nữ hiệp lộ ra mạo hiểm
Chương 2
Uyển Uyển từ trên giường ngồi dậy kịch liệt thở dốc......
Sau mười hơi thở, Uyển Uyển tỉnh táo lại vỗ vỗ ngực mình nói: "Hoàn hảo, hoàn hảo, chỉ là mộng mà thôi!" nói xong liền nhìn quanh bốn phía, hương đàn mộc nhàn nhạt tràn ngập ở bên cạnh, cửa sổ chạm rỗng bắn vào ánh mặt trời loang lổ, tinh tế đánh giá một phen, dưới thân là một chiếc giường gỗ mềm mại, trang trí tinh xảo là bất phàm, trên người là một chiếc chăn gấm, đàn cổ đứng ở góc, bàn học đứng ở góc, bên cạnh ngồi một nam tử tuấn lãng mặc áo trắng, khắp phòng đều là tươi mát thanh thản như vậy.
"Chờ một chút, nam... nam!!" cúi đầu nhìn lại, "A a a, trên người ta cái gì cũng không mặc!!" Uyển Uyển lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai kéo rời giường, vây quanh trước ngực ngăn trở dáng người uyển chuyển, sau khi xác nhận mình không có chỗ nào lộ ra, nhìn về phía nam tử áo trắng tuấn lãng hỏi: "Đây là nơi nào, đã xảy ra chuyện gì, là công tử cứu tiểu nữ tử sao?"
Người đàn ông rời mắt khỏi tay nhìn Uyển Uyển: "Là tôi cứu cô, đây là nhà tôi, bây giờ cô đang ở trong phòng ngủ của tôi.
Vừa nghĩ tới mình trần như nhộng bị vị công tử này ôm vào trong phòng, Uyển Uyển hai gò má nổi lên một tia đỏ ửng nói: "Thì ra là như vậy, cám ơn công tử đã cứu ta nếu không tiểu nữ tử lấy cái loại này tư thái hôn mê đến thật sự là quá nguy hiểm!"
Nam tử tựa hồ không phải rất để ý bộ dáng, tiếp tục lật xem sách nói: "Không cần đa lễ"
Uyển Uyển nghĩ đến chính mình không lấy một y toàn thân trần trụi nằm ở một nam tử trong phòng không khỏi trên mặt nóng lên thanh âm cũng nhỏ đi yếu ớt nói: "Tiểu nữ tử Tô Uyển Tình, công tử gọi ta Uyển Uyển là được, xin hỏi công tử tục danh?"
Tôi? Tôi tên là Bạch Cảnh Dục.
"Cảnh Dục công tử đại ân, tiểu nữ tử hiện tại thân không có vật gì ngày khác chắc chắn báo đáp, công tử có quần áo mượn tiểu nữ tử không?"
Đương nhiên không có, cô nương tới như thế nào, liền đi như thế đó.
"Cô... tôi..." Hắn cứu tôi, không thể tức giận, không thể tức giận bình tĩnh tỉnh táo... Hô... Hô... Bởi vì không có quần áo cho nên Uyển Uyển cũng không có cách nào xuống giường đành phải ở trên giường đợi, Bạch Cảnh Dục cũng tự mình lật sách của hắn, ngay cả liếc mắt cũng không nhìn Uyển Uyển, tựa hồ trong sách còn hấp dẫn hơn cả thiếu nữ xinh đẹp trần trụi Uyển Uyển này.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Uyển Uyển ở trong lòng âm thầm nói: "Hắn dĩ nhiên không quay lại liếc mắt nhìn ta một cái, chẳng lẽ là ta không đủ xinh đẹp sao, ân~làm sao bây giờ thật muốn đi nện hắn." Uyển Uyển đối với dung mạo của mình rất tự tin đi tới chỗ nào cũng là người có tỷ lệ quay đầu lại cao nhất, Bạch Cảnh Dục lại không nhìn nàng một cái, điều này có chút đả kích sự tự tin của Uyển Uyển.
Uyển Uyển: "Này! Bổn cô nương đói bụng!
Bạch Cảnh Dục: "Cô nương nếu đói bụng liền tự mình đi làm thức ăn, bộ dáng cô nương bây giờ có phải có sở thích đặc biệt gì không?" Bạch Cảnh Dục nói tới đây khóe miệng hơi nhếch lên lộ ra nụ cười.
Uyển Uyển tức giận a, không cho mượn quần áo coi như xong còn giễu cợt nàng, nàng thẹn quá hóa giận xốc chăn lên xông về phía ngực Cảnh Dục theo chạy nước rút cũng là lắc lư ra biên độ tuyệt vời, vọt tới Bạch Cảnh Dục vung ra một quyền, Bạch Cảnh Dục hơi ngửa đầu nắm đấm xoa mũi hắn đi qua, Uyển Uyển vung ra mấy chục quyền, từng quyền đều bị nhẹ nhàng tránh đi Uyển Uyển vừa đánh vừa mắng: "Bảo ngươi nói bổn cô nương, bảo ngươi không cho mượn quần áo bổn cô nương mặc, bảo ngươi nói bổn cô nương có sở thích kỳ quái......
Một thức quét chân làm cho nam nhân lui về phía sau vài bước tránh công kích, uyển chuyển mãnh liệt một cái đá bay, Bạch Cảnh Dục cúi người uyển chuyển từ trên đầu Cảnh Dục vượt qua chỗ riêng tư nhất giữa hai chân cách mặt Bạch Cảnh Dục không quá một tấc, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở chóp mũi của Bạch Cảnh Dục đánh vào khe hở kia.
Uyển Uyển rốt cục ý thức được vừa rồi mình vẫn trần như nhộng ở trước mặt Bạch Cảnh Dục lúc ẩn lúc hiện còn làm ra động tác lớn mật như đá bay, Uyển Uyển vốn định che ngực cùng hạ thể của mình, ai biết Bạch Cảnh Dục vừa rồi vẫn tránh né lại vào lúc này phản kích lấy tốc độ cực nhanh xuất hiện ở phía sau Uyển Uyển, "Nhanh quá, nguy rồi, không kịp tránh.
Uyển Uyển vốn định đi về phía trước vài bước bị bắt hai tay áp ở phía sau, Uyển Uyển mãnh liệt đá sau đúng là công kích hạ thể của Bạch Cảnh Dục, Bạch Cảnh Dục không hoảng hốt không vội dùng hai chân kẹp lấy chân Uyển Uyển đá lên nói: "Này, nha đầu điên, bất quá là nói một câu của ngươi tất kích động như vậy đi." Uyển Uyển lúc này làm sao nghe được tay chân bị trói buộc, nàng há mồm liền cắn Bạch Cảnh Dục, Bạch Cảnh Dục đẩy Uyển Uyển ra đập mạnh vào đầu Uyển Uyển, Uyển Uyển ăn đau ngồi xổm xuống nước mắt cũng bị đánh ra phát ra tiếng chít chít đáng yêu.
Bạch Cảnh Dục: "Nha đầu điên, tỉnh táo chưa?"Uyển Uyển tuy rằng còn chưa hết giận nhưng biết rõ mình rõ ràng không phải đối thủ của đối phương huống chi đối phương cũng là ân nhân cứu mạng của mình đành phải mạnh mẽ làm cho mình tỉnh táo lại, biểu tình trên mặt lại cực kỳ ủy khuất giống như nước mắt một giây sau liền rơi xuống.
Bạch Cảnh Dục kéo Uyển Uyển đến trước bàn vuông của mình ngồi xuống, đưa sách cho Uyển Uyển nói: "Em ở đây chờ, nếu nhàm chán thì đọc sách, anh đi chuẩn bị chút đồ ăn." Nói xong liền tiêu sái đi ra khỏi phòng.
Uyển Uyển vốn là muốn tùy tiện liếc mắt nhìn sách, sau đó tìm xem có quần áo hay không, ai biết cái liếc mắt này chính là làm cho nàng mê mẩn...