nhu tình mẫu thượng
Chương 17
Phương án trị liệu mà bác sĩ Tô đưa ra cho tôi là trị liệu bảo thủ, không phối hợp với thuốc, quá trình trị liệu định trước một tháng, một tháng sau xem hiệu quả của quá trình trị liệu như thế nào, rồi mới quyết định.
Sau khi tiếp nhận trị liệu tâm lý, tâm tình của tôi cũng rộng rãi lên, khi đối mặt với mẹ cũng có thể làm được tương đối tự nhiên, trong lòng tuy rằng vẫn sẽ có xúc động nhưng ở vào trạng thái có thể khống chế.
Mối quan hệ của tôi với mẹ tôi cũng trở lại như ban đầu.
Phương diện học tập tâm tình cởi mở lại càng làm ít công to, thành tích thi tháng so với lần trước lại tiến bộ hơn hai mươi điểm.
Cuộc sống cứ trôi qua bình thản như vậy, từ thứ hai đến thứ sáu đi học, cuối tuần đi học bổ túc xong liền đến chỗ bác sĩ Tô tiếp nhận trị liệu.
Thời gian chậm rãi chảy xuôi, trong nháy mắt đã đến cuối tháng năm, thời tiết bắt đầu nóng bức, cuộc thi phân ban cũng theo đó mà đến.
Ở trung học phổ thông tất cả mọi người sẽ có thể nghiệm này, tốc độ thành tích thi ra phải gọi là nhanh, cơ bản sẽ không vượt qua 24 giờ.
Ngày có kết quả thi phân ban là thứ sáu, tôi thi được 467 điểm, mặc dù không được phân vào lớp trọng điểm nhưng cũng vào được một lớp khá tốt.
Buổi trưa lúc ăn cơm cha cảm thấy tôi thi cũng không tệ lắm, vì thế đề nghị buổi tối dẫn tôi đi ăn một bữa ngon.
Buổi chiều học xong cùng mấy bạn học kề vai sát cánh, cãi cọ lẫn nhau đi tới cổng trường.
Lâm Uy bỗng nhiên vỗ vỗ bả vai của ta, chỉ vào phía trước nói.
Cố Vi.
Hả?
Tôi nhìn về hướng ngón tay Linway đang chỉ.
Xung quanh đều là học sinh qua lại cùng phụ huynh tới đón con, rộn ràng nhốn nháo, nhưng tôi vẫn liếc mắt một cái liền ở trong biển người nhìn thấy bóng hình xinh đẹp cao gầy tựa vào cửa xe kia.
Mái tóc dài màu mực của mẹ búi ra sau đầu, khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn tinh xảo, lông mày lá liễu cong cong, đôi mắt hoa đào tươi đẹp hàm chứa nước mùa thu, nốt ruồi nước mắt nhàn nhạt dưới mắt trái quyến rũ nhu tình, mũi quỳnh rất vểnh, đôi môi đỏ mọng tô son môi nâu đỏ mím chặt.
Trên người mẹ mặc một chiếc váy liền áo bó sát eo màu vàng nhạt, bộ ngực tròn trịa no đủ, vòng eo mềm mại tinh tế, mông mềm mại rất vểnh, làn váy dài tới phía trên bắp chân mẹ, không có bắp chân mang tất chân, thon dài trắng nõn tựa như đồ sứ tinh xảo, dưới chân ngọc giẫm lên đôi giày cao gót mũi nhọn màu nude.
Có chút ngoài ý muốn mẹ sẽ tới đón tôi, chào tạm biệt bạn học, tôi hấp tấp chạy về phía mẹ.
Tôi dừng lại trước mặt mẹ và hỏi.
Thẩm phu nhân, sao hôm nay bà rảnh rỗi tới đón tôi?
Mẹ vừa mở cửa xe, vừa nói.
Ba con không phải nói buổi tối dẫn con đi ăn ngon, buổi chiều mẹ vừa vặn làm việc ở ngân hàng gần đây, thuận đường tới đây.
Tôi thuần thục leo lên ghế lái phụ của mẹ đáp.
Ngao.
Nơi cha sắp xếp là một món ăn riêng ở cửa Nam, tôi đã xem qua khách sạn đó ở Mỹ Đoàn, không phải nơi mà đảng sinh viên có thể nghĩ ra.
Đang đợi đèn đỏ ở ngã tư phía Nam, điện thoại di động của mẹ vang lên.
Tôi thuận tay vớt điện thoại di động mẹ để trong túi xách lên, là cha gọi tới, nhận máy.
Giọng nói của cha tôi vang lên trong điện thoại.
Bà xã.
Cha, là con.
Cố Vi à! Là như vậy, buổi tối ba có hợp đồng với khách hàng, tối nay liên hoan không tới được. Con và mẹ cùng đi được không?
Ừ, được!
Cúp điện thoại, tôi đặt điện thoại di động của mẹ vào trong túi xách, tôi vừa định báo cáo tình hình của cha với mẹ.
Mẹ mở miệng hỏi.
"Ba cậu nói gì trong điện thoại?"
Tôi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mẹ nói.
Ba nói buổi tối có chuyện không tới được.
Giọng điệu mụ mụ thản nhiên đáp.
Ừ.
……
Đi tới khách sạn trang hoàng hoa lệ ở cửa Nam, tôi đứng ở cửa khách sạn chờ mẹ dừng xe, cùng mẹ đi vào trong tiệm, bởi vì có hẹn trước nhân viên phục vụ trực tiếp đưa chúng tôi đến trong phòng bao.
Mẹ cầm thực đơn gọi món với nhân viên phục vụ bên cạnh, đầu tiên tôi đánh giá trang trí hoa lệ trang nhã của phòng bao, lại nhìn giá cả đồ ăn bày trong thực đơn trước mặt.
Chậc, có chút đắt tiền.
Sau khi mẹ gọi món xong, đưa thực đơn lại cho nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ cầm thực đơn xong liền từ trong phòng bao đi ra ngoài, mẹ cầm lấy bình nước trước mặt rót cho mình chén nước.
Tôi chống cằm nhìn mẹ uống nước trước mặt, nhịn không được trêu ghẹo nói.
Đây chính là cảm giác phú bà bao dưỡng sao?
Mẹ nghe vậy buông cái ly trên tay xuống, giơ tay gõ đầu tôi.
Nói cái gì vậy?
Ta mặt dày nói.
"Tôi đang nói sự thật."
Trong lòng ta cũng quả thật muốn được mẫu thân loại này xinh đẹp phú bà bao dưỡng.
Mụ mụ thấy thế ngẩng lên hướng đầu ta lại gõ một cái, nói.
Cố Vi, có phải gần đây anh đối xử với em quá tốt, em lại da dày rồi không?
Từ sau khi tôi tiếp nhận trị liệu tâm lý, thái độ của mẹ đối với tôi đã xảy ra thay đổi, không còn nghiêm khắc như trước, dịu dàng hơn rất nhiều.
Mụ mụ ăn mặc cũng trở nên bảo thủ lên, rất ít lại mặc bộ váy cùng tất chân rồi, phần lớn đều là mặc văn phòng quần tây, hoặc là váy dài.
Trong lòng tôi hiểu được mẹ sở dĩ có sự thay đổi này, tất cả đều là bởi vì tôi.
Thấy mụ mụ nói như vậy ta vội vàng xin tha.
Sai rồi, sai rồi.
Lúc chờ cơm, tôi nhàm chán đánh giá trang trí trong phòng, cuối cùng tầm mắt rơi xuống trên người mẹ ngồi đối diện tôi.
Tuy rằng mẹ gần bốn mươi tuổi, nhưng không chịu nổi mẹ trời sinh lệ chất, dáng người cũng không thay đổi, thân thể đẫy đà, đường cong nhu hòa, thoạt nhìn tựa như mỹ phụ nhân mới hơn ba mươi phong tình vạn loại.
Khi mẹ mặc trang phục công sở thì khí chất cường thế lãnh diễm, nhưng khi mẹ mặc váy vào thì ít lãnh diễm hơn một chút dịu dàng, mặt mày đẹp mắt cũng nhiều hơn một chút ôn nhu.
Nhất là lúc mẹ đi lại, làn váy hơi đong đưa, tựa như mỹ nhân đi ra từ trong tranh cổ.
Ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mẫu thân không khỏi cảm khái nói.
Mẹ, mẹ thật xinh đẹp!
Mẹ nghe vậy ngẩng đầu, đặt điện thoại di động trên tay lên mặt bàn, hoa đào tươi đẹp mắt nhìn tôi nói.
Nói bừa, mẹ già rồi.
Không già, không già, mẹ trông giống như 30 tuổi.
Mẹ cầm lấy ly nước bên cạnh uống ngụm nước, híp mắt đánh giá tôi hỏi.
Cố Vi, có phải em lại phạm tội ở trường không?
Hả?
Đề tài chuyển biến quá nhanh làm cho ta có chút ngây người.
Ta khó hiểu nhìn mụ mụ, nói.
Thẩm phu nhân, vì sao bà lại hỏi như vậy.
Mụ mụ nhìn ta nói.
Bằng không ngươi nói nhiều lời dễ nghe như vậy làm gì?
Tôi......
Ta rất là bị thương nhìn mụ mụ, ngữ khí nghiêm túc nói.
Mẹ, trong lòng con không đáng để mẹ tin tưởng sao?
Mụ mụ không chút do dự nói.
Đúng vậy.
Tôi......
Xem ra trước kia ta làm những chuyện kia ở trong lòng mẹ lưu lại ấn tượng quá mức sâu sắc, dẫn đến mẹ hiện tại đối với ta đã không có bất kỳ tín nhiệm nào.
Lúc ăn cơm, cả người tôi đều tản ra một cỗ khí tức rất ủy khuất rất bị thương.
Lúc tôi gắp thức ăn cho mẹ, còn rất u oán nhìn mẹ.
Đến cuối cùng, vẫn là mụ mụ chịu không nổi, mụ mụ gắp khối thịt cá bỏ vào trong bát của ta, nói.
Cố Vi, mẹ sai rồi, mẹ không nên nói con như vậy!
Ta đem thịt cá trong bát gắp lên bỏ vào miệng nhai, hất đầu lên rất ngạo kiều hừ một tiếng.
Hừ!
Mẹ nhìn bộ dáng này của tôi, phì cười một cái.
Được, được, mẹ sai rồi, Cố Vi tha thứ cho mẹ đi!
……
Cơm nước xong xuôi từ khách sạn đi ra, bên ngoài đã là đèn hoa đăng mới lên, tôi và mẹ không về nhà trước, mà là tản bộ tiêu thực trên đường dành riêng cho người đi bộ ở cửa Nam.
Đường dành riêng cho người đi bộ ở cửa Nam này lớn hơn đường dành riêng cho người đi bộ ở cửa Đông, thiết bị và cửa hàng cũng nhiều hơn đường dành riêng cho người đi bộ ở cửa Đông.
Lưu lượng người thì càng không cần phải nói.
Biển người lưu động bên cạnh chúng ta, cũng đã nói rõ tất cả.
Mẹ đi bên cạnh tôi, dựa sát vào tôi có thể ngửi thấy mùi thơm trên người mẹ.
Mẹ mang giày cao gót, đi một lát có thể là có chút mệt mỏi, mẹ kéo ra một cửa hàng trà sữa đặt ở cửa ghế dựa màu đen đè lên làn váy ngồi xuống.
Tôi hỏi khi nhìn mẹ.
Mệt mỏi?
Mụ mụ gật đầu, nói.
Ừ, ở đây nghỉ ngơi một lát.
Tôi vốn là muốn cùng mẹ nghỉ ngơi ở đây, giương mắt lên, thoáng nhìn suối phun cách đó không xa, có một cô bé đang bán hoa, chung quanh còn có không ít tình nhân đang mua hoa.
Trong lòng bỗng nhiên toát ra một ý niệm.
Tôi nhìn mẹ nói.
Mẹ, mẹ chờ con một chút.
Trong ánh mắt nghi hoặc của mẹ.
Ta chạy đến bên cạnh tiểu cô nương bán hoa kia, mở miệng hô.
Tiểu muội muội.
Bởi vì trên người không có tiền, ta mua không được hoa, mất rất nhiều nước miếng, tiểu cô nương bán hoa kia mới nguyện ý cho ta một bó hoa hồng.
Tôi giấu bông hồng sau lưng và chạy về hướng mẹ đang nghỉ ngơi.
Mẹ ngồi trên ghế tựa màu đen, hai chân thon dài dưới làn váy đan xen nhếch lên, mẹ đặt tay lên bàn tròn thủy tinh một bên chống đầu của mình, ở đó nhìn điện thoại di động.
Tôi chạy đến trước mặt mẹ và hét lên.
Thẩm phu nhân.
Mụ mụ ngẩng đầu hoa đào tươi đẹp nhìn ta, nói.
Đã trở về.
Ta đem đóa hoa hồng giấu ở phía sau kia giơ lên trước mặt mẹ, cười nói với mẹ.
Tặng em.
Động tĩnh bên ta hấp dẫn không ít người qua đường chú ý.
Mẹ nhìn đóa hoa hồng đỏ thẫm trước mặt nhất thời có chút sửng sốt, con ngươi hơi mở to, mắt hoa đào sáng ngời chớp chớp.
Lão hồi lâu, mụ mụ mới phục hồi tinh thần lại, mặt mày đẹp mắt cong cong, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nở rộ ra nụ cười, nụ cười ôn nhu kia, làm cho ta trong nháy mắt ngây dại.
Mẹ tôi cầm lấy bó hoa trên tay tôi và nói.
"Cảm ơn."
Ta sờ sờ cái mũi, rất sát phong cảnh nói.
Thẩm phu nhân, cám ơn trước hết không cần.
Mẹ tôi nghi ngờ nhìn tôi.
Hả?
Ta chỉ vào tiểu cô nương bán hoa cách đó không xa, nói.
"Bởi vì hoa này ta còn chưa trả tiền, ta là ghi nợ!"
Nghe vậy, lông mày liễu xinh đẹp của mẹ nhếch lên, dở khóc dở cười nhìn tôi.
Cố Vi, cậu......
Tôi và mẹ đi tới bên cạnh cô bé bán hoa kia, mẹ quét mã trả tiền cho đóa hoa hồng này.
Trả tiền xong, mẹ nhịn không được trêu chọc nói.
Anh tặng quà cho tôi, còn muốn tôi trả tiền?
Ta gãi mặt, có chút xấu hổ nói.
Không phải điện thoại của tôi không ở trên người sao...
Mụ mụ liếc xéo ta một cái nói.
"Tiền của ngươi không phải cũng là ta cho ngươi sao?"
A, cái này......
Ta nhất thời nghẹn lời.
Bất quá, ta linh cơ khẽ động làm nũng nói.
Tâm ý của tôi đâu? Thẩm phu nhân, tâm ý của tôi là vô giá.
Mẹ nghe vậy phì cười một tiếng.
Mụ mụ vươn bàn tay ngọc mềm mại nắm lấy tay ta, vừa cười vừa nói.
Được, tâm ý của ngươi vô giá, về nhà đi.
Đèn hoa đăng mới lên, tôi và mẹ nắm tay nhau đi trên đường dành riêng cho người đi bộ, mẹ mặt mang ý cười, thường thường nhìn đóa hoa hồng trên tay mình, vẻ nhu tình lưu chuyển giữa mặt mày là thứ tôi chưa từng thấy qua.
Tim ta không khỏi rung động.
Gió đêm đỡ mặt mà đến, ta si ngốc nhìn má tuyệt mỹ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một đoạn văn.
Anh nhìn em, em nhìn về phía hoàng hôn, hoàng hôn rất đẹp, nhưng anh lại không hề có ý định thưởng thức chúng, anh chỉ thưởng thức ánh mắt của em.
Một khắc kia ta bỗng nhiên hiểu được, khi hai đôi mắt to ngập nước của ngươi nhìn về phía ta, cảnh đẹp hoàng hôn đã biến thành thứ vô nghĩa, bởi vì chúng nó không bằng ngươi.