhắm mắt lại, xoay đầu sang một bên và cắn vào góc gối. Không rõ nàng là thống khổ hay là hưng phấn, giờ phút này, muốn ngựa vách núi, từ trong cái lồn nhỏ của nàng đem đồ đạc của ta rút ra. Nhưng đã quá muộn, nàng quấn quá chặt, ta cắm quá sâu, hai thân thể đã dính chặt vào nhau, ai cũng không thể tách rời chúng ta.
"Daddy, ôm chặt con. Daddy, cho con, cho con..." Ta không thể buông ra, càng không thể dừng lại, như thân thể này không phải của ta, phập phồng trên người nàng. Nàng gắt gao âm đạo, là đã lâu không gặp nữ nhân cảm giác. Tôi khóc vì sự hèn hạ của mình. Mẫn Nhi cầu xin, cũng khóc, chúng tôi khóc, khóc làm tình yêu của chúng tôi.
Ta trầm xuống, ở bên trong nàng nặn ra một giọt tinh dịch cuối cùng, chán nản ngăn chặn thân thể trần trụi của nữ nhi, ngoài cửa sổ khói lửa vẫn rực rỡ, sau đó ta nghe được nàng ở bên tai ta, nói: "Cha, con cho rằng cha sẽ không, so với trong tưởng tượng của con tốt hơn..." Ta thừa nhận, đều là lỗi của con, con phải chịu trách nhiệm.
Người cô đơn, sinh mệnh của ngươi nhất định thiếu hụt cái gì đó, ngươi tìm kiếm mảnh ghép bị mất kia.
Ai là mảnh bạn cần? Có thể là người đột nhiên xông vào nỗi cô đơn trong cuộc đời bạn, bất kể cô ấy là ai.