nhu tình mẫu thượng
Chương 2
Ngày hôm sau, ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh, mở mắt ra chính là cái kia phiến nhìn bảy tám năm quen thuộc đến không thể lại quen thuộc trần nhà, còn có kia đạo ghé vào màu trắng trên tường khe hở nhỏ.
Bên cạnh cửa sổ đặt một cái bàn máy tính, máy tính trên bàn bị mẹ chuyển đi, hiện tại phía trên đẩy sách giáo khoa cùng bài thi ôn tập, bàn máy tính biến thành bàn học tập của tôi.
Tôi cầm đồng hồ báo thức trên tủ đứng dậy nhìn đồng hồ, bảy giờ rưỡi.
Đi giày màu lam tôi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, rèm cửa sổ thủy tinh phòng khách bị kéo ra mở ra một khe hở, nắng sớm tản ra sàn gạch men sứ cùng sô pha màu trắng dê bên cạnh, trong mông lung lộ ra cảm giác ấm áp rất là ấm áp.
Trong phòng bếp thỉnh thoảng truyền đến tiếng khói dầu xì xèo.
Đánh răng xong, một nắm nước lạnh đánh lên mặt, xua đi một tia buồn ngủ cuối cùng, cầm khăn lông lau mặt xong, tôi nhìn bộ dáng của mình trong gương nở nụ cười tự mãn.
Đi tới bàn ăn, tỷ tỷ mặc một thân quần áo ở nhà màu lam nhạt thoải mái khéo léo mượt mà no đủ chỗ ngực quấn tạp dề màu hồng nhạt, tỷ tỷ đem tóc búi lên làm cái đầu bánh bao nhìn qua rất là đáng yêu.
Lúc ta đi tới bàn ăn, tỷ tỷ vừa vặn bưng trứng ốp la chiên xong đi ra.
Tôi chào chị tôi.
Chào buổi sáng.
Tỷ tỷ đặt đĩa hoa đào xuống nhìn ta, trả lời một câu.
Sớm cái gì sớm, ăn cơm!
Được rồi.
Ta đi vào phòng bếp rất hiểu chuyện múc chén cơm cho tỷ tỷ, sau đó lại múc cho mình.
Tôi và chị đều biết nấu cơm sơ trung có một đoạn thời gian, cha và mẹ công việc đặc biệt bận rộn, đồ ăn bên ngoài ăn chán, tôi và chị ở nhà tự mình nấu ăn, bất quá phần lớn thời gian đều là chị phụ trách nấu, tôi phụ trách ăn.
Bởi vì mùi vị món tôi nấu thật sự không ngon lắm.
Tỷ tỷ cởi tạp dề trên người mình, ngồi xuống đối diện ta, nói.
Lát nữa theo tôi ra ngoài mua đồ.
Ta cắn rau xanh nhìn tỷ tỷ, hàm hồ nói.
Mua trên mạng không tốt thì trực tiếp đưa đến trường, mua ở nhà em mang xuống còn phiền phức hơn.
Tôi mua chút đồ ăn vặt bên này cho bạn cùng phòng......
Tôi suy nghĩ một chút, tôi đã đáp ứng bạn bè sáng nay cùng anh đi tiệm net kích tình mở mạng xã hội đen, bất quá đem bạn bè cùng chị gái so sánh.
Ặc, xem ra đành phải bồ câu bọn họ.
Vậy, được rồi!
Tỷ tỷ nhìn bộ dáng miễn cưỡng của ta, trêu ghẹo nói.
Tiểu ngốc tử, đừng không tình nguyện như vậy nha, lát nữa mua kẹo cho con ăn......
Cố Mục Chi, em cám ơn anh!
Tôi và em gái ăn xong, mẹ cũng dậy.
Mẹ đứng ở bên cạnh quầy bar, mặc một thân quần áo rộng thùng thình ở nhà, ngực bị một đôi cực lớn chống đỡ đến tròn vo, trên tay cầm cái chén sứ, mẹ đem cái chén đưa tới bên môi hồng nhuận uống một ngụm nước.
Chị gái ở một bên cùng mẹ báo cáo hành trình kế tiếp của mình.
Mẹ đặt cốc lên quầy bar, nhìn chị gái hỏi.
Tiền có đủ hay không?
Đủ rồi, Thẩm phu nhân.
Mụ mụ nghe được tỷ tỷ đối với nàng yêu xưng, trên mặt hiện lên ý cười đưa tay nhéo nhéo tỷ tỷ trắng nõn gò má.
Lúc này, ta lại gần hỏi.
Thẩm phu nhân, vậy di động của tôi cô xem?
Mụ mụ quay đầu hoa đào tươi đẹp nhìn ta, nói.
"Anh cần điện thoại làm gì?"
Thanh toán a! Đây không phải bây giờ đều là thanh toán bằng điện thoại di động sao?
Bởi vì thành tích thi tháng trước, mẹ tịch thu thiết bị điện tử của tôi, đứng mũi chịu sào chính là điện thoại di động của tôi.
Mục Chi trả tiền có liên quan gì đến việc anh có điện thoại di động hay không, nếu không được thì còn có thể dùng tiền mặt.
Giọng nói của mẹ không có nửa điểm mặc cả.
Ta......
Tỷ tỷ ở một bên cười trộm, trong mắt mang theo ý chế nhạo.
……
Ra khỏi cửa tiểu khu, ta liếc mắt nhìn tỷ tỷ đang kéo cánh tay mình bên cạnh nói.
Hảo huynh đệ, ăn mặc đẹp như vậy làm gì?
Tỷ tỷ trang điểm nhẹ, làm cho ngũ quan vốn đã thoát tục càng thêm tinh xảo, son môi trên đôi môi mỏng hồng nộn bóng loáng mê người, tóc mái trên trán hơi cuộn lên, mái tóc dài màu mực kéo ở sau đầu, lộ ra hai cái lỗ tai nhỏ xinh đẹp đáng yêu.
Trên người chị gái là áo len sừng trâu màu đỏ tơ tằm, ngực mượt mà no đủ, phía dưới là váy nửa người màu trắng, trên chân đi đôi giày da nhỏ màu đen có gót, trong ngây ngô lại mang theo chút thành thục.
Tỷ tỷ nhìn lướt qua mình nói.
Ta tùy tiện mặc a!
Sau đó tỷ tỷ mắt hoa đào cong lên, vừa cười vừa nói.
Tiểu ngu ngốc đây là đang khen ta xinh đẹp?
Chị gái quả thật xinh đẹp, bạn bè thời trung học cơ sở và trung học cơ sở từng gặp chị gái không ai không khen chị gái xinh đẹp.
Ta không có trả lời vấn đề này, mà là đem ánh mắt liếc về nơi khác, tỷ tỷ thấy thế đưa tay chọc chọc ta, thấy ta không có phản ứng nàng cũng chỉ đành từ bỏ.
Đi một lát, chiếc túi nhỏ màu trắng chị đeo trên người đưa cho tôi.
"Giúp tôi lấy túi."
Cố Mục Chi, quá đáng rồi!
Ân hừ?
Tôi nói vậy nhưng vẫn thành thật đeo cái túi quanh cổ.
Cách tiểu khu không xa có một quảng trường mua sắm, đi mười phút là đến.
Đến quảng trường mua sắm, chị bắt đầu đi dạo từ một cửa hàng đồ ăn vặt tôi không biết ở lầu ba, tôi tựa như một khúc gỗ đứng bên cạnh chị.
Hơn một giờ thời gian trên tay ta liền nhiều hơn không ít đồ vật, trên cổ còn đeo túi nhỏ màu trắng của tỷ tỷ, bởi vì nhàm chán ta đều đem điện thoại di động của tỷ tỷ móc ra chơi.
Màn hình và giấy dán tường điện thoại di động của chị là một tấm ảnh chụp chung của tôi và chị ở bờ biển, là ảnh chụp khi cả nhà cùng đi du lịch Tam Á vào dịp tết dương lịch năm ngoái.
Tôi đăng nhập vào wechat và chim cánh cụt của mình, không ngoài sở liệu, tin tức bạn bè giống như súng máy đập vào mặt, tôi giải thích cho bạn bè lý do tình duyên tiếp theo, sau đó đổi thời gian đến buổi chiều, lúc này anh ta mới buông tha cho tôi.
Hiện tại tỷ tỷ chuẩn bị đi lầu hai bên kia dạo siêu thị, mua một ít nguyên liệu làm cơm trưa.
Đi dạo ở khu rau dưa xong, tỷ tỷ đứng ở bên tường khu thịt, nghiêm túc bẻ tay mình, trong miệng toái toái nhớ giá cả.
Một màn tỷ tỷ này làm cho ta cảm giác vô cùng đáng yêu.
Ta không khỏi cười khẽ thành tiếng.
Ngươi cười cái gì?
Chị gái đặt ngón tay xuống nghiêng đầu lông lá nhìn tôi.
Ta vội vàng xua tay.
Không có.
Buổi trưa uống canh sườn ngô không?
Được.
Mua sườn xong, chị lại vòng qua khu hoa quả mua chút hoa quả.
Lúc tính tiền, tỷ tỷ bỗng nhiên gọi ta lại.
Cố Vi.
Hả?
Ngươi nhìn phía trước chúng ta.
Ta theo ánh mắt của tỷ tỷ nhìn qua, một nữ hài tử mặc váy trắng, xách theo một đống đồ lớn đang tính tiền.
Ta nghi hoặc hỏi.
Có chuyện gì vậy?
Xem mỹ nữ à?
Tôi ồ một tiếng, lại nhìn kỹ bên kia.
Cô gái kia quả thật rất đẹp, lúc này đã trả tiền xong, đang xách túi vào trong xe mua sắm, có thể hơi nặng, cằm cô gái kia đều dùng sức.
Ngươi nhìn có chút lâu a! "Thanh âm của tỷ tỷ sâu kín truyền đến.
Ta nghe vậy thu hồi ánh mắt.
Chị gái lại hỏi: "Đẹp như vậy? Em nhìn lâu như vậy?
Ta suy nghĩ một chút thành thật nói.
Đúng vậy.
Tỷ tỷ lại hỏi.
Vậy có muốn anh đi gọi wechat cho em không, còn chưa đi xa.
Vậy thì tốt quá, tới đây đưa đồ cho ta, thừa dịp người ta còn chưa đi xa......
Tỷ tỷ nghe vậy đá ta một cước không để ý tới ta.
Nửa ngày sau, tỷ tỷ lại hỏi: "Nàng đẹp hay là ta đẹp?
Tôi không hề nghĩ ngợi: "Cô ấy đẹp.
Tỷ tỷ hừ một tiếng quay đầu không nhìn ta, đoạn đường về nhà tỷ tỷ cũng không để ý tới ta.
Trên đường còn gặp phải không ít học sinh trung học vừa tan học, thấy một màn như vậy tôi không cảm khái, giáo dục bây giờ, thật con mẹ nó cuốn!
Trong đó bắt đầu từ học kỳ sau của lớp 11, mỗi sáng thứ bảy đều có tiết, nhưng chỉ có tính cưỡng chế đối với học sinh học tập tốt, loại của tôi, ừm, tuy rằng cũng có thể đi nhưng không cưỡng chế, cho nên, tôi không đi.
Cởi giày ở lối vào, vào cửa tôi đặt đồ trên tay và túi xách đeo trên cổ lên quầy bar.
Có chút mệt mỏi, tôi vốn muốn ngồi phịch trên sô pha.
Đi vào phòng khách, phát hiện một thân chính trang mụ mụ ngồi ngay ngắn trên sô pha, nhìn văn kiện, áo sơ mi trắng, váy dài đến đầu gối màu đen, hai chân thon dài bọc tất chân màu đen, cặp tất chân đẹp kia giẫm lên đôi giày ở nhà màu xanh đậm.
Mụ mụ ngẩng đầu nhìn ta một cái, nói.
Đã trở về.
Ừ.
Chị gái xách túi lớn túi nhỏ đồ đạc vào bếp.
Tôi ở nhà nhìn một vòng không phát hiện bóng dáng ba, tôi tiến đến bên cạnh mẹ ngồi trên sô pha nghịch điện thoại di động, hỏi. Mẹ, cha đâu?
Trên người mẹ có một mùi thơm nhàn nhạt rất dễ ngửi, trong mắt hoa đào có ánh nước tươi đẹp mê người, mực qua vai phát tán sau đầu, ngực no đủ, dáng người cân xứng, rất có mùi vị nữ tính.
Mẹ cũng không ngẩng đầu lên nói, "Không biết.
Ta nghe mụ mụ nói như vậy nhất thời có chút im lặng.
Cô không phải vợ anh ta sao? Sao ngay cả chuyện này cô cũng không biết?
Mụ mụ ngẩng đầu, cặp mắt hoa đào đẹp mắt kia híp lại. Con vẫn là con trai ta! Ta đối với chuyện của con ở trường học chẳng phải cái gì cũng không biết!
Nghe được mẹ ta ở trường học sự tình ta xấu hổ quay đầu, vừa vặn nhìn thấy mẹ trên tay điện thoại di động nói chuyện phiếm nội dung, ân, mẹ đang cùng dì Lâm nói chuyện phiếm.
Dì Lâm là bạn thân của mẹ, cũng là ông chủ của mẹ.
Nội dung trò chuyện rất chính thức, đều là một ít chuyện công việc, tôi nhìn trong chốc lát, mẹ đặt điện thoại di động lên bàn trà, xoay người nhìn chằm chằm tôi.
Ánh mắt mẹ có chút khiếp người, đồng thời tôi cũng có chút nghi hoặc không biết chọc tới mẹ ở đâu.
Không đợi tôi mở miệng, đôi môi đỏ mọng của mẹ đã khép lại.
Cậu ngồi đây làm gì?
Mục Chi bận rộn trong bếp, anh không có tay sao? Không đi hỗ trợ?
Tôi bị mẹ đuổi tới phòng bếp, chị buộc tóc lại xắn tay áo lên, đang rửa dâu tây ở bồn rửa chén, thấy tôi tới chị lấy nón xanh cầm trên tay quả dâu tây kia xuống, sau đó nhét vào trong miệng tôi.
Tỷ tỷ mắt hoa đào cong lên, hỏi.
Ngọt không?
Lòng của ta không khỏi rung động, sau đó đem dâu tây trong miệng cắn ra, thịt quả no đủ, mùi thơm bốn phía, hơi chua rất ngọt.
Tôi nuốt quả dâu tây xuống, nói.
Ngọt ngào.
Buổi trưa là cơm khô phối với canh sườn ngô, ta ở bên cạnh hỗ trợ rửa rau chọn rau, tỷ tỷ ở đó vo gạo nấu cơm.
Tắm được một nửa thời điểm mụ mụ tiến vào, nhìn ta bộ dáng lề mề kia, có chút ghét bỏ đem ta đuổi ra ngoài, vừa buộc tóc vừa xắn tay áo lên gia nhập chiến đấu.
Không có việc gì làm tôi đành phải đi tới phòng khách mở ti vi xem, chỉ chốc lát sau, phòng bếp liền truyền đến mùi thức ăn.
Mẹ đi vào phòng khách nhìn thấy tôi nằm trên sô pha giống như giòi bọ, tức giận nói.
Còn cần người giúp cậu xới cơm không?
Tôi tắt TV và đi đến bàn ăn.
Đến rồi, đến rồi.
Lúc ăn cơm, mẹ nói.
Buổi chiều công ty có mẹ đấu thầu phải đi xử lý, các con ở nhà ngoan một chút.
Tỷ tỷ buông chén sứ trên tay xuống nói.
Ừ.
Tôi chuyên tâm làm cơm không trả lời.
Mẹ nhìn thấy bộ dạng này của tôi, tức giận không chỗ phát tiết.
Cố Vi, cậu chỉ biết ăn! Còn ăn không có đầu óc!
Chuyên tâm làm cơm khô không hiểu sao lại bị mắng, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Hả?
Mụ mụ lại nói tiếp.
"Ăn nhiều như vậy, cũng không thấy thành tích học tập của ngươi có tăng lên!"
Ta......
Ta nhất thời cảm nhận được ác ý sâu sắc đến từ thế giới.
Tỷ tỷ ở một bên thần sắc mỉm cười.
Ăn cơm xong, tôi mới vừa ngồi phịch trên sô pha một lát, đã bị mẹ mắng đi rửa chén, cầm vải rửa chén ở bên cạnh hồ rửa chén, chị ở bên kia cửa kính lau bàn ăn.
Mẹ vừa nhét văn kiện vào trong túi xách dặn dò chúng tôi một số chuyện, sau đó ở cửa trước mang giày cao gót màu đen, đóng cửa lại, tiếng giày cao gót gõ xuống đất cũng theo đó mà đi càng lúc càng xa.